Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 33: Gọi hai tiếng dễ nghe


Lúc Lâm Ngữ Kinh nói những lời này, không cảm thấy có gì không đúng.

Đại hội thể thao người bên ngoài có thể vào không?

Có thể, nhưng phải mặc đồng phục.

Vậy cậu cho mượn đồng phục dùng chút được không?

Theo khuôn mẫu bên trên, tiếp theo nên nói là không vấn đề gì.

Thế nhưng Thẩm Quyện vừa hỏi vấn đề này, cô đột nhiên cảm giác có chút không được tự nhiên.

Không biết vì sao, Lâm Ngữ Kinh lại liên tưởng lung tung đến một tra nam*, bạn gái than thở khóc lóc lên án hắn ta: “Tên lừa gạt tình cảm này! Tôi đối với anh không tốt sao? Tôi mỗi ngày vất vả khổ cực làm việc kiếm tiền. Thế mà anh lại đem tiền tôi kiếm được phung phí cho người đàn bà khác! Chia tay!”

(*) Loại đàn ông cặn bã, xấu xa.

Lâm Ngữ Kinh bị hình ảnh bản thân tưởng tượng ra dọa sợ rồi, há to miệng, hơn nửa ngày không nói nên lời.

Thẩm Quyện xem ra cũng không định buông tha cho cô, nhích tới gần một chút, chống khuỷu tay lên chân, nhìn cô từ dưới lên: “Hửm? Là ý này sao?”

Hôm nay cậu đến cũng rất sớm, giờ tự học sớm còn chưa bắt đầu. Người trong phòng chỉ mới được gần nửa, đa số đều đang cúi đầu múa bút thành văn bổ sung bài tập.

Trên người Thẩm Quyện có một mùi hương rất sạch sẽ. Trước đây có đôi khi hai người sát vào nhau nói chuyện, Lâm Ngữ Kinh cũng sẽ ngửi thấy được. Lâm Ngữ Kinh từng đoán là mùi sữa tắm hay nước giặt của cậu, nhưng hiện tại cô đã biết rồi, là dầu gội đầu.

Bởi vì hôm qua cô đã tắm rửa ở nhà cậu, dùng dầu gội đầu và sữa tắm của cậu. Bây giờ tóc cô cũng có mùi hương đó.

Dầu gội đầu hương rừng, hòa lẫn một mùi hương nào đó không nói rõ được, chỉ có riêng ở cậu.

Cậu hút thuốc, trên người hơi có mùi thuốc lá, nhưng rất nhạt, hẳn là không đến mức nghiện.

Thẩm Quyện còn đang duy trì một khoảng cách an toàn. Ít ra so với khoảng cách gần kề đến độ chóp mũi suýt chạm vào nhau, hơi thở giao thoa với nhau như đêm qua, khoảng cách lúc này này quả thực có thể nói là quá an toàn. Bình thường lúc hai người họ nói chuyện thầm trong giờ, khoảng cách cũng đã gần hơn bây giờ.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên, Lâm Ngữ Kinh cảm nhận được một cảm giác áp bách không rõ ngọn nguồn, vào lúc cậu từng chút một nhích đến gần, nhấc mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Còn nảy sinh chút ảo giác như bị cám dỗ.

Lâm Ngữ Kinh hắng giọng một cái: “Không cho thì thôi, cậu đừng có nhỏ mọn như vậy.” Cô nói xong, dời ánh mắt, cảm giác mình như một Liễu Hạ Huệ tọa hoài bất loạn*.

(*) Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 TCN), nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ sắc dục.

Một phụ nữ vô gia cư tìm nơi trú ẩn trong đêm đông lạnh. Liễu Hạ Huệ lo cô ấy có thể chết vì lạnh, nên ông đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người cô và áp chặt cơ thể cô vào mình. Họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn.

Nhờ điều này, ông được xem là một nam tử hán chính trực, và có một câu tục ngữ về ông: Tọa hoài bất loạn (ngồi mà trong lòng vẫn không loạn). (Nguồn: http://vn.minghui.org)

Cô quay đầu, nhìn về phía bạn học Lý Lâm đang múa bút thành văn dũng cảm chiến đấu với bài tập số học, “Lý Lâm —— “

Lý Lâm không có thời gian ngẩng đầu, thuận miệng đáp một tiếng: “Hả? Sao thế?”

Lâm Ngữ Kinh còn chưa kịp nói gì, Thẩm Quyện đã khó chịu “Xuy” một tiếng. Cậu đưa tay đặt lên đỉnh đầu cô, xoay đầu cô lại, bắt cô nhìn cậu: “Tôi còn chưa nói không cho, cậu tìm người khác làm gì?”

Lâm Ngữ Kinh bị cậu bẻ đầu, chớp mắt mấy cái: “Tôi tưởng cậu không muốn.”

Soái ca thì tật xấu cũng nhiều hơn, Lâm Ngữ Kinh tương đối hiểu được.

“Là không sẵn lòng cho lắm, ” Thẩm Quyện lười biếng nói, “Nhưng nếu cậu xin tôi, gọi hai tiếng dễ nghe, chẳng phải tôi sẽ cho sao?”

Cậu hơi cao giọng ở âm cuối, mang theo một chút lăng nha lăng nhăng vụn vặt. Giọng nói trầm thấp quấn quanh, trêu chọc đến khiến đầu tai người ta run lên, bắt đầu nóng dần.

“…”

Lâm Ngữ Kinh nuốt một ngụm nước bọt, vô ý thức nghiêng ra sau né tránh. Cảm thấy nhịp tim dường như có hơi nhanh, “Thình thịch thình thịch” từng nhịp mạnh mẽ, dường như nhanh hơn khi vui vẻ bình thường rất nhiều.

Hiện tại cô và Thẩm Quyện đã rất thân thuộc rồi. Ở chung hai tháng, dẫu sao cũng là ngồi cùng bàn, sớm chiều cùng nhau. Bình thường cũng sẽ có đôi lần đụng chạm tứ chi, vậy nhưng loại cảm giác khác thường rõ rệt như này, vẫn là lần đầu tiên.

Là nguyên nhân gì đây?

Là vì đêm qua, cô bắt đầu phát hiện nhan sắc của Thẩm Quyện thật ra vô cùng câu người sao?

Cô vô thức nhấc tay lên, sờ sờ lỗ tai hình như đã hơi phỏng, nhận ra cảm giác của mình không hề sai.

Không đúng, hệ thống chống đỡ trai đẹp đâu rồi?

Cô có chút phiền muộn, trong lòng lặng lẽ mắng bản thân không có tiền đồ, khẩn trương gấp gáp che đi hai tai, ngay khi Thẩm Quyện còn chưa phát hiện ra.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy phản ứng của cô hệt như một đưa ngốc trắng ngọt ngây ngô, bị một tên lão luyện tình trường đùa bỡn.

*

Thẩm Quyện cuối cùng vẫn cho cô mượn áo khoác đồng phục.

Bát Trung thường phát hai bộ đồng phục, tiện việc giặt rửa. Thẩm Quyện tạm nghỉ học một năm, vốn sẽ mặc đồng phục mười hai, sau lại nhận thêm hai bộ mười một, thành thử dư ra đến hai bộ đồng phục.

Vào ngày cậu mang đồng phục đến cho Lâm Ngữ Kinh, Trình Dật lại gửi tin nhắn mới cho cô: [Con gái yêu, ba mang theo con cưng Lục Gia Hành đến cùng nhé.]

Quan hệ giữa Lâm Ngữ Kinh và Lục Gia Hành không thể nói là không tốt. Nhưng một núi không thể chứa hai cọp. Lâm Ngữ Kinh là kiểu tích cách bất kể đối phương là giới tính gì cũng sẽ tuyệt đối không nhượng bộ, Lục Gia Hành cũng mặc kệ mi là nam hay nữ. Mà cũng có thể cậu ta căn bản là chẳng xem Lâm Ngữ Kinh là nữ, vì cậu ta luôn đối xử với nữ sinh rất hòa nhã.

Hai người chém giết trên chiến trường tranh đoạt ngôi vua của đám trẻ mấy năm. Cả hai cũng không ai biết vì sao, đấm đá lẫn nhau mãi như vậy, đến cuối cùng quan hệ vậy mà càng ngày càng vững chắc.

Còn Trình Dật chính là đám dây leo tường giữa hai người bọn họ. Ở đâu không ổn chắp ở đó, tạo thành tam giác sắt không cách nào lay chuyển được.

Lâm Ngữ Kinh lạnh lùng tàn khốc đáp lại ba chữ: [Bảo nó biến.]

Trả lời xong, cô lại quay đầu nhìn sang Thẩm Quyện. Rất lâu rất lâu, chăm chú nhìn cậu mà không hề nhúc nhích.

Thẩm Quyện đang đem sách hóa dựng đứng trên bàn, người nằm nhoài xuống. Lười nhác đến nỗi trông như một giây sau sẽ ngủ mất rồi, khiến người ta hoài nghi không biết cậu rốt cuộc có phải đang đọc sách không. Cậu chú ý tới ánh mắt Lâm Ngữ Kinh, xoay đầu lại.

“Sao vậy.” Thẩm Quyện hỏi.

Lâm Ngữ Kinh vẫn cứ nhìn cậu. Mắt hồ ly chớp chớp, lông mi dài lay động, ánh mắt rất mềm.

Thẩm Quyện đã lần mò được kinh nghiệm rồi. Trong tình huống bình thường mà bày ra biểu cảm này, là cô đang nịnh nọt cậu đấy. Xem ra là có chuyện rồi.

Còn loại này, là cô cảm thấy chuyện đó cậu sẽ không dễ dàng đồng ý. Vì vậy trước tiên giả vờ mềm yếu, dỗ dành chút đã.

Quả nhiên, một giây sau ——

“Bộ đồng phục lớp mười hai khác của cậu ấy, có thể cũng cho tôi mượn một cái không?” Lâm Ngữ Kinh nói, “Tôi còn một đứa bạn…”

“…”

“Bộp” một tiếng. Sách hóa trên bàn Thẩm Quyện ngã xuống rồi.

Cậu thẳng người, không có biểu cảm gì, hỏi: “Cậu còn mấy người bạn?”

“Hết rồi, ” Lâm Ngữ Kinh làm động tác thề, “Tôi chỉ có hai người bạn đó.”

Thẩm Quyện vẫn như cũ, rất bình tĩnh gật đầu, mắt đen kịt không nhìn ra vui giận.

Cậu không nói lời nào. Lâm Ngữ Kinh sáp đến gần, nói thêm: “Bây giờ còn có cậu nữa.”

Thẩm Quyện rốt cuộc đã có phản ứng, lông mi khẽ động, vén mắt lên.

Không biết vì sao, Lâm Ngữ Kinh cảm thấy cái nhìn này của cậu hình như cũng chẳng vui vẻ gì.

Không ngờ cô lại tự nổi cơn xúc động.

Tôi nhận cậu làm anh em rồi đó!!

Tôi! Một Lâm Ngữ Kinh đã phải cùng Trình Dật và Lục Gia Hành lăn lộn hai năm mới phát sinh tình cảm! Còn cậu chỉ mới biết hai tháng cũng đã thân thiết như vậy rồi!

Đây là tiến triển thần tốc cỡ nào chứ?

Cứ tiếp tục phát triển như vậy, tốt nghiệp cấp ba xong có phải sẽ ký xong hợp đồng chia phòng ở khu nhà trọ gần trường không hả?

Ngừng, được rồi, có thể, dừng lại, rồi. Mày có phải lại bắt đầu thèm thuồng sắc đẹp của bạn học Thẩm không hả?

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy suy nghĩ của mình trôi xa quá rồi, tự mình phỉ nhổ một phen, nhích đến trước: “Bạn học Thẩm? Được không?”

Cậu nhìn cô, nửa ngày.

“Được.” Thẩm Quyện nói.

*

Trình Dật nói bọn họ muốn qua đây, Lâm Ngữ Kinh còn rất mong đợi.

Tuy cô đến thành phố A đã được hai tháng, nhưng trước sau vẫn chưa có cảm giác quen thuộc với nơi này. Tại kiểu hoàn cảnh lạ lẫm thế này, người quen cũ sẽ mang đến cho ta một cảm giác an toàn và an ủi cực kỳ lớn.

Bất tri bất giác đã đến thứ năm. Trước đó mấy hôm Lưu Phúc Giang có tìm Lâm Ngữ Kinh, bảo cô đi nâng bảng.

Vào đại hội thể thao, mỗi lớp đều có một nữ sinh đi cầm bảng lớp. Lớp 10 nữ sinh ít hơn nam sinh, lớp ban tự nhiên vốn dĩ có chút “dương thịnh âm suy” mà. Lúc Lưu Phúc Giang tìm đến Lâm Ngữ Kinh, cô vốn đã định từ chối.

Loại chuyện đứng ở hàng đầu tiên, hưởng thụ cái nhìn chăm chú của cả trường này, cô không có quá nhiều nhiệt tình.

Đại hội thể thao bình thường bắt đầu vào sáng sớm, lễ khai mạc vào lúc sớm tinh mơ. Thời gian đến trường còn phải sớm bình thường.

Nhưng cuộc sống vườn trường vốn khô khan. Kiểu hoạt động đại hội thể thao mà liên tiếp hai ngày không cần đi học không cần học bài chỉ cần mù quáng chơi đùa này, khiến tất cả mọi người rất phấn khởi, đủ để chống cự chút không tình nguyện do việc dậy sớm mang đến. Ngay cả đám đầu sỏ ngày nào cũng đi học trễ ngủ trong lớp, luôn luôn bị phạt đứng hành lang cũng sục sôi nhiệt huyết.

Ủy viên thể dục nói 6h30, tất cả mọi người tập hợp trên bãi tập. Ngoại trừ có vài người kêu rên không dậy nổi, đa số mọi người cũng không dị nghị gì.

Trình Dật kéo Lục Gia Hành đến hội học sinh tìm người quen làm hai đơn xin nghỉ học, lại nhiều lần xác định thời gian cụ thể với Lâm Ngữ Kinh xong, đi đặt vé máy bay.

Trình Dật nói bọn họ lên máy bay vào sáng sớm cùng ngày, có lẽ sẽ đến đây vào giữa trưa. Nói rằng đến lúc đó sẽ gọi điện cho cô, bảo cô đến cổng trường đón bọn họ.

Lâm Ngữ Kinh không nghi vấn gì. Sáng sớm thứ năm đến sân vận động, tìm được vị trí lớp mình.

Cô trọ ở trường, cứ tưởng mình đã xem là đến tương đối sớm rồi. Kết quả lúc đến người trong lớp đã tới một nửa. Tống Chí Minh không biết kiếm đâu ra một cái trống đỏ chót, đặt lên cái đài* ở trước vị trí lớp bọn họ.

Trên thành lan can* treo biểu ngữ lớn, nền đỏ chữ vàng, khẩu hiệu là của đội lớp bọn họ.

—— Mãnh hổ trong núi! Giao long trong nước! Lớp mười một 10! Ngọa hổ tàng long!

Ngốc đến tận cùng.

(*) Đài ở đây chính là khán đài. Còn lan can chính là song chắn phía trước khán đài.

Khẩu hiệu này cũng là do Lý Lâm nghĩ ra, phát huy toàn vẹn tài năng của cậu ta lúc ghi báo bảng “Xuân thu mời uống trà hoa cúc, thanh nhiệt giải độc lại hạ hỏa”. Lâm Ngữ Kinh vốn dĩ không đồng ý, sau đó cô thấy Tống Chí Minh giơ tay lên, hài lòng lớn tiếng ngâm nga cái cậu ta ghi.

—— Cảm xúc mãnh liệt cháy bùng năm tháng! Người lớp 10 không ai vượt được qua!

Tống Chí Minh ngâm nga xong, còn tự tin hỏi: “Sao nào? Có phải rất thanh xuân không?”

“…”

Lâm Ngữ Kinh không nói hai lời liền đi tìm Lưu Phúc Giang, chủ động gánh nhiệm vụ cầm bảng lớp đó.

Bởi vì cầm bảng chỉ cần giơ bảng lớp, mặt không biểu cảm đi phía trước là được rồi, không cần niệm những thứ khẩu hiệu thiểu não này.

Tống Chí Minh cầm hai dùi gỗ đứng trước trống, bắt đầu gõ tùng tùng tùng, cực kỳ phong cách. Ép những sáng kiến dùng tấm vỗ tay, chai nước khoáng chứa đá sỏi bên trong gì gì đó của lớp khác đến không còn chút khí thế.

Tống Chí Minh thấy cô, đánh tiếng chào hỏi: “Có cảm thấy tớ có chút khí chất của tay trống trong nhóm nhạc rock không!”

Cậu ta nói xong, gõ bậy một đoạn nhịp trống nghe rất dồn dập.

Lâm Ngữ Kinh bị cậu ta chọc cười, tay cầm bảng tên lớp 10 đứng ở bậc thang đầu của đài mà cười. Phía sau chợt truyền đến giọng của một cô gái, tức giận: “Nhường chút được không?”

Cô vội vàng nghiêng qua một bên, quay đầu nói một câu thật xin lỗi. Nữ sinh kia liếc cô một cái, đi sượt qua bả vai cô, còn đụng vào một cái.

Lâm Ngữ Kinh nhớ mang máng hình như cô ấy tên Tuệ gì đó, lớp phó văn thể. Trước đây hai người dường như cũng chưa từng nói chuyện, Lâm Ngữ Kinh không hiểu địch ý của cô ấy từ đâu mà đến.

Tống Chí Minh cũng nhìn thấy, đợi nữ sinh đi lên rồi, cậu chạy đến đây: “Ây, không có chuyện gì chứ?”

Lâm Ngữ Kinh lắc đầu: “Không có gì, cô ấy tên là gì nhỉ?”

Tống Chí Minh tiếp tục vui vẻ vịn lan can, nhỏ giọng nói: “Văn Tử Tuệ. Không phải chứ, hai ngày nay cô ấy đều trừng như muốn thủng cậu, mà cậu ngay cả người ta tên gì cũng không nhớ ư?”

“Tôi ngồi hàng thứ nhất, làm sao biết cô ấy nhìn tôi, ” Lâm Ngữ Kinh rất vô tội, “Cô ấy trừng tôi gì thế.”

Tống Chí Minh gõ gõ bảng lớp trong tay cô: “Bởi vì cái này nè chị hai. Lúc cậu chưa tới, Văn Tử Tuệ là tiểu hoa khôi, đại hội thể thao năm trước cũng chính là cô ấy cầm bảng lớp. Kết quả cậu đến một phát là biến thành của cậu.”

Nhiệm vụ cầm bảng này, bình thường đều là do người xinh đẹp nhất trong lớp đảm nhiệm. Nói cách khác, là chính thức đánh dấu việc hoa khôi lớp.

Tống Chí Minh tiếp tục nói: “Cậu nói xem, mặc váy duyên dáng nhất toàn trường, lại yên lặng đứng trong phương trận*, còn ai nổi trội hơn? Hiếm lắm mới có lúc không cần mặc đồng phục, chị gái xinh đẹp cũng muốn khoe đôi chân tuyệt mỹ nhất.”

“…”

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy mấy cô gái nhỏ cùng tuổi bây giờ tâm tư cũng thật khó đoán, không hiểu nổi cái đẹp nhất này thì rốt cuộc có gì tốt, Bát Trung có Ngô Ngạn Tổ* hay là Kim Thành Vũ* nhìn ngắm các cô sao?

(*) Đều là diễn viên nam nổi tiếng, và đẹp trai.

*

Lễ khai mạc bắt đầu lúc bảy giờ. Mỗi lớp đều phải đứng trên bãi tập trước đài chủ tọa. Ban đầu là giơ bảng lớp hô khẩu hiệu đi một vòng, sau đó đi vào chỗ đứng nghiêm. Mỗi lớp có một khoảng đất mà, nghe người chủ trì lên tiếng, đại diện học sinh thể dục lên tiếng, hiệu trưởng lên tiếng. Đến bảy rưỡi làm nghi thức kéo cờ, sau đó chính là chính thức bắt đầu.

Thẩm Quyện đến lúc bảy giờ hai mươi, bấm thời gian vô cùng chuẩn, vừa khéo tránh được hoạt động đội hình phương ngũ nhục nhã, vừa không bỏ qua nghi thức kéo cờ.

Thời điểm cậu đến hiệu trưởng đang phát biểu, toàn bộ sân thể dục chỉ có ở bãi tập chính giữa kia là có người. Từng khối đội hình phương trận chen chúc, hiệu trưởng đứng bên trên kích động tuôn trào, phun từng chấm nước bọt.

Thiếu niên lười biếng đi vào từ cửa số 3, đứng ở cửa quét mắt một vòng.

Thẩm Quyện vốn định nhìn bảng lớp tìm đến, kết quả không nghĩ tới, lần đầu liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Ngữ Kinh đứng ở hàng trước nhất.

Nữ sinh giơ bảng của từng lớp đều mặc áo sơ mi trắng và váy đỏ nhà trường thống nhất phát, giày thể thao trắng, tóc cột thành đuôi ngựa cao.

Tương đối biến thái ở chỗ, không thể mang bít tất, vì phải đồng nhất màu sắc.

Hàng ngũ trong đại hội thể thao là nam sinh một hàng nữ sinh một hàng. Nữ sinh chịu trách nhiệm giơ bảng của mỗi lớp đều đứng riêng phía trước, váy đến trên đầu gối một tấc. Các cô gái để lộ đôi chân tinh tế trắng nõn, quét mắt qua một hàng, thoạt nhìn vô cùng vừa lòng đẹp mắt.

Thẩm Quyện dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người băng qua đường chạy màu vỏ quýt không một bóng người. Bỏ qua mệnh lệnh thúc giục cậu đi nhanh lên của Lưu Phúc Giang, không nhanh không chậm đến gần, trông thấy Lâm Ngữ Kinh tay giữ thẳng bảng lớp, không hề nhúc nhích đứng ở phía trước.

Tất cả mọi người đều đang run rẩy.

Hơn bảy giờ sớm mai cuối tháng mười đầu tháng mười một, ngoài trời cực lạnh, gió cũng mang theo khí lạnh ẩm thấp, tranh giành với nhau chui vào đầu khớp xương.

Lâm Ngữ Kinh vốn dĩ không thích ứng lắm với loại giá lạnh bên này, Thẩm Quyện nhìn thấy mũi chân cô hơi run, đầu gối cọ cọ vào trong một chút, rụt cổ một cái.

Cậu không lên tiếng, yên lặng đi đến hàng cuối đứng yên.

Chịu đựng hết nửa giờ, nghi thức kéo cờ cuối cùng cũng kết thúc, từng lớp trở lại vị trí của mình. Lâm Ngữ Kinh vừa đi đến trước đài, lập tức co lại thành một nhúm, khe khẽ rên rĩ mà dậm chân.

Bảng lớp cũng có chút nặng, cánh tay cô hơi mỏi nhừ. Đi đến hàng cuối cùng trên đài, dựng bảng lớp ngay ngắn tại chỗ trống ở bậc thềm cuối cùng, dùng dây nilon buộc chặt không cho nó ngã, mới quay người đi ngược xuống dưới.

Cô muốn về chỗ của mình mặc đồng phục lên.

Cô không mang đồng phục và quần để thay. Lúc học lớp mười ở Phụ Trung cô chưa hề đến đại hội thể thao, cũng không nghĩ tới loại tình huống này, chỉ đành mượn một trong hai bộ đồng phục của Thẩm Quyện cất trong balo.

Cô định bụng mặc đỡ bộ đó cho tới trưa, đợi đến lúc giữa trưa trở về phòng ngủ đổi lại quần áo.

Cô đi rất nhanh, cúi thấp đầu vừa xem đường vừa bước liền hai bậc thềm. Có không ít bạn học cùng lớp ngồi ở vị trí trên còn đang bước lên, Lâm Ngữ Kinh liền đi sát vào đường biên.

Kết quả chạm mặt với Văn Tử Tuệ đang đi lên, cô ấy bỗng nhiên ngừng bước chân, không hề báo hiệu mà nghiêng người qua phía cô, chắn trước mặt cô.

Lâm Ngữ Kinh đã bước một chân xuống, nhấc mắt thấy sắp đụng trúng người, vội vàng dịch chân chếch sang bên cạnh.

Bên cạnh có một lon nước có ga vị nho lăn đến, có lẽ là của bạn học ngồi phía ngoài cùng. Lâm Ngữ Kinh đã cấp tốc phản ứng mà đổi chỗ đặt chân, nhưng lại không trở tay kịp, một phát đạp lên chai nhựa tròn vo đó.

Cô trượt chân một cú, nửa người bên phải nặng nề va vào nữ sinh nọ. Cơ thể hoàn toàn mất cân bằng, ngửa ra ngã ngay ra sau. Cô kịp phản ứng, trong nháy mắt đưa tay ra, chống lên mặt đất giảm xóc, nhưng vẫn cứ thế rơi xuống đất, lăn xuống hai bậc.

Lâm Ngữ Kinh có thể cảm nhận được lúc mắt cá chân bắt đầu nặng nề cọ lên mép thềm xi-măng, mơ hồ nghe thấy một tiếng “Xoèn xoẹt”, như là tiếng vải vóc bị xé rách.

Cô không hề thốt ra tiếng nào, ngược lại là Văn Tử Tuệ hét lên một tiếng, dọa Lâm Ngữ Kinh giật cả mình.

Khiến tiếng thét kinh hãi suýt nữa tràn khỏi cổ họng cô bị dọa đến tọt trở lại.

Thời điểm Lâm Ngữ Kinh vừa ngã xuống đất phần lớn lực đều dồn vào tay. Lúc này cổ tay bị va chạm run lên, hai ngón tay nắm trong lòng bàn tay đau đến không còn tri giác. Cô nhịn đau chống lên mặt đất muốn đứng dậy, mắt cá chân lại dấy lên một cơn đau buốt.

Bên cạnh có người đang nói chuyện, Văn Tử Tuệ kêu một tiếng dài mà chói tai, hình như có người kịp phản ứng, hỏi cô ta không sao chứ.

Âm thanh hỗn loạn chồng chéo cùng một chỗ, tiếng rầm rì hỗn tạp.

Từ đoạn giữa bắp chân đến mắt cá chân đều nóng rát đau nhức, Lâm Ngữ Kinh ngồi dưới đất, váy đỏ trên người cuộn lên, làn váy rơi trên phần giữa đùi, gần như hở cả bắp đùi, để lộ mảng lớn da thịt trắng nõn bóng loáng phơi trần trong không khí sớm mai lạnh rét.

Một giây sau, một chiếc áo khoác đồng phục cực lớn từ trên cao phủ xuống, che phủ cô không một kẽ hở.

Sau đó, có người ngồi xổm trước mặt cô, kéo hai đầu áo đồng phục bọc kín cả người cô từ phía trước, cằm khẽ sượt qua cọ lên trán cô.

Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu, nhìn thấy yết hầu rõ nét của Thẩm Quyện gần trong gang tấc.

Lởn vởn quanh chóp mũi chút mùi thuốc lá.

Cậu nhất định là mới lẻn đi hút thuốc xong, Lâm Ngữ Kinh nghĩ.

Hết chương 33.

(*) Phương trận (hay đội hình Phalanx) là một đội hình quân sự số đông hình chữ nhật, thường được tập hợp hoàn toàn từ bộ binh nặng được vũ trang giáo, kích, hoặc những vũ khí tương tự như vậy. Thuật ngữ này đặc biệt sử dụng cho đội hình chiến tranh Hy Lạp cổ đại. (Wikipedia)

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.