Ông chú già không biết xấu hổ.
Sợ Trịnh Đình thật sự sẽ đi tìm bố mẹ cô vạch trần chuyện cô nói dối anh là bạn trai của cô, Tô Chi giận mà không dám nói, trong lòng mắng anh một câu, cắn môi, cúi đầu nhìn vé xem phim anh nhét cho cô.
Thời gian mở màn phim chỉ muộn hơn mười lăm phút so với bộ phim mà cô và bố mẹ cô muốn xem. Tô Chi thẳng thắn từ chối: “Phim của bố mẹ tôi và tôi sắp bắt đầu rồi, không rảnh.”
Trịnh Đình lạnh nhạt nói: “Tôi thấy chú và dì đều là người thấu tình đạt lý, tôi giúp em đi nói với họ một tiếng, hẳn là họ sẽ không ngại để em đi hẹn hò với tôi đâu.”
Lại lấy bố mẹ ra uy hiếp cô.
Tô Chi tức đến mức xù lông: “Trịnh Đình anh có thể đừng hèn hạ như vậy được không.”
Trịnh Đình híp mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm cô, giọng điệu nguy hiểm: “Gọi tôi là gì?”
“Anh ơi.” Tô Chi cắn răng, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Bây giờ tôi phải mua bỏng ngô cho bố mẹ tôi, đợi lát nữa bọn họ vào rạp rồi tôi lại tìm anh. Anh lo mà trốn kỹ cho tôi, nếu để bố mẹ tôi nhìn thấy anh là tôi với anh không xong đâu.”
Đây chính là đồng ý đi xem phim với anh.
Phim của bố mẹ Tô Chi sắp được soát vé, Trịnh Đình không nói gì thêm với cô nữa, hài lòng xoay người đi đến bên kia tường nơi bố mẹ Tô Chi không nhìn thấy. Anh quay đầu lại, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô.
Tô Chi dùng sức siết nắm tay.
Trịnh Đình nhíu mày, tầm mắt dừng lại trên nắm đấm của cô, khóe môi dâng lên một nụ cười.
Tô Chi tức giận lườm anh một cái, thu hồi tầm mắt không nhìn anh nữa. Cô đi tới vị trí vừa xếp hàng, hỏi thăm người đứng phía sau cô: “Chào anh, vừa nãy tôi xếp hàng ở đây, có việc nên đi ra ngoài một chút, không biết là anh có nhớ không?”
Phía sau cô là một người đàn ông trông lớn tuổi hơn cô. Anh ta nhìn cô một chút, gật đầu nói: “Nhớ chứ, cô còn đứng trước mặt tôi mà.”
Anh ta di chuyển ra phía sau một chút.
Tô Chi cười nói một tiếng cảm ơn, chờ người phía trước đi rồi mới đứng vào.
Nói chuyện một trận với Trịnh Đình, phía trước đã không còn bao nhiêu người, rất nhanh đã đến lượt cô. Tô Chi vốn định mua hai phần bỏng ngô, bố mẹ cô một phần, cô một phần, nhưng khi đi tới trước quầy, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trịnh Đình đứng bên tường chờ cô thì lại nói với nhân viên phục vụ: “Cho một phần bỏng ngô.”
Không phải ông chú già muốn cô đi xem phim với anh ta sao?
Đợi lát nữa, bảo anh ta xếp hàng mua bỏng ngô cho cô.
Tô Chi trả tiền xong, cầm bỏng ngô đi về phía thầy giáo Tô và cô giáo Lâm.
“Mẹ.”
Tô Chi đưa bỏng ngô cho cô giáo Lâm.
“Sao chỉ có một phần vậy con?” Cô giáo Lâm không nhận lấy: “Mẹ không ăn, con ăn đi.”
Tô Chi cười nói: “Sao mà được, cái này là con cố tình mua cho mẹ mà, mẹ không ăn thì chính là phụ lòng hiếu thảo của con.”
“Con cứ lắm mồm đi, chỉ mua một phần bỏng ngô là đã hiếu thảo rồi đó hả?”
Ngoài miệng cô giáo Lâm ghét bỏ, khóe miệng lại không nhịn được cười, đưa tay nhận lấy bỏng ngô rồi giơ lên, nói với Tô Chi: “Lấy một ít đi.”
Tô Chi lắc đầu, nói: “Cái này để mẹ với bố xem phim thấy chán thì ăn, lát nữa con sẽ không đi vào cùng bố mẹ đâu.”
“Không phải đã mua ba vé sao? Sao con không vào?”
Tô Chi nói: “Còn không phải là không muốn quấy rầy thế giới hai người của mẹ và bố con hay sao? Hai người xem là được rồi, con sẽ không đi theo làm bóng đèn đâu.”
“Nói bậy nói bạ, bóng đèn cái gì mà bóng đèn, mẹ và bố con cũng bao nhiêu tuổi rồi, trải qua thế giới hai người gì nữa.”
Vừa khéo trên loa thông báo thông tin phim điện ảnh bắt đầu soát vé, thầy giáo Tô đứng lên gọi cô giáo Lâm và Tô Chi: “Đi thôi đi thôi, vào rồi kìa.”
Cô giáo Lâm duỗi tay định kéo cánh tay Tô Chi, Tô Chi đẩy bà ấy về phía thầy giáo Tô: “Hai người đi vào đi, đừng để ý đến con, hôm nay con cũng có hẹn với bạn rồi.”
“Bạn nào?”
Cô giáo Lâm hỏi xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt có phần kích động và nói: “Con có hẹn với Trịnh Đình rồi hả?”
Khóe mắt Tô Chi giật giật.
Mẹ cô cũng nhạy bén quá đó chứ.
Cô còn chưa trả lời, cô giáo Lâm đã kết luận tối nay cô muốn hẹn hò với Trịnh Đình, quan sát bốn phía một vòng, hỏi: “Người đâu rồi, sao không gọi tới cho mẹ với bố con nhìn một cái.”
“Hây da, nhìn cái gì mà nhìn.” Tô Chi biết cái chuyện một lát nữa mình sẽ phải ở bên cạnh Trịnh Đình ăn chắc là không giấu được bố mẹ cô, thế thì cứ thẳng thắn chính là có hẹn với Trịnh Đình: “Hiện giờ con và anh ấy mới ở bên nhau được bao lâu đâu mà, vẫn chưa tới lúc gặp bố mẹ đâu. ”
Thầy giáo Tô thấy Tô Chi mất hứng thì giữ chặt cánh tay cô giáo Lâm nói: “Được rồi được rồi, người trẻ tuổi tụi nó có sắp xếp của người trẻ tuổi tụi nó, chúng ta đừng đi theo xen vào làm chi, để cho tụi nó tự đi chơi đi.”
Cô giáo Lâm nói với Tô Chi: “Vậy buổi tối con có về nhà với bố mẹ không?”
Tô Chi cũng không biết hôm nay Trịnh Đình sẽ phát điên kiểu gì, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lát nữa bố mẹ xem phim xong thì cứ về nhà đi, đừng chờ con.”
“Được rồi, nhưng mà có trễ cỡ nào thì hôm nay con cũng phải về nhà, đừng qua đêm bên ngoài.”
Cô giáo Lâm lo rằng buổi tối cô sẽ bị Trịnh Đình lừa gạt qua đêm bên ngoài.
Tô Chi nghe được hai chữ qua đêm thì toàn thân khó chịu lắm, mẹ cô nghĩ cái gì vậy, đương nhiên là cô không thể nào qua đêm ở bên ngoài với Trịnh Đình được.
Nhưng trong mắt bố mẹ cô, cô và Trịnh Đình là bạn trai bạn gái, nếu cô nói quá nhiều sẽ khiến người ta hoài nghi.
Cô gật đầu và nói: “Vâng ạ, mẹ yên tâm đi, tối con sẽ về nhà.”
Tô Chi đi tới chỗ soát vé cùng cô giáo Lâm và thầy giáo Tô, nhìn hai người đi vào mới xoay người, nhìn Trịnh Đình đang đi về phía này. Đi đến góc không có người, Tô Chi nói với Trịnh Đình bằng giọng điệu không vui vẻ gì cho cam: “Đừng nói với tôi là anh bắt gặp tôi ở chỗ này là trùng hợp.”
Trịnh Đình thẳng thắn nói: “Không phải trùng hợp, nhưng muốn biết em đang ở đâu cũng không khó, cho nên, đừng hòng trốn tôi.”
“Tôi trốn anh khi nào?”
“Không trốn mà em xóa wechat của tôi, không chào một tiếng đã đi rồi?”
Tô Chi khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh một tiếng: “Tôi muốn đi thì đi, vì sao phải chào anh? Tôi em liên quan gì đến anh hả?”
Không liên quan gì đến anh?
Trịnh Đình lạnh nhạt nói: “Nếu đã không liên quan gì đến tôi, sao lại không dám để tôi gặp bố mẹ em?”
Tô Chi nghểnh cổ nói: “Anh dựa vào đâu mà gặp bố mẹ tôi?”
“Dựa vào em nói với bố mẹ em rằng tôi là bạn trai của em.”
Tô Chi nghẹn họng.
Trịnh Đình cười như không cười nói: “Bạn trai cũng đã có rồi, tết nhất bố mẹ em không bảo em đưa bạn trai về nhà cho họ gặp mặt à.”
Cái tên Trịnh Đình này.
Sao anh ta lại hiểu được tâm lý của bố mẹ cô như vậy.
Tô Chi nói: “Liên quan gì đến anh?”
“Đương nhiên là liên quan rồi, tôi là bạn trai của em, tết nhất mà không tới nhà thăm bố mẹ em thì sẽ làm cho bố mẹ em cảm thấy tôi không hiểu lễ nghĩa.”
Tô Chi tức giận nói: “Anh là bạn trai của tôi khi nào, anh đừng chơi xấu tôi, anh lớn hơn tôi nhiều tuổi như vậy, tôi mới không thèm yêu đương với anh, tôi độc thân.”
Trịnh Đình mím môi, biểu cảm rất lạnh nhạt, không nói một lời nào mà nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tô Chi vừa rồi bị anh uy hiếp nên tâm trạng ủ rũ, chỉ muốn gắng sức xóa sạch quan hệ với anh nên suy nghĩ hơi rối loạn, hoàn toàn không rõ ràng tình huống hiện tại, mỗi một câu nói giọng điệu đều rất công kích. Lúc này anh đột nhiên không nói lời nào, một đôi mắt sâu không thấy đáy trầm tĩnh nhìn chằm chằm cô.
Tô Chi bị ánh mắt có chút u sầu của anh nhìn đến mức hơi chột dạ, giống như cô đã làm điều gì có lỗi với anh.
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Sắc mặt Trịnh Đình cau có, vẫn không nói lời nào.
Tô Chi đối mắt một lát, bất đắc dĩ nói: “Trịnh Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đôi mắt đen của Trịnh Đình nhìn cô chằm chằm, ẩn ý sâu xa nói: “Tôi muốn làm gì em không rõ sao?”
Tô Chi bị ánh mắt nóng rực đến gần như trắng trợn của anh nhìn có chút bối rối, mi mắt run rẩy, tránh đi tầm mắt của anh: “Chúng ta chênh lệch tuổi tác nhiều như vậy, cách mấy thế hệ, làm sao tôi biết anh muốn làm gì?”
Vừa dứt lời, người đàn ông trước mặt đột nhiên cúi người tiến lại gần, thấp giọng hỏi: “Cần tôi làm gì đó, nhắc nhở em, cho em biết tôi muốn làm gì không?”