Trận mưa khủng khiếp kéo dài hơn một giờ đồng hồ, gây ra một vùng nước ngập tới mắt cá chân.
Tống Thành bị đánh thức bởi tiếng ếch nhái kêu ầm ï. Trong lúc còn mơ mơ hồ hồ với khung cảnh xung quanh, hẳn quờ quạng sờ tay vào túi, nơi chiếc điện thoại đang rung ầm ĩ. Thật may là chiếc máy nhỏ bằng bàn tay này vẫn chạy được.
“Tôi đây” Hẳn lào khào cất tiếng.
Bên kia dừng một nhịp như là ngạc nhiên quá, sau đó là tiếng xôn xao âm ï.
“Cậu Thành? Cậu đang ở đâu?” Hà Văn Nhĩ mừng mừng tủi tủi. Gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, mãi đến giờ mới có sóng để kết nối.
Tống Thành chưa kịp trả lời, tiếng “tút, tút” vô hồn đã vang lên. Lại mất sóng.
Thực ra, Hà Văn Nhĩ cùng nhóm người tìm kiếm đang ở rất gần nơi hai người ngã xuống. Nhưng vì cây cối bên trên quá rậm rạp nên tầm nhìn của những người kia bị che lấp. Rõ ràng tín hiệu định vị báo đang ở ngay đây nhưng nhóm của Hà Văn Nhĩ đã đi mấy vòng mà vẫn chưa phát hiện ra người cần tìm.
Tống Thành cố gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa, đến khi kết nối được thông suốt trở lại. Hắn tranh thủ nói nhanh: “Tôi ở dưới vực. An Nhiên bất tỉnh rồi”
Nhận được thông tin, Hà Văn Nhĩ thở phào, ít ra cũng không cần phải mò mẫm thêm nữa. Ông lập tức gọi người đến bàn phương án xuống vực cứu vợ chồng cậu chủ.
Toàn bộ thanh niên trai tráng trong trang trại được huy động đến hiện trường. Họ mang theo rất nhiều dây thừng và cả thang dây. Đèn đóm chiếu sáng rực một vùng, cả trang trại hò nhau làm việc cật lực để đưa được người lên.
Lúc Tống Thành nắm lấy thang dây trèo lên, Hà Văn Nhĩ bổ nhào tới ôm hắn, rưng rưng nước mắt, hình tượng quản gia điềm tĩnh, đạo mạo đã theo gió bay đi.
Không để mất nhiều thời gian, Tống Thành lập tức đưa An Nhiên tới bệnh viện.
Cái chân bị thương của cô đã sưng vù lên, xung quanh vết thương đỏ bầm, nhìn rất đáng sợ. Về phần Tống Thành, may mắn là cái lưng của hắn không có vấn đề gì. Toàn thân hắn chỉ có những vết thương ngoài da.
Cái chân bị trật khớp cũng được bác sĩ xử lý tốt, sớm đi lại được.
Để An Nhiên lại cho bệnh viện chăm sóc, Tống Thành đến thăm Cá Chép. Trải qua một trận kinh động, hắn đột nhiên thấy nhớ thăng bé.
Vừa thấy bóng Tống Thành thấp thoáng ở cổng trường, Cá Chép đã chạy ào ra, hai cánh tay ngắn chủn chon vươn lên đòi bế.
Nó sung sướng ôm cổ Tống Thành, còn thơm má hắn, làm cho hẳn giật cả mình.
Một nhóm trẻ con từ xa đi tới, mấy khuôn mặt bầu bĩnh ngẩng lên, ngơ ngác nhìn. My Hoa giương đôi mắt trong veo, ngọng nghịu hỏi: “Bố của Khởi Minh à?”
Trúc Anh cũng hùa theo: “Bố đẹp trai ghê..”
Cá Chép ở trong lòng Tống Thành, nghe thấy thế liền quay ra nói: “Không phải bố”
Tống Thành mỉm cười, nói vài lời với lũ trẻ rồi ôm con trai ra một góc, hỏi han đủ thứ. Xem ra thằng nhỏ vẫn chưa chấp nhận hắn, hắn lại càng cần phải cố gắng hơn nữa.
Hãn tự trách trong lòng rằng mình đã không bảo vệ tốt mẹ của đứa bé này, khiến cô gặp nguy hiểm. Nhớ lại lúc tỉnh dậy dưới vực, xung quanh chỉ một màu đen kịt, nước và đất ẩm ướt khắp nơi, An Nhiên thì bất tỉnh bên cạnh, tim Tống Thành đập lệch mất một nhịp.
Vốn dĩ muốn đưa cô đi tránh mưa, rốt cuộc lại làm cho tính mạng của cô gặp nguy hiểm. Cô vợ nhỏ của hẳn rõ ràng vào cửa đã chọn ngày lành tháng tốt, thế nào mà từ lúc đó tới giờ lại gặp đủ thứ xui xẻo.
Cá Chép ngồi bên cạnh Tống Thành, thấy mặt hẳn nặng nề thì dụi dụi mái tóc mềm mại vào người hắn lấy lòng. Nó thì thào: “Chú thấy Trúc Anh và My Hoa dễ thương không?
À, thì ra đây chính là hai ứng cử cho vị trí con dâu tương lai của hẳn. Tống Thành nghiêm túc hồi tưởng và đánh giá một chút, sau đó rất khó tính mà nói: “Cũng tạm được.
Cá Chép nói tiếp: “An An còn xinh hơn nhiều. Hôm nay bạn ấy không đi học”
Mặt nó buồn thiu làm Tống Thành cảm thấy thật buồn cười. Nhóc con mới ba tuổi đã thích mang thính đi quăng khắp nơi rồi.
Cá Chép rầu rĩ đem chuyện ngày hôm qua An An với Cường “bột” cùng nhau chơi xích đu, cho nó ra rìa. Cho dù nó có đem kẹo chocolate hay bánh bơ sữa chua ngon nhất ra cho An An, bạn ấy cũng không tha thiết.
Cá Chép cảm thấy nó sắp thua rồi, thua một con cào cào xanh được tết bằng tre của Cường “bột”.
Tống Thành không chịu nổi bộ dạng rầu rĩ của thằng nhỏ, bèn xoa đầu nó, trấn an: “Cào cào tre chứ gì? Mai chú mua cho con cả một đàn cào cào thật, biết bay biết nhảy hẳn hoi. Đảm bảo thích hơn cào cào tre nhiều.”
Cá Chép không biết cào cào thật có mày ngang mũi dọc ra sao, nhưng nghe thấy chúng biết bay, biết nhảy thì hớn hở ôm lấy.
hẳn, trong lòng âm thầm duyệt cho Tống Thành vào bảng xếp hạng của nó.
Trên đường về, Tống Thành dặn Ân Lãm mau tìm mua một đàn cào cào mang tới cho con trai, hoàn toàn không đoán được vì đám cào cào của hắn mà cả khu nội trú của Cá Chép sắp sửa có một đêm náo loạn.
Thông tin An Nhiên năm viện đến tai Vũ Như và Hoàng Kiên. Trong lúc Vũ Như hả hê sung sướng thì Hoàng Kiên lại như ngồi trên đống lửa. Lâm Tuyên đem việc An Nhiên bị ngã xuống vực nói lại cho anh không sót một chi tiết nào.
Càng nghe, Hoàng Kiên càng khiếp sợ. Nếu đó thực sự là một cái vực sâu thì không biết giờ này An Nhiên ra sao. Anh vô cùng hối hận vì ngày hôm đó đã để An Nhiên về nhà mẹ đẻ thay vì đưa cô về nhà Minh Châu.
“Lâm Tuyên, cậu nghĩ cách giúp anh. Anh cần đến chỗ của cô ấy”
Lâm Tuyên định mở miệng can ngăn, nhưng ý Hoàng Kiên đã quyết, khó ai lay chuyển được. Anh cam đoan chỉ đến gặp cô một lát, tận mắt xác minh cô không có vấn đề thì sẽ quay về ngay, không làm ảnh hưởng đến Lâm Tuyên. Cuối cùng, người trợ lý mãn cán đành nhận lời sẽ giúp anh sắp xếp một chút để Hoàng Kiên có được vài tiếng đồng hồ tự do bên ngoài.
Sau ba ngày nằm viện, cuối cùng An Nhiên cũng tỉnh lại. Vốn dĩ cô phải ở lại viện để theo dõi thêm nhưng cô cứ nẵng nặc đòi bác sĩ cho xuất viện. Suốt ngày gặp phải sự cố khiến cô đâm ra sợ bệnh viện, sợ uống thuốc.
Thấy bệnh nhân thần sắc hồng hào, cứ năn nỉ xin được xuất viện, y tác bèn báo cáo với bác sĩ trực. Đích thân bác sĩ trưởng khoa của viện đến thăm khám cho cô, sau khi xác định rõ ràng rằng não An Nhiên không có bất cứ tổn thương nào, ông kí quyết định cho cô xuất viện An Nhiên định tự mình bắt xe bus về nhà Minh Châu, nhưng nghĩ đến con trai vẫn chưa biết giờ đang ở đâu, cô đành dẫn lòng mình lại. Hiện tại trên người cô không có điện thoại cũng chẳng có tiền. Nếu tự ý bỏ đi, chắc chẳn Tống Thành sẽ mang con trai ra uy hiếp.
Nghĩ thế, cô đành ngoan ngoãn ngồi chờ tài xế do Hà Văn Nhĩ phái tới đón.
Trong lúc đó, Tống Thành vừa ôm theo cái hộp đựng đầy cào cào mang tới cho Cá Chép. Khỏi phải nói thắng bé sung sướng đến mức nào khi lần đầu được nhìn thấy con cào cào hàng thật giá thật. Thoạt đầu, nó rất Sợ, rụt rè không dám chạm vào. Nhưng sau.
một lúc làm quen, Cá Chép đã hào hứng hai tay cầm hai con cào cào, đùa nghịch với chúng.
“Chú mua ở đâu đấy ạ?” Cá Chép sung sướng ôm lấy cái hộp quý giá.
Tống Thành cũng chẳng biết Hà Văn Nhĩ biến hóa cái thứ này ở đâu ra, hắn nói bừa: “Ở trang trại. Ra cánh đồng có nhiều lắm, tha hồ bắt”
Cá Chép chưa từng được tới trang trại, nghe thế thì thích lắm. Nó bèn xin xỏ: “Cho con đi trang trại bắt cào cào với.”
Bắt thêm nhiều nữa, đem chia cho các bạn trong lớp mỗi người một con, chia cho cả các cô giáo nữa. Trong đầu Cá Chép bắt đầu nhẩm tính. Riêng Trúc Anh, My Hoa và An An thì sẽ cho nhiều hơn, cho An An nhiều nhất. Bé Thỏ thì không thích chơi với các con vật nên không cần cho. Cường “bột” thì càng không cho.
Tống Thành không biết trong đầu Cá Chép đang nhảy tanh tách như cái máy tính, hắn thấy thăng bé đòi đi thì hỏi vụ vơ: “Bắt cào cào cho mẹ hả?”
Cá Chép ngẩn ra. Nó mải nghĩ đến các bạn mà quên khuấy mất người phụ nữ quan trọng của đời mình. Nhưng mà, dù sao cũng không phải chỉ có một mình nó đi bắt cào cào. Cá Chép thỏ thẻ: “Đưa cả mẹ đi bắt cùng. Cả nhà cùng đi mới vui”
Ý kiến không tệ. Tống Thành gãi cảm, nghĩ đến việc hẳn cùng hai mẹ con An Nhiên đến trang trại chơi mấy ngày. Dù sao ngày phép năm nay của hắn cũng còn nguyên, đến ngày cưới hắn cũng tranh thủ làm buổi tối, bây giờ không mang ra dùng thì còn chờ đến lúc nào. Tống Thành bụng bảo dạ nhất định phải dặn Ân Lãm xếp lại lịch làm việc để có thời gian đưa vợ con đi chơi mới được.
Hẳn chơi với con trai một lúc thì ra về. Cá Chép ôm cái hộp đựng đầy cào cào đi về khu nội trú. Nó cẩn thận chọn một góc trang trọng nhất gần giường ngủ của mình, đặt cái hộp lên, mỗi động tác đều nâng niu như đang bày một hòn ngọc.
Mấy đứa nhỏ tò mò chạy đến, vây xung quanh xem xét. Chiếc hộp được làm bằng nhựa cứng trong suốt nên có thể nhìn rõ bên trong. Chưa một đứa trẻ nào từng nhìn thấy con cào trước đó, ngay cả Cường “bột” cũng cảm thấy cực kì hào hứng trước con vật bé tí nhưng hấp dẫn hơn hẳn thứ đồ giả của nó.
“Tớ sờ thử được không?”, một đứa trẻ cất tiếng dò hỏi.
Cá Chép không chịu. Đồ quý như thế, làm sao nó đồng ý được. Cho ngảm chung đã là tốt lắm rồi.
Thấy thái độ kiên quyết không đồng ý của Cá Chép, Cường “bột” bèn khích tướng: “Cào cào của tớ to hơn của cậu. Câm chơi cũng sướng hơn.”
Lời Cường “bột” nói được tán thành bởi mấy đứa xung quanh. Đúng là cào cào tre không biết bay nhảy nhưng rõ ràng nó to hơn nhiều, lại được cầm chơi thoải mái. Còn cào cào thật thì chỉ được ngắm, không thích!
Cá Chép thấy mình bị lép vế thì ấm ức lắm. Nó mím môi, nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.
Sờ thì sờ, dù sao chú Thành cũng hứa sẽ cho nó đi đến trang trại bắt thêm cào cào, cho các bạn này sờ một tí cũng không chết.
Thế là nó ra quyết định: “Ăn xong thì cho các cậu sờ”
Cả đám con trai reo hò vỗ tay. Chưa bao giờ đám trẻ lại ăn nhanh như thế, làm các cô giáo nội trú cũng kinh ngạc.