Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu

Chương 12


Chương 12

Thái độ dửng dưng như không của Hoàng Tuấn Khải càng làm cho Kiều Nhã Lĩnh tức giận. Sao anh lại có thể tự tiện như thế cô thật sai lầm khi để túi xách lại.

“Anh lục túi của tôi làm gì?” Anh thờ ơ nói: “Chỉ xem chút thôi.”

“Chỉ xem? Anh bởi tung túi xách của tôi ra mà nói chỉ xem? Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Trong túi cô chỉ có điện thoại, đồ dùng cá nhân, bao cao su và một vài giấy tờ của công ty, rốt cuộc anh động vào chúng để làm gì chứ. Cô không có cầm thứ gì anh quan tâm hay cần cả, chúng đều không có liên quan đến anh.

Hoàng Tuấn Khải cau mày, thật ra anh muốn lấy điện thoại của cô để xem số, vì anh biết Kiều Nhã Linh nhất định sẽ không cho anh biết số của cô. Đúng là hành động này có chút khiếm nhã, nhưng để đưa cô trở về bên mình, chuyện gì anh cũng có thể làm được. Anh sờ chiếc điện thoại giấu trong tay áo, có lẽ cô sẽ nhanh chóng phát hiện ra thôi.

Kiều Nhã Linh hiện đang rất bực bội, một người đàn ông uy lực như anh lại đi coi trộm túi xách của con gái, nhất định có ý đồ bất minh. Cô kiểm tra lại túi xách của mình, ngoài việc bị bởi lộn xộn ra thì cô không thấy chiếc điện thoại của mình đâu. Cô ngạc nhiên tìm lại lần nữa, quả thật không có. Rõ ràng lúc về cô đã đem tất cả đồ đạc bỏ vào trong túi, không có chuyện tự nhiên biến mất được, nhất định là anh đã lấy.

Kiều Nhã Linh chìa tay trước mặt Hoàng Tuấn Khải, lạnh lùng nói: “Đưa đây.”

“Đưa gì?

Kiều Nhã Linh điên tiết quát lên.

“Anh còn giả vờ à? Giả điện thoại cho tôi! Anh muốn lấy nó làm gì?”

Hoàng Tuấn Khải lấy chiếc điện thoại của cô ra, nhưng lại không đưa cho cô mà tự tiện mở máy. Kiều Nhã Linh lao đến giằng lấy điện thoại, nhưng anh lại giơ cao lên, cô với không nổi.

“Hoàng Tuấn Khải! Tên điên nhà anh, mau giả điện thoại cho tôi!”

Kiều Nhã Linh túm lấy người anh nhảy lên với, nhưng anh quá cao, cô không cách nào lấy được. Hoàng Tuấn Khải mở màn hình khóa, tìm số điện thoại của cô, thản nhiên lấy điện thoại của mình nhập số cô vào. Sau đó anh mới đưa điện thoại lại cho cô. Kiều Nhã Linh hậm hực nhận điện thoại, cô lườm anh cháy mặt.

“Ba năm không gặp, mặt anh càng ngày càng dày rồi đấy!”

Cô đút điện thoại vào túi xong, khoanh tay nghiêm túc nhìn anh.

“Nếu muốn xin số của người khác thì phải mở miệng, chứ không phải lấy trộm như thế!”

“Nếu anh hỏi thì em sẽ nói sao?”

“Đương nhiên là không!”

Hoàng Tuấn Khải nhướn mày: “Thì thế

Kiều Nhã Linh giậm chân: “Ngay cả như vậy anh cũng không được tự tiện như thế!”

Cô khó chịu cảnh giác nhìn anh, người đàn ông này ngày càng càng hành động tùy tiện.

“Anh có biết hành động vừa rồi của anh là xâm phạm đồ dùng cá nhân của người khác không?”

Hoàng Tuấn Khải không buồn để ý đến sự tức giận của cô, anh nói: “Tất cả mọi thứ bao gồm cả em – Kiều Nhã Linh, anh muốn thì đều có thể động vào.”

Kiều Nhã Linh cười khẩy, anh đúng là trơ trẽn đến mức không còn gì để nói. Cái thói không coi người khác ra gì ở anh vẫn không thay đổi. Ngày trước khi cô còn ở nhà họ Hoàng, anh lúc nào cũng bá đạo như thế. Muốn cái gì phải có bằng được thứ đó, không phân biệt đúng sai.

“Anh đừng có nằm mơ nữa, đừng tưởng rằng tôi vẫn như ngày trước, ngoan ngoãn nghe lời anh, để anh muốn làm gì thì làm. Giờ tôi với anh chẳng có liên quan gì cả, phiên anh có tự trọng một chút đi.”

“Nhất định phải đẩy anh ra như thế sao?”

Hoàng Tuấn Khải không vui nói, từ trước đến giờ chưa có một người con gái nào đối xử với anh như vậy, đặc biệt người này lại là cô, điều đó lại càng làm anh tức giận. Anh đã hạ mình giữ cô lại, nhưng cô vẫn kiên quyết không chấp nhận.

“Kiều Kiều, em biết tính anh rồi đấy, anh sẽ không dễ dàng để em đi đâu

Kiều Nhã Linh nổi giận nói: “Anh rốt cuộc còn muốn gì ở tôi, khiến tôi thành ra nông nỗi này anh vẫn chưa hài lòng sao? Tôi chịu đủ rồi, xin anh đừng giày vò tôi nữa! Chúng ta cứ đường ai nấy đi không phải tốt hơn sao?!

Hoàng Tuấn Khải trầm mặc nhìn cô, đường ai nấy đi ư? Anh sẽ không bao giờ để quá khứ lặp lại, để cô biến mất khỏi anh một lần nữa. Ba năm là quá đủ rồi, trong khoảng thời gian ấy, không ai biết được anh đã phải chịu đựng những gì, ngay cả cô cũng không. Anh tiến đến ôm cô vào lòng, dịu giọng nói.

“Chúng ta đừng như vậy nữa được không? Cứ về nhà trước đã.

Lồng ngực ấm áp của anh khiến cô xao động, nhưng cô vẫn kiên quyết thoát ra khỏi cái ôm của anh. Cô đút tay vào túi quần anh, muốn lấy điện thoại của anh ra để xóa số mình.

“Đưa điện thoại của anh đây, anh không được phép lấy số tôi!”

Hoàng Tuấn Khải giữ chặt lấy cổ tay cô, Kiều Nhã Linh không rút ra được, cô bực tức đánh lên người anh.

“Hoàng Tuấn Khải, anh là tên khốn!”

“Em còn sờ loạn nữa, hậu quả tự em gánh chịu đấy.” Giọng anh trầm thấp, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đầy ý vị.

Kiều Nhã Linh nhận ra nãy giờ mình đã khua khoẳng trong túi quần của Hoàng Tuấn Khải, làn da dưới bàn tay cô nóng rực, có thứ gì đó lại đang rục rịch muốn nổi dậy. Kiều Nhã Linh hoảng hốt rụt tay lại, đỏ mặt nhìn anh.

“Anh… vô liêm sỉ! Đàn ông đúng là kẻ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh lúc nào cũng chỉ nghĩ được chuyện này thôi à?”

Anh mỉm cười sâu xa.

“Nó chỉ “lên” vì em thôi.”

Kiều Nhã Linh nóng chảy mặt, cô tức giận cắn môi, ánh mắt căm ghét nhìn anh. Hoàng Tuấn Khải rút chiếc điện thoại ra, nháy vào số cô, xong lại cất lại vào túi quần.

“Đây là số anh, nhớ lưu vào”

“Còn lâu, về tôi sẽ chặn số anh!”

Hoàng Tuấn Khải trừng mắt nhìn cô: “Em dám?”

Hoàng Tuấn Khải tiến lại gần cô, tự nhiên móc lấy một hộp “ba con sói” trong túi, mỉm cười giơ lên trước mặt cô.

“Còn nữa, size to nhất mới vừa với cỡ của anh”

Mặt Kiều Nhã Linh nóng bừng, cô đúng là không còn gì để nói về độ vô liêm sỉ của anh. Vừa rồi bị cô chọc quê nên muốn dằn mặt cô đây mà. Kiều Nhã Linh cổ điều chỉnh lại cảm xúc, khinh thường nói: “Còn tôi thì lại thấy nó quá rộng đấy, anh nên tự biết lượng sức mình đi.

Hoàng Tuấn Khải đen mặt ghé sát mặt cô, anh thầm thì.

“Có muốn thử lại không?”

Cô hừ lạnh: “Kỹ thuật kém cỏi ấy thể hiện cho ai xem…

Cô còn chưa dứt lời, anh đã kéo mạnh cô vào lồng ngực anh. Bàn tay anh đè vào mông cô, ép sát vào nơi to lớn đang căng phồng ở đũng quần. Nơi đó vừa cứng vừa nóng, chọc vào người cô, khiến cô vô cùng hoảng sợ.

“Thế nào?” Anh cúi đầu nhìn gương mặt kinh sợ của cô, cười cười.

Kiều Nhã Linh nuốt một ngụm nước bọt, giờ mà cô khích anh, có lẽ anh sẽ “thịt” cô ở đây mất. Cô đẩy anh ra, nhưng anh lại càng giữ chặt cô lại, khiến cái thứ bên dưới không ngừng ma sát, lại càng to lớn hơn.

Kiều Nhã Linh lắp bắp nói: “Được rồi, anh lợi hại, anh lợi hại! Buông tôi ra đi!”

Hoàng Tuấn Khải vuốt nhẹ gò má hồng hồng của cô, xem ra đã bị dọa sợ rồi. Anh hài lòng buông cô ra, Kiều Nhã Linh vội vàng lùi về phía sau, đôi mắt mất tự nhiên không dám nhìn anh.

“Còn nữa, đừng đi bán bao cao su nữa, làm việc này thật quá mất mặt”

Kiều Nhã Linh còn đang xấu hổ không thôi, nghe anh nói thế, đáy lòng cô lập tức nguội lạnh. Cô thấy hơi tức cười khi anh nói như vậy, có lẽ đối với anh đó là một công việc rất đáng xấu hổ, nhưng với cô thì không. Đây là công việc nuôi sống cô, giống như một con thuyền giúp cô qua con sông gập ghềnh.

“Đây là công việc của tôi, anh không có quyền phán xét.”

Anh cau mày, không hài lòng nói: “Ngày ngày đi đến nơi không sạch sẽ như club, rồi lại buôn bán thứ đồ nhạy cảm, em có biết sẽ gây ra hậu quả gì không? Có rất nhiều kẻ như tên Hàn chú ý đến em, không phải lúc nào em cũng may mắn thoát khỏi như hôm nay đâu. Club là một mơi trụy lạc, tốt nhất nên tránh xa nó ra.

“Mất mặt sao? Mất mặt hay không cũng là chuyện của tôi.”

“Em vẫn là cô chủ của nhà họ Hoàng, nếu để người ta biết em làm nghề này thì chẳng hay họ gì đâu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.