Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 45: Vậy nên bây giờ tôi chuẩn bị theo đuổi cậu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi đọc, mọi người xem sơ qua vài điểm trong bóng rổ nhé:

Cách tính điểm: ném bóng vào rổ tại khu vực nào thì được bấy nhiêu điểm; ném phạt tính 1 điểm.

- Cách tính điểm ném bóng vào rổ tại khu vực nào thì được bấy nhiêu điểm ném phạt tính 1 điểm

Các khu vực quan trọng trên sân bóng: ở đây t chỉ đề cập đến khu vực được nhắc trong chương.

Xem chi tiết tại: http://yeubongro.com/nhung-khu-vuc-quan-trong-tren-san-bong-ro/

Three Second Area (khu vực 3 giây)

Khu vực 3 giây phần in đậm nằm giữa hai đường line lane và vạch ném phát

Khu vực 3 giây (phần in đậm) nằm giữa hai đường line lane và vạch ném phát. Đây là khu vực được sơn màu ở một số sân bóng rổ, đặc biệt là tại giải NBA. Đó cũng chính là lý do tại sao khu vực này thường được gọi là “paint” trong tiếng Anh.

Bên cạnh đo, lý do mà nó được gọi là 3 giây bởi vì, các cầu thủ tấn công sẽ không được ở trong này quá 3 giây. Đội bóng có tuyển thủ tấn công vi phạm lỗi này sẽ bị tước quyền kiểm soát bóng. Các cầu thủ phòng ngự cũng bắt buộc phải tuân thủ luật 3 giây, ở một số giải đấu chuyên nghiệp như NBA.

_Chương này có khá nhiều chú thích nhưng đa số đều liên quan đến nội dung truyện nên mong các bạn sẽ chú ý đọc. Hi vọng không ảnh hưởng đến cảm xúc khi đọc của mọi người._

*****

Lúc cậu nói lời này, đám Vương Nhất Dương, Lý Lâm ở ngay bên cạnh. Có thể bởi vì việc Thẩm Quyện đồng ý đến tham gia trận bóng rổ này, có thể bởi vì bầu không khí lúc này, nói chung mọi người đều trắng trợn không chút kiêng nể mà phấn khích. Truyền thuyết gió tanh mưa máu của Thẩm Quyện bị bọn họ quên sạch sành sanh.

Tống Chí Minh và Lý Lâm bên cạnh vỗ vỗ lẫn nhau, lập tức huýt sáo hoan hô ầm ĩ điên cuồng. Lão Cao không quen với Lâm Ngữ Kinh lắm, đứng cạnh đó gãi gãi đầu: “Tôi cứ tưởng đã sớm… Hóa ra vẫn chưa…”

Vương Nhất Dương bên cạnh gào rú chạy quanh bọn họ một vòng, như tên thần kinh, cuối cùng quỳ gối trượt trên mặt đất từ xa lại đây, đứng cạnh Thẩm Quyện choàng cổ cậu một cái, nhìn về phía Lâm Ngữ Kinh: “Bà chủ Lâm, cậu có thích ngôi sao NBA* nào không?”

Đề tài bị chuyển hướng, Lâm Ngữ Kinh lặng lẽ thở ra một hơi, suy nghĩ một chút: “Chắc là Iverson*…”

“Nhạy lắm!” Vương Nhất Dương vỗ vào lòng bàn tay một cái, “Thời điểm Iverson trâu bò nhất chính là lúc ông ấy ở 76ers đánh hậu vệ ghi điểm. Quyện gia của chúng ta, Jordan* Bát Trung đấy nghe qua chưa. Chúa tể ba điểm, ném bách phát bách trúng không trượt phát nào. Bóng cậu ta ném vào rổ trong một trận đấu còn nhiều hơn tổng số bóng tớ ném vào trong đời.”

(*)

– NBA (National Basketball Associatio) là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp của những cầu thủ ưu việt ở Bắc Mỹ, được xem là giải bóng rổ của những cầu thủ hàng đầu của thế giới. (wiki)

– Allen Iverson (biệt danh “The Answer”), cựu cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp nổi tiếng ở Mĩ. Ông đảm nhiệm vị trí hậu vệ (có thể đảm nhiệm cả hai vị trí hậu vệ là SG và PG). Ông từng chơi cho Philadelphia 76ers và vào mùa giải 2000-2001, Iverson đã thể hiện phong độ tốt nhất trong sự nghiệp của mình, được bầu là MVP thường niên của NBA và giúp 76ers lọt vào Chung kết NBA. (baidu)

– Michael Jordan: cầu thủ bóng rổ nổi tiếng người Mĩ, ông ném cú bóng ba điểm rất tốt.

Lâm Ngữ Kinh: “…”

“Papa tớ còn có một biệt hiệu, nghe nhá. ” Vương Nhất Dương là một đứa con có hiếu, vẫn đang điên cuồng dựng cho cha cậu ta một bức tượng buffalo hình người cao to uy mãnh, đếm đầu ngón tay nói, “Gọi là —— Thẩm · George · Gervin · Ray · Allen · Iverson · Quyện —— “

Vương Nhất Dương giơ tay lên: “Có soái không hả! Tớ hỏi cậu có soái không hả!”

Lâm Ngữ Kinh: “…”

Lúc đám nam sinh mặc áo bóng đỏ rực nháo loạn thành một cục ở chỗ này, năm người lớp 7 đã vào sân, ở trước mặt nhảy tới nhảy lui, hết kéo tay lại kéo chân. Lý Lâm nhìn thấy khinh thường bĩu môi: “Bọn nó là gân cốt người già à? Trước khi chơi bóng còn phải kéo dãn hơn nửa giờ? —— Tao fuck, lớp bọn nó cũng có đội cổ động viên kìa. Đồng phục đội kia cũng quá xấu rồi, lộ ra cả khúc eo là thứ quần áo quái gì, thực sự dụng tục không chịu được! So với bảo bối bóng rổ lớp chúng ta căn bản không thể so sánh!”

Tống Chí Minh cười đạp cậu ta một cú: “Đừng quan tâm những thứ vô dụng kia được không hả, xuống phía dưới chuẩn bị một chút.”

Thẩm Quyện trước đó bị ngắt ngang, cậu cũng không phản ứng gì, chỉ là trước khi ra sân khấu nhìn Lâm Ngữ Kinh một cái.

Cái nhìn đó có phần ý vị thâm trường, nhìn đến mức Lâm Ngữ Kinh suýt sởn cả tóc gáy.

—— Chờ ông đây đánh bóng xong sẽ tính sổ với cậu.

Lâm Ngữ Kinh bắt đầu nghĩ đến độ khả thi của việc cô rút khỏi hiện trường trước khi Thẩm Quyện kết thúc cuộc thi.

Trận đấu bắt đầu. Nảy bóng chính là lão Cao và bạn ủy viên thể dục kia của lớp 7.

Đám con gái đội cổ động viên lớp 7 bắt đầu tiến vào trạng thái đầu tiên là điên cuồng hò hét. Mặc đồng phục đội màu bạc ánh kim, đứng thành một hàng ở đối diện loe lóe loe lóe, như một đám Mỹ Nhân Ngư.

Ủy viên thể dục lớp 7 họ Hứa, tên Hứa Kiệt. Nghe bọn Tống Chí Minh nói, người này thái độ cực kỳ phách lối, cứ luôn rêu rao phải đem giấy khen của lớp 10 xé nát cho chó ăn.

Bây giờ nhìn lại cậu ta quả thật có tính phách lối của tư bản, đầu thấp hơn lão Cao một chút, nhưng lực đánh bật hết sức kinh người.

Lớp 7 bắt được bóng trước, thần tốc dẫn bóng tiến lại gần rổ. Khả năng đỡ bóng tạm thời của Tống Chí Minh xác thực vẫn ổn, tốc độ về phòng rất nhanh. Thời điểm Thẩm Quyện xoay người chạy đến, Lâm Ngữ Kinh nhìn thấy đằng sau áo chơi bóng của cậu in số “04” cực to.

Như là dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, lén lén lút lút mà mặc đồ tình nhân.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy có chút nóng mặt không tên. Thả hồn một cái, bóng của lớp 7 bên kia đã truyền qua hai người, cuối cùng rơi xuống tay Hứa Kiệt.

Tất cả mọi người áp sát khu vực ba giây. Mấy người bọn Tống Chí Minh bị người của đối phương cản không một kẽ hở, rướn cổ hét một tiếng: “Lão Cao!”

Lão Cao đứng dưới rổ, đã chuẩn bị lấy đà bật nhảy.

Quả bóng thứ nhất rất quan trọng. Quả này nếu lớp 7 vào, khí thế kia sẽ tức khắc dâng cao, còn nếu không vào đối với tiết tấu và tâm lý của bọn họ ít nhiều sẽ có chút ảnh hưởng.

Lão Cao bên này vừa mới nhảy lên, Lâm Ngữ Kinh liền cảm thấy quả bóng này tiêu rồi.

Khả năng là bốn tên cản bóng đối diện tạo cho cậu ấy áp lực quá lớn, cậu có hơi gấp. Cú nhảy này sớm rồi.

Quả nhiên, Hứa Kiệt ngừng một giây, bóng mới ra khỏi tay. Lão Cao đã rơi xuống. Trái bóng đó liền kề sát đầu ngón tay cậu ta, “Bình bịch” một tiếng đập vào giỏ bóng rổ.

Lớp 7 vào quả thứ nhất. Trên khán đài lớp 7 hò reo một trận, đội cổ động viên phía dưới trông như đã bay chạy tán loạn. Lâm Ngữ Kinh nghe thấy trên khán đài không xa không gần có người đang nói: “Tao cứ tưởng Thẩm Quyện trâu bò biết bao, xem ra cũng chỉ như vậy thôi.”

Một nam sinh khác cười nói: “Trâu bò thật đã sớm phải vào đội trường rồi.”

Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu sang, theo âm thanh tìm đến, nhìn hai tên nam sinh ngồi ở hàng thứ nhất khán đài đó, ánh mắt có chút lạnh.

Hai người đón được tầm mắt của Lâm Ngữ Kinh, hơi hoảng sợ mà vội vã chuyển dời.

Lâm Ngữ Kinh quay đầu.

Quả bóng này của Hứa Kiệt đi vào rất đẹp, có điều lớp 10 tiết tấu không loạn. Vương Nhất Dương cướp được rebound*.

(*) Pha bắt bóng bật bảng (rebound): là một chỉ số dùng để tính toán mức độ thi đấu hiệu quả của một cầu thủ khi anh ta bắt được quả bóng sau một cú ném hỏng, hoặc là trong tình huống ném phạt. Rebound là hành động thường thấy nhất trong một trận đấu bóng rổ, vì mỗi pha tấn công dù thành công hay thất bại thì pha rebound sẽ quyết định bên nào có quyền tấn công kế tiếp. Rebound thường được tính cho cả cầu thủ tấn công và phòng ngự. Nguồn: https://bongrovietnam.com/hieu-the-nao-cho-dung-ve-rebound-khong-chi-la-bat-bong-bat-ra-khoi-bang/

Lâm Ngữ Kinh phát hiện Vương Nhất Dương là một tiểu tiên phong. Bất kể là đánh nhau hay chơi bóng hoàn toàn đều là một phong cách. Cả người trông lỗ mãng không chịu được, nom như có thể đánh mười.

Thẩm Quyện hôm nay là nhất thời đồng ý ra sân. Cậu cùng đám người Tống Chí Minh hoàn toàn chưa từng phối hợp. Thế nhưng hiển nhiên cậu và Vương Nhất Dương đã từng đánh bóng. Vương Nhất Dương bắt được bóng vừa chuyển bóng vừa nhanh chóng hướng đến gần rổ đối phương. Thẩm Quyện đã lui đến gần vạch ba điểm.

Vương Nhất Dương lại vượt qua một người, ném cao bóng qua, gào lên: “Papa!!!”

Một tiếng này của cậu ta, khiến cho cả đám Tống Chí Minh cũng phải giật mình một phen.

Thẩm Quyện tiếp bóng, nhấc tay nhảy lấy đà, cơ thể hơi nghiêng về sau. Thời điểm bóng rời khỏi tay, ngón giữa khẽ vươn tới trước một chút.

Bóng rổ màu vỏ quýt vẽ trên không trung một đường cong cực hoàn mỹ, sau đó không một tiếng động rơi vào giỏ bóng rổ.

Đến vành rổ cũng không sượt qua.

Thẩm Quyện nghiêng mình nhìn về phía Lâm Ngữ Kinh, hơi cúi đầu xuống, giơ tay phải lên, xòe ngón tay ra. Ngón cái và ngón trỏ khoát lên vành tai, làm động tác lắng nghe.

POSE kinh điển của át chủ bài 76ers – hậu vệ ghi điểm Allen Iverson.

(Pose: tư thế)

Trị số lẳng lơ tăng mạnh, đồng thời cũng cực kỳ ngạo mạn.

Bên trong nhà thi đấu yên tĩnh trong nháy mắt. Sau đó như ý nguyện của cậu, tiếng nữ sinh hét chói tai và tiếng nam sinh gào hú dấy lên đinh tai nhức óc.

Văn Tử Tuệ bên cạnh lắc cờ màu, điên cuồng phất loạn lên trên. Lý Lâm nổi lên reo hò như con khỉ.

Lâm Ngữ Kinh đứng dưới khán đài bên cạnh sân bóng, xuyên qua nửa sân bóng đối mắt với cậu.

Tim đập càng lúc càng nhanh. Trong cơ thể dường như có một lá cờ nhỏ liên tục không ngừng mà vung vẩy.

Bản thân cô cũng không nhận ra chẳng biết từ lúc nào khóe miệng chính mình đã giương lên thật cao, có ép cũng không xuống.

Người ngồi trên khán đài lúc này, thậm chí là tất cả cả mọi người trên sân bóng rổ, không một ai từng xem Thẩm Quyện chơi bóng. Lúc học lớp mười cậu hẳn là đã tham gia thi bóng rổ, có điều khi đó khối 11 khối 10 hiện tại còn chưa nhập học.

Tiếp đó chính là năm ngoái, Thẩm Quyện lớp 11, còn chưa ngồi trên ghế nhà trường qua tháng thứ nhất đã bị trục xuất về nhà.

Mà duy nhất đám học sinh lớp 12 từng xem cậu chơi bóng, hiện tại đang ở lầu Bắc trải qua ngày tháng như Địa ngục.

Trong cuộc thi sau đó, Thẩm Quyện gần như đổi mới nhận thức của tất cả mọi người về bóng rổ.

Cao trào của trận bóng, chắc hẳn mãi mãi đều là úp rổ. Một trong những cao thủ úp rổ Rukawa Kaede* tóm lấy giỏ bóng rổ, nương theo đó móc bóng vào, vang một tiếng “Bộp” cực lớn. Loại kích thích thị giác và thính giác song song tấn công này, những phương thức vào bóng khác không cách nào so được.

(*) Main chính trong bộ manga/anime Slam Dunk.

Thế nhưng Thẩm Quyện này, quả bóng ba điểm của cậu có thể quăng vào ở bất kỳ góc độ, khoảng cách nào. Sự kích thích này so với úp rổ còn lớn hơn rất nhiều.

Cậu với Vương Nhất Dương phối hợp hết sức ăn ý. Vương Nhất Dương lại như một con quay nhỏ xoay tròn, tốc độ hơn người. Chỉ cần cậu ta bắt được bóng, bất luận Thẩm Quyện đang ở đâu, cậu ta chắc chắn cũng sẽ truyền cho cậu.

Ở tiểu tiết xấu hổ đầu tiên, sau khi cầu thủ số 4 – bạn học Thẩm vào trái ba điểm thứ năm, lớp 7 rốt cuộc đã kêu tạm dừng, mang vẻ mặt âm trầm ngồi trên ghế dự bị cạnh máy đồ uống đổi một thành viên đội bóng trường còn lại ra.

Thực lực lớp 7 dù sao vẫn rất mạnh, nhất là toàn bộ bốn thành viên đội bóng trường đều ra sân. Điểm số hai lớp cắn nhau sát nút. Nửa đầu trận đấu kết thúc, lớp 10 chỉ dẫn trước hai điểm.

Lý Lâm dứt khoác khua tay múa chân, lập tức xông tới, cười ha hả giang hai tay về phía Thẩm Quyện: “Papa!”

Thẩm Quyện không có bảo hộ trán, bao cổ tay cũng là tạm thời mượn của Lý Lâm dùng. Mồ hôi men theo trán chảy xuống, tóc đen bị thấm đến ẩm ướt.

Cậu không chút lưu tình mà lách mình né tránh cái ôm nhiệt tình của cậu ta. Bàn tay khớp xương rõ ràng hất mái tóc lộn xộn, ướt đẫm ra sau, lộ ra xương lông mày và vầng trán.

Trai đẹp làm động tác gì cũng đẹp, câu nói này vô cùng có lý. Cả nửa sân lại ào lên, màng nhĩ Lâm Ngữ Kinh cũng sắp bị phá vỡ rồi.

Cô cảm thấy cứ tiếp tục phát triển với xu thế này, lịch sử đen tối của bá chủ trường học có lẽ cũng sắp không lấn át được sức hấp dẫn của cậu rồi. Không có cái gì là không thể bị một chữ soái phá vỡ, nếu như có, vậy thì ba chữ.

—— Cực kỳ soái.

Từng người lớp 10 đều rất hưng phấn. Cặp Vương Nhất Dương và Thẩm Quyện này phối hợp với nhau lại mạnh mẽ ngoài ý muốn. Lý Lâm đi tới ghế quét hết quần áo trên đó xuống, cho bọn họ chỗ trống: “Các cậu mau ngồi xuống đi, mau nghỉ ngơi.”

“Phải kéo điểm số lớn hơn, hai điểm không được.” Tống Chí Minh liếc mắt nhìn bảng ghi điểm. “Chúng ta không có người thay, chia thế nào thì ghim như vậy, tới phần sau thể lực của ta nhất định sẽ không ổn.”

Cậu ta xoay đầu lại: “Quyện gia, nửa sau trận đấu bọn tớ tận lực truyền bóng đến cho cậu?”

Thẩm Quyện ngửa đầu uống nước, yết hầu lăn lăn, mồ hôi trượt qua cần cổ thon dài, rơi vào khăn mặt đắp trên cổ.

Cậu vặn nắp chai nước khoáng, mu bàn tay tùy tiện lau khóe môi: “Tôi đoán chừng sẽ bị kèm chết.”

“Cái gì gọi là kèm chết?” Văn Tử Tuệ ngồi không bên cạnh hỏi.

“Chính là nửa trận sau chí ít sẽ có hai người mà cả quá trình đều kèm sát bên tôi, có thể đến bóng cũng sẽ không để tôi sờ vào.” Mắt Thẩm Quyện nhìn chằm chằm phía đối diện, đối với ánh mắt của nam sinh phía trước.

Nam sinh kia trừng trừng nhìn chòng chọc vào cậu, trong ánh mắt có chút gì đó khiến người ta không được thoải mái.

Thẩm Quyện híp híp mắt, “Người bọn họ đã đổi, số 13 này, là ai?”

Lý Lâm quay đầu liếc mắt nhìn: “Đệch mọe, bọn họ đổi Ninh Viễn.”

Sắc mặt của Tống Chí Minh và Vu Bằng Phi đều hơi thay đổi.

Thẩm Quyện không biết Ninh Viễn gì đó. Cậu nghe bọn họ thảo luận cũng không để ý lắm, vừa uống xong ngụm nước cuối cùng, cúi người đặt chai không trên mép ghế. Lại ngẩng đầu một cái, mấy nữ sinh rụt rụt rè rè từ bên kia khán đài đi tới, một người trong đó tay cầm một chai đồ uống thể thao đi tới trước mặt cậu, đưa tới.

Thẩm Quyện nhấc mí mắt, nhìn sang.

Nữ sinh đỏ mặt: “Bạn học Thẩm Quyện, mình thấy cậu đã uống hết nước, cậu uống cái này đi, mình vừa mua…”

Lâm Ngữ Kinh đứng bên cạnh, trợn mắt lườm nguýt.

Người ta mới uống nước xong, một giây sau liền đưa đến rồi.

Các ngài đúng là giúp đỡ đúng lúc nha, so với Tống Giang* còn đúng lúc hơn.

Tinh lực chăm chú này của các cô có thể dùng trên học tập không hả? Có thể hay không?!

(*) Một nhân vật trong tiểu thuyết/phim Thủy Hử.

Lâm Ngữ Kinh xoay đầu sang một bên, giả vờ đang nghe bọn Tống Chí Minh nói chuyện, lén lút đảo mắt liếc qua.

Cô nhìn thấy Thẩm Quyện giơ tay lên, nhận lấy.

“Cảm ơn.”

Cậu ta còn mẹ nó hết sức lễ độ mà nói tiếng cám ơn.

Chất giọng của cậu vốn tương đối thấp, lúc này vừa mới vận động, hô hấp có hơi nặng hơn bình thường, giọng còn mang theo một chút khàn.

Cực kỳ dụ người.

Mấy cô gái kia mặt càng thêm đỏ, Đưa nước lấy dũng khí: “Mình có thể thêm QQ của cậu không?”

Thẩm Quyện còn chưa kịp từ chối.

Cô gái không biết là sợ cậu thật sự từ chối hay là xấu hổ, không dừng lại mà trực tiếp nhét một tờ giấy vào tay cậu: “Cái này là số QQ của mình, bạn học Thẩm cố lên.”

Mấy nữ sinh nói xong, cùng tay cùng chân nhanh chóng chạy đi, mới ra xa vài bước liền nghe thấy các cô ấy không kìm được tiếng nói chuyện: “Lại gần nhìn càng đẹp trai! Hơn nữa cũng không dữ chút nào nha, cậu ấy còn nói cảm ơn!”

“Tớ cũng đã đưa số QQ của tớ cho cậu ấy rồi, cậu ấy có thêm cậu không?”

“Thêm hay không thêm trái lại cậu cũng nhét cho cậu ấy rồi.”

“…”

Tiếng nhựa rào rào vang lên. Lâm Ngữ Kinh bóp nát chai nước khoáng trong tay mình.

Nước từ miệng chai tràn ra một chút, ướt một tay, tí tách rơi trên sàn nhà.

Nhìn thấy không.

Đàn ông.

Trước khi thi còn cùng cô bạn gái tới bạn gái lui.

Bây giờ lại dụ dỗ những cô gái nhỏ khác rồi.

Lâm Ngữ Kinh hít sâu một hơi, xoay người ra khỏi sân bóng.

Thẩm Quyện nghiêng đầu, nhìn thiếu nữ đi ra sân bóng rổ, bóng lưng hừng hực khí thế, trông như sắp đi đánh lộn.

Cậu nhíu nhíu mày, tiếp đó nhấc chân đạp mông Vương Nhất Dương bên cạnh một phát. Vương Nhất Dương như phản xạ có điều kiện nhảy tới, cúi đầu: “Sao Quyện gia.”

Thẩm Quyện hất hất cằm, đè thấp giọng: “Đi, trả tiền cho chai nước vừa nãy.”

Vương Nhất Dương “Ồ” một tiếng, không nói hai lời liền chạy về phía mấy cái cô gái nhỏ bên kia, vừa chạy vừa gọi: “Oai, tỷ tỷ! Các tỷ tỷ đợi một chút —— “

“Trở lại.” Thẩm Quyện lại gọi cậu ta một tiếng.

Vương Nhất Dương quay đầu lại.

“Cậu có thể biết điều chút không?” Thẩm Quyện nói, “Lặng lẽ đi qua gọi người ta xuống, len lén đưa, sau đó nói với người ta tiếng xin lỗi.”

Vu Bằng Phi ở bên cạnh dại mặt ra: “Ông chủ Thẩm, một chai nước chưa tới hai đồng, sao cậu còn phải trả tiền cho người ta?”

Thẩm Quyện không lên tiếng, khom lưng nhặt áo khoác đồng phục bên cạnh, đứng dậy ra ngoài.

Văn Tử Tuệ bên cạnh thấy rõ mồn một. Đối với những chuyện này con gái đều nhạy cảm mà tinh tế. Cô ấy quay đầu nhìn về phía Vu Bằng Phi: “Cậu mau ngậm miệng đi, cậu hiểu cây búa á.”

Lý Lâm cũng nhìn về phía Vu Bằng Phi: “Đúng, mày hiểu cây búa á.”

Tống Chí Minh uống hai ngụm nước: “Con mọe nó mày hiểu cây búa á.” Cậu ta nói xong, lại hô về phía Thẩm Quyện, “Quyện gia! Còn mười phút là bắt đầu rồi, đi nhanh về nhanh nha!”

Thẩm Quyện quay lưng phất tay với cậu ta.

*

Lâm Ngữ Kinh vừa ra khỏi sân bóng rổ liền không nhịn được run lẩy bẩy.

Người trong sân bóng rổ nhiều, vả lại vừa nhảy nhảy nhót nhót hú hét một trận, cũng không cảm thấy lạnh. Ra đến tiền sảnh gió lạnh trong tòa nhà thể dục, nhiệt độ thấp hơn rất nhiều.

Trên người Lâm Ngữ Kinh còn chỉ mặc mỗi áo T-shirt chơi bóng và quần khổ ngắn. Chân và cánh tay đều lộ ra bên ngoài, lạnh đến mức hàm răng phát run.

Cô rụt vai nhảy hai cái tại chỗ, quay đầu liếc mắt nhìn cửa lớn sân bóng rổ đóng chặt, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng huyên náo bên trong.

Lâm Ngữ Kinh xoay người, đi về hướng phòng vệ sinh bên kia.

Mới vừa đi một đoạn, quẹo một ngã rẽ, cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền đến. Sau đó một chiếc áo khoác đông phục chụp xuống người.

Bước chân Lâm Ngữ Kinh khựng một chút.

Khỏi cần quay đầu lại, mùi quần áo này cũng đủ biết là ai.

Cô hoàn toàn không muốn phản ứng với cậu, hất vai ra sau, áo khoác đồng phục to lớn rơi xuống mặt đất, khe khẽ một tiếng.

Lâm Ngữ Kinh đầu cũng không ngoảnh, làm như không có gì xảy ra, tiếp tục đi thẳng tới trước.

Cô nghe thấy Thẩm Quyện ở sau cô cất một tiếng cười cực thấp.

Người này.

Vậy mà.

Còn.

Đang cười.

Lâm Ngữ Kinh nhắm mắt nghiến nghiến răng, đi vào nhà vệ sinh nữ. Bóng lưng trông lãnh đạm lại bình tĩnh.

Cô đẩy cửa nhà vệ sinh, sau đó đóng lại. Bên trong có mấy cái cô gái nhỏ túm tụm với nhau, líu ra líu ríu cười đùa tán gẫu.

Lâm Ngữ Kinh lạnh lùng đi tới gian phòng cuối cùng, đóng cửa gian phòng.

Sau đó, sự bình tĩnh kia không còn tồn tại nữa. Cô đứng trong phòng riêng, bắt đầu không một tiếng động mà điên cuồng vung đầu.

Phiền.

Phim truyền hình và tiểu thuyết đều không có diễn như vậy.

Trong tiểu thuyết, những hot boy kia chơi bóng, đều là một đám nữ sinh đến đưa nước cho cậu ta. Sau đó cậu ta một chai cũng không lấy. Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, đi tới trước mặt cô gái mình thích, vẻ mặt tà mị ngông cuồng hỏi cô ấy: “Cậu không có nước cho tôi sao?”

Tuy rằng Lâm Ngữ Kinh quả thực không có nước cho cậu.

Nhưng cái này không phải trọng điểm.

Trọng điểm là trong thực tế, sinh vật giới tính nam, chỉ nhận nước của em gái lớn lên ưa nhìn đưa tới, sau đó lễ độ nói một tiếng cám ơn.

Đàn ông đều là tên lừa đảo.

Lâm Ngữ Kinh bĩu môi, sửa sang tốt tâm tình, mở cửa đi ra phòng riêng, đến trước bồn rửa tay rửa sạch bàn tay, xoay người ra ngoài.

Thẩm Quyện tựa bên tường nhà vệ sinh nữ, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên.

Lâm Ngữ Kinh mặt không cảm xúc nhìn cậu.

Thẩm Quyện giơ tay, đưa đồng phục trong tay tới: “Có lạnh không?”

Lâm Ngữ Kinh không nhận: “Không lạnh.”

Thẩm Quyện nhướng mày: “Cậu đến cả giọng cũng đang run lên.”

Lâm Ngữ Kinh trực tiếp rời đi, ngữ khí bất thiện: “Liên quan gì tới cậu.”

Thẩm Quyện lại cười một tiếng.

Cô vốn vẫn còn bốc lửa, mà người này vẫn cứ tiếp tục cười. Lửa trong lòng Lâm Ngữ Kinh bị cậu một lần lại một lần chọc cho bốc cao.

Cô “xoẹt” cái xoay đầu lại: “Gầm ghế bên chân cậu có một thùng nước đầy không đủ cho cậu uống, cô gái nhỏ đưa nước cho cậu nên tâm tình còn rất tốt đúng không. Bạn học Thẩm, thái độ của cậu có thể đứng đắn chút không, đây là nơi thi đấu đấy. ” Biểu cảm của cô bình tĩnh, ngữ khí cũng không lên xuống, “Chẳng phải cậu muốn bạn gái cổ vũ sao, hiện tại cậu có bạn gái khắp toàn trường rồi, hài lòng chưa.”

Thẩm Quyện không lên tiếng, kiên nhẫn đưa áo khoác đồng phục khoác lên người cô lần thứ hai.

Lần này Lâm Ngữ Kinh không hất đi, chỉ trừng mắt nhìn cậu thế này.

Trừng mắt rồi trừng mắt, cô lại bắt đầu chột dạ.

Thật giống như, bản thân vừa giao nộp một bí mật gì đó của mình ra.

Lâm Ngữ Kinh vẫn cảm thấy mình là một người rất bình tĩnh, nhưng mỗi khi đối mặt với Thẩm Quyện, cô dường như đều sẽ không giống Lâm Ngữ Kinh.

Cô sẽ kích động, sẽ rất thẳng thắn, mệt mỏi liền muốn khóc, phiền liền muốn phát tiết, không vui liền muốn nổi nóng.

Sẽ có sự tùy hứng trước đây chưa từng có.

Cô nhìn sang chỗ khác, nỗ lực cứu vớt một chút: “Ý của tôi là, phần tâm tư này cậu đánh bóng xong hãy có cũng được, giờ như thế coi chừng ảnh hưởng cậu phát huy, chút tinh thần vì tập thể của cậu…”

Thẩm Quyện nhìn cô.

Cậu lúc đó quả thực không nghĩ nhiều. Thẩm Quyện không thích phật ý trước mặt con gái cho lắm. Trước đây có kiểu thế này, cậu cũng sẽ không trực tiếp từ chối ngay trước mặt nhiều người.

Nhưng hiện tại không giống thế.

Cậu có thêm một Lâm Ngữ Kinh.

Mà phản ứng của cô, làm cậu cảm thấy vô cùng bất ngờ, đồng thời cũng vô cùng vui vẻ.

Thẩm Quyện cong cong khóe môi, kéo cổ áo đồng phục tới trước, che bả vai cô: “Tôi cũng đâu phải chuyện gì cũng chắc chắn.”

Lời này của cậu không đầu không đuôi, Lâm Ngữ Kinh nghe không hiểu.

Ngón tay Thẩm Quyện nắm hai bên cổ áo đồng phục, nhẹ nhàng kéo về phía trước cô: “Có một số việc tôi cũng không chắc chắn, cũng cần xác nhận thử xem bản thân có phải là tưởng bở không, mới có thể bắt đầu chuẩn bị một bước chứ.”

Lần này, cho dù là kẻ ngu cũng nghe ra cậu có ý gì.

Tim Lâm Ngữ Kinh đột nhiên nhảy một cái.

Cô có chút hoảng hốt: “Vậy cậu xác định…?”

Thẩm Quyện lại bắt đầu cười: “Có vẻ xác định.” Cậu cười buông tay ra, lùi về sau một bước, rũ mắt nhìn cô, “Vậy nên bây giờ tôi chuẩn bị theo đuổi cậu.”

*

Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện là trở lại ngay phút chót. Mọi người thấy hai người họ đồng thời trở về, không ai có bất kỳ nghi vấn hay dị nghị nào, Tống Chí Minh cười ha hả đến đây: “Quyện ơi! Quyện! Nhanh lên một chút, mau tới, uống ngụm nước rồi chúng ta lên!”

Văn Tử Tuệ cười híp mắt nhìn Lâm Ngữ Kinh. Lâm Ngữ Kinh còn chưa hồi thần từ hốt hoảng vừa rồi, khẽ ho hai tiếng, đi tới dừng bên cạnh cô ấy.

Người hai lớp một lần nữa ra sân. Đội toàn bộ của lớp 10 vẫn là năm người này, lớp 7 đổi một người tên Ninh Viễn kia.

Ninh Viễn số 13, vóc dáng rất cao, tốc độ cực nhanh. Lớp 10 ném quả bóng mở màn, Tống Chí Minh truyền bóng cho Thẩm Quyện.

Ninh Viễn như một chiếc hỏa tiễn về phòng cực nhanh, vọt thẳng lại đây.

Thẩm Quyện không có gì bất ngờ bị Ninh Viễn và trung phong* đối phương kèm sát bên người. Ninh Viễn và Thẩm Quyện vóc dáng tương đương. Hai người như hai bức tường dán sát vào cậu. Nhìn từ đằng xa, ba người vậy mà vẫn rất hài hòa hữu ái.

(*) Trung phong (C): Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 5. Đây là người chơi ở khu vực ngay dưới bảng rổ. Thường là người có thể hình tốt nhất trên sân, trong mặt trận tấn công, nhiệm vụ chính của Trung phong là ghi điểm ở khu vực hình thang, còn trong mặt trận phòng ngư, nhiệm vụ của họ là kèm người dưới rổ và bắt bóng bật bảng. (wiki)

Thẩm Quyện cầm bóng, bị cản chặt chẽ đến không thể ném vào rổ. Cậu cấp tốc nhìn lướt qua vị trí đứng của đồng đội, chuẩn bị truyền bóng cho Vu Bằng Phi cạnh đó.

Cậu giơ tay lên. Trong nháy mắt, Ninh Viễn bỗng nhiên kề đến đây, đầu tiến đến bên tai cậu, thấp giọng nói: “Lạc Thanh Hà bây giờ thế nào, sắp chết rồi nhỉ.”

Cả người Thẩm Quyện cứng lại.

Cậu còn duy trì động tác giơ tay lên. Khuỷu tay Ninh Viễn nhanh chóng đâm một cú hung ác lên bụng cậu. Bóng rổ rơi xuống đất. Một giây sau, bị cậu ta dang cánh tay vơ đến.

Tất cả mọi người đều không nhìn rõ chuyện gì phát sinh. Lâm Ngữ Kinh chỉ nhìn thấy bóng trong tay Thẩm Quyện bị đoạt đi, cậu ôm bụng, ngồi xổm xuống.

Bọn Tống Chí Minh đều ngẩn người. Vương Nhất Dương cách đó gần nhất, không hề nghĩ ngợi liền chạy thẳng đến chỗ cậu: “Thẩm Quyện!!”

Trọng tài không thổi còi, lớp 7 trực tiếp lao về phía rổ.

“Fuck…” Thẩm Quyện một tay chống đất, cắn răng phun ra một tiếng thô tục.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vương Nhất Dương, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, gầm lên một tiếng: “Về phòng!”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.