Thụy Ly nhìn đăm đăm xuống mặt hồ, chỉ khi có tiếng bíp còi xe nhộn nhịp ngoài đường cô mới hớ người lại, ban nãy đứng trầm ngâm chính là lúc cô đang nhớ lại lần tra tấn thứ 3 của mình. Thụy Ly lại thấy đau đầu rồi, cô nhanh nhanh chóng chóng bắt xe taxi dọc trên đường đi về nhà.
Về đến nhà, cô uể oải bước vào, Cửu Chấn ngồi đọc sách ngoài ghế đi sát lại gần cô, nhẹ nhàng nói:
– Em không ở nhà nghỉ ngơi mà đi đâu vậy?
Giờ đây nhìn anh cô mới thấy sợ hãi, cảm giác lạ lẫm khiến cô không thể hiểu. Sự sợ hãi này chính là những lần Tuê Mạn trước đây khi phải đối diện với Cửu Chấn. Chưa gì nước mắt cô tự khắc rơi ra, miệng không nói nên lời. Cửu Chấn thấy vô cùng lạ lùng, anh áp hai tay lên má cô, lấy tay lau đi dòng nước mắt vô thức chảy ra kia, hỏi han:
– Hôm nay ai đã bắt nạt em sao? Sao lại không dưng khóc như vậy…
Khuôn mặt anh trìu mến vô cùng, bàn tay áp má nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ấy nếu bên ngoài nhìn vào thì thấy cô gái thật hạnh phúc làm sao, từng cử chỉ, lời nói của anh chứa đựng sự bao bọc, yêu thương vô cùng. Chỉ có trong lòng những người trong cuộc mới hiểu rõ tâm can mình như nào. Thụy Ly bất ngờ ẩn hai tay của Cửu Chấn ra, có phần thô bạo, cô hít 1 hơi sâu, tự tay quẹt đi nước mắt mình rồi nghiêm trang trở lại, lời nói có phần lắp bắp:
– Ừm.. Ờ hôm nay em đã đi xem phim… Nó để lại cho em nhiều cảm xúc… Chắc em lại vừa nghĩ lại ấy mà…. Thôi em lên tắm rửa đã….
Nói rồi cô đi thật nhanh về phòng mình, đóng sập cửa lại, tiếng chốt phòng vang lên. Cửu Chấn bị ẩn tay rồi nghe lời giải thích vội vã thì chưa kịp định hình, anh bị hớ 1 chút rồi đứng nghiêm mình lại, áp hai tay vào nhau xoa xoa. Ngon tay anh quệt nước mắt cho Thụy Ly được đưa lên trên mũi. Cửu Chấn hít hít nhẹ, vô tư nói:
– Em vẫn hư như ngày xưa… Thích chống đối và thường nói dối tôi… Tuê Mạn ạ…
Rồi tự nhiên Cửu Chấn lại cười sảng lên. Bên trong phòng là tường, cửa cách âm nên cô không thể nghe được tiếng cười dị hợm đó của Cửu Chấn. Thụy Ly đi lại giường, cô ngồi xuống mệt mỏi, đưa tay lên vò tóc. Rồi bình tĩnh hơn 1 chút, cô đi lại tủ lấy đồ mặc ở nhà, từ từ bước vào phòng tắm, xả đầy nước ấm ra bể rồi ngâm thân mình trong đó. Như 1 cách giải tỏa căng thẳng trong 1 ngày.
Mãi một lúc Thụy Ly bước ra ngoài ăn cơm, khuôn dung cô tươi tắn hơn rất nhiều rồi. Cửu Chấn bê dọn thức ăn ra bàn, kê ghế cho cô ngồi, chuẩn bị mọi thứ một cách chu đáo vô cùng. Cả hai bắt đầu ăn cơm, anh gắp thức ăn bồi bổ cho Thụy Ly, nói:
– Dạo này em thường xuyên mệt, ăn nhiều vào cho bổ sức khỏe….
Cửu Chấn gắp thức ăn ú ụ vào bát Thụy Ly, cô chỉ cười mỉm mà ăn từng thứ một. Cả hai cũng vẫn nói chuyện bình thường, chủ yếu là Thụy Ly muốn giữ thái độ bình thường nhất, sao cho không để Cửu Chấn nghi ngờ gì. Bỗng chợt cô nói:
– À Cửu Chấn này, dạo này em thấy cuộc sống cũng ổn hơn rồi, căn nhà không bị quấy rầy gì nữa, em báo lên khu quản lí dãy nhà này về việc chú trọng an toàn cho cư dân ở nên em nghĩ là chắc anh không cần phải túc trực ở bên em nữa đâu. Trong khoảng thời gian qua anh đã giúp em nhiều rồi, bây giờ em ổn hơn nên anh có thể về nhà mình…
Cửu Chấn nghe vậy, đũa ăn cơm đập xuống bàn 1 tiếng vang khiến Thụy Ly kinh giật, cô bắt đầu thấy lo sợ hơn. Cửu Chấn hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn thấu vào cơ thể nhỏ bé đang run sợ của cô, từ tốn nói:
– Nếu tôi muốn tiếp tục ở đây… thì ý em sao?
Thụy Ly hơi bất ngờ, cô không biết phải trả lời sao, cúi đầu xuống nhằm tránh ánh mắt của Cửu Chấn, cô đáp:
– Ờ… ừm em… tùy anh thôi. Em sợ nhà mình có phần không tiện nghi cho anh…
Cửu Chấn khươ khươ tay, tươi cười nói:
– Ha ha… Anh như nào cũng được… Miễn là có em….
Lời nói đầy ẩn ý. Thụy Ly lảng chuyện này đi, gắp thức ăn sang bát cho Cửu Chấn, run run nói:
– Thôi anh ăn đi….
Nói rồi cô cũng quay ra ăn thật nhanh phần của mình. Cửu Chấn có động đũa ăn nhưng ánh mắt lạnh thấu ấy cứ quan sát cô liên tục không rời. Thật kinh khủng