Tôi Thực Sự Không Muốn - Tuê Mạn

Chương 11: Về lại chốn cũ


Cửu Chấn nghe vậy, anh liền quay ra, nói:

– Đưa tôi tới đó, yêu cầu dừng các chuyến bay đang ở sân.

Anh quay ra ghế, lấy chiếc áo vest khoác vào, bước hùng hổ ra khỏi phòng. Xuống dưới, xe đã đậu ngay sảnh, anh lên xe, ra lệnh:

– Đi nhanh 1 chút…

Người tài xế ngay lập tức rì ga lên. Sân bay cách 20 km, đi chừng 15 20 phút là tới vì đây là đoạn đường cao tốc đi thẳng tới.

Tới nơi, tất cả các chuyến bay đã bị delay ngay sau khi anh ra lệnh. Cửu Chấn bước vào, dàn người to lớn, cao ngạo nhưng cô độc đi đến nơi check-in. Anh yêu cầu nhân viên cho xem lịch bay trong ngày, quả nhiên không tìm thấy cái tên Tuê Mạn. Đến văn phòng kiểm soát an ninh, soi từng camera ra, Cửu Chấn đã nhìn thấy ngay được hình ảnh nhỏ bé của cô. Anh chủ ngay vào:

– Cô gái này, tên Tuê Mạn…

Người điều hành bay đứng đó, mở hồ sơ ra thì liền nói:

– Dạ thưa Mục tổng, theo như đúng hình ảnh và miêu tả của ngài thì vị khách nữ này có tên là Đàm Thụy Ly, đi cùng hành khách Tô Trác Tâm. Chuyến bay của hai người họ là đi tới Manchester, Vương quốc Anh, khởi hành 45 phút trước.

Cửu Chấn liền nói:

– Có thể yêu cầu phi công lái quay lại sân không? Dù gì cũng chưa bay ra khỏi đất nước

Người điều hành bay chỉnh cặp kính, e hèm giọng rồi từ tốn trả lời:

– Vấn đề này… thực sự cần xin Mục tổng không làm khó chúng tôi. Ngài có cổ phần lớn nhất trong này, ngoài ra vị khách Tô đi cùng cô Thụy Ly cũng xấp xỉ cổ phần ngài. Đó chỉ là 1 phần, thêm nữa là chúng tôi cũng không thể làm hoàn toàn theo ý ngài khi mà bao hành khách đang bị delay ngoài kia. Xin thứ lỗi

Nói rồi người đó cúi xuống cung kính. Cửu Chấn lặng lẽ quay đi. Chuyến bay 45 phút trước đi Anh, chắc chắn là chiếc máy bay đã bay qua hướng tập đoàn Mục. Vậy là cô rời đi ngay trước mắt anh, mà anh lại không biết. Người vệ sĩ theo sau, nhỏ nhặt nói:

– Dạ thế… có cho người của ta tìm kiếm chị nhà bên Anh không ạ?

Cửu Chấn phủi phủi tay, khuôn mặt ủ rũ, chất giọng vẫn trầm đục như thường, nói:

– Thôi… đừng mất công làm gì. Cô ấy đã muốn rời bỏ tôi, thì có tìm kiếm, bắt lại hàng trăm nghìn lần… thì rốt cuộc, Tuê Mạn vẫn bỏ đi.

Anh đi thẳng, tiến ra ngoài chiếc xe đang đỗ ở sảnh, bước vào ghế lái, phóng thẳng đi.

… 1 năm sau…

Thụy Ly giờ đã nhớ dần các mảng kí ức, cô nhớ mọi chuyện hồi còn ở làng quê, nơi ngôi nhà cô với Trác Tâm ở, có nuôi 1 con cún Ciu. Trác Tâm cũng kể rõ vụ tai nạn khiến Thụy Ly mất trí nhớ.

Sân bay Quốc tế Manchester…

Trác Tâm khệ nệ chiếc bụng bầu lớn, tầm hơn tháng nữa là cô hạ sinh, tiễn Thụy Ly ra sân bay. Cô quyết định về lại nước, ở bên Anh cô thấy không hợp. Sau khi về nước, Thụy Ly sẽ xin vào làm 1 công ty nào đó, ổn định tại đây, thi thoảng sang thăm Trác Tâm. Cô bạn đập vào vai Thụy Ly, nói:

– Con này, dở chứng về nước, rồi bỏ tao đây à?

Thụy Ly cười mỉm, nói:

– Mày còn bố mẹ, chồng và sắp tới có con, tao ở cùng cũng ngại… Với lại, tao cũng nhớ về Bắc Kinh, nhớ chợ đêm ăn uống của tao với mày hồi xưa…

Trác Tâm hơi nén nước mắt, ôm trầm lấy cô, nói:

– Thỉnh thoảng… sang thăm tao đấy….

Thụy Ly gật đầu, bước lên tàu bay, quay về Bắc Kinh

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.