Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn - Quân Lai

Chương 40: Anh cũng chẳng phải đứa trẻ ba tuổi


Tối hôm trước ngủ quá muộn, sáng hôm sau, khi những tia nắng xuyên qua khe hở của tấm rèm rơi xuống mặt mình Đường Khê mới dần tỉnh giấc.

Đôi mi cô khẽ di chuyển, ánh nắng chiếu thẳng vào làm Đường Khê chẳng mở nổi mắt.

Nắng chiều chói chang, tối qua rèm không được kéo vào, vô tình tạo điều kiện cho những tia nắng ấm áp kéo đàn kéo lũ vào phòng ngủ, rơi trên người cô.

Đường Khê đưa tay che mắt, sau khi đã thích ứng được với độ sáng mới hé tay ra, ánh mặt trời rơi trên tay cô như mang theo cả sự thoải mái, ấm áp, lặng lẽ, dễ chịu…

Đường Khê nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, mắt anh nhắm nghiền, hàng mi dài rũ xuống. Chỉ khi cặp mắt nóng cháy ấy đã được giấu kín, Đường Khê mới dám công khai nhìn thẳng vào khuôn mặt anh.

Trán anh đầy đặn, mũi rất cao, môi mỏng, lúc không có cảm xúc gì thì khuôn mặt này trông thờ ơ cực kì, vậy mà lúc cười lại mang theo chút trẻ con, hăm hở mà đầy sức sống.

Người đàn ông này.

Rõ ràng là rất ngạo kiều, vậy mà lại đội trăng mang sao mà về với cô.

Nhưng cô chẳng dám ảo tưởng.

Đường Khê ấn vào ngực mình, nhìn anh chăm chú hồi lầu, rón rén xuống giường, cầm theo di động đi sang thư phòng, gọi lại cho Tô Chi.

Trên điện thoại hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Tô Chi.

Cô tắt tiếng lúc ngủ nên không nghe thấy.

“Alo.”

“Khê Khê, mày ở nhà à?” Gọi nhiều lần vậy mà Đường Khê không tiếp, Tô Chi sắp cuống đến điên rồi, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì.

“Ờ nhà, không sao, không phải lo đâu.”

Tô Chi: “Ừ, không sao là tốt rồi, tao đang qua nhà mày, đợi lát nữa mở cửa cho tao.”

Đường Khê vô tâm cười: “Cuối tuần mà đến nhà tao làm gì chứ, tao mới vừa dậy thôi.”

Tô Chi: “Đột nhiên muốn thưởng thức tài nấu nướng của mày, lâu lắm chưa được ăn đồ mày nấu rồi. Tao kệ đấy, nhất định hôm nay tao phải xơi được chén cơm nhà mày.”

Đường Khê biết cô ấy chỉ đang kiếm cớ, cười nói: “OK, tao còn chưa đánh răng rửa mặt. Dù sao trong nhà cũng hết đồ ăn rồi, mày đợi tao đánh răng rửa mặt xong rồi bọn mình ra chợ mua đồ ăn về.”

Tô Chi ừ một tiếng, nói: “Trước không nói nữa, mày rửa mặt đi đã, tao sắp đến rồi đây.”

Đường Khê: “OK.”

Cô dùng nhà vệ sinh trong thư phòng rửa mặt, lấy một tờ ghi chú từ chiếc hộp trên bàn làm việc, ghé vào bàn viết.

“Chào buổi chiều, em đi chợ mua đồ ăn, đừng tìm.”

Đường Khê tách tờ giấy ghi chú ra, vào phòng ngủ, dán bên cạnh chiếc điện thoại Tần Kiêu đang đặt trên tủ đầu giường.

Cô nhìn từ cửa sổ xuống, Tô Chi đến rồi, đỗ xe trước cửa, người vẫn ở nguyên trong xe.

Sợ cô ấy chờ lâu, Đường Khê không trang điểm, chỉ soi gương tô thêm chút son cho đỡ nhợt nhạt, cầm theo chiếc túi hồng phấn mới toanh Tần Kiêu tặng ra cửa.

Tô Chi thấy cô ra ngoài thì xuống xe, mở cửa ghế phó lái hộ cô, khoát tay lên cửa: “Mời công chúa điện hạ.”

Đường Khê cười cười, ngồi vào xe, ngẩng đầu nói với cô ấy: “Không cần phải lo cho tao đến như vậy đâu, tao thật sự không sao mà. Tuy rằng lúc ấy quả thật có đau lòng, nhưng tính tao dễ dãi, chỉ khó chịu một lúc là thôi ấy mà.”

Khóe môi Tô Chi khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó.

Đường Khê: “Mày lên xe trước đi đã, lên rồi nói.”

Tô Chi vòng qua bên kia, ngồi vào ghế lái. Cô ấy còn chưa kịp mở miệng hỏi, Đường Khê liền quơ quơ chiếc túi hường phấn trước mặt cô ấy, khoe: “Nhìn, đẹp không?”

Tô Chi không nói gì, song cũng là vì chẳng biết nói gì cho phải.

Quá xấu.

Hôm qua xảy ra chuyện như vậy, Tô Chi càng nghĩ lại càng giận, trong lòng Đường Khê chắc chắn chẳng hề bình thản như những gì cô thể hiện.

Lúc nào cô cũng giấu kín cảm xúc của mình, không muốn người khác phải lo nghĩ cho mình.

Mặc dù Tô Chi không có ấn tượng gì nhiều với mẹ Đường Khê, nhưng từ những lời kể lại của thầy Tô và cô Lâm, cô ấy cực kì giống mẹ.

Khi còn trẻ, mẹ Đường Khê cũng là người đẹp có tiếng trong trấn nhỏ, là một cô gái rất thích cười, lạc quan cởi mở.

Ông ngoại Đường Khê qua đời sớm, bà ngoại cô ấy một mình nuôi con gái lớn, dốc hết sức để con có thể được học múa, tất cả giáo viên đã dạy bà cũng đều phải công nhận rằng, bà ấy trời sinh là để múa.

16 tuổi thi đỗ học viện múa Nam thành, hai mươi tuổi trở thành vũ công chính của Nhà hát Nam thành, tương lai rộng mở.

Tất cả mọi người đều bảo, bà ấy là con phượng hoàng của trấn nhỏ, là niềm kiêu ngạo của nơi đây.

Nhưng cũng chính một nàng phượng hoàng kiêu ngạo ấy ở tuổi 22, vốn là cái tuổi đẹp đẽ, cái tuổi phải chao liệng bầu trời, lại yêu đương với Đường Hưng Xương, không bao lâu sau thì kết hôn với ông ta, nhanh chóng mang thai Đường Khê. 

Sinh đẻ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của một vũ công, khi ấy bà còn trẻ, con cái có thể đến vài năm nữa hẵng sinh cũng được. Cả bạn bè lẫn thầy cô xung quanh đều chẳng thể lý giải được lựa chọn của bà, có lẽ là vì khát vọng muốn có một gia đình đủ đầy, cũng có thể là vì quá yêu Đường Hưng Xương, muốn có kết tinh tình yêu của hai người.

Bà trấn an thầy mình, đảm bảo rằng sinh xong bà sẽ lập tức trở về với sân khấu, tài năng của bà ấy chỉ thuộc về sân khấu.

Cả nhà hát đều chờ bà ấy quay lại.

Nhưng cuối cùng, bà ấy chẳng thể quay lại nữa. Sau khi sinh Đường Khê, không biết là vì nguyên nhân gì, bà ly hôn với Đường Hưng Xương, đưa theo Đường Khê về trấn nhỏ. Trừ những lúc đi khám bệnh cùng bà ngoại của Đường Khê, bà ấy sẽ không đặt chân ra khỏi cửa, nghe nói là bị trầm cảm.

Bề ngoài lạc quan bao nhiêu thì trong lòng luẩn quẩn bấy nhiêu.

Thực ra Đường Khê cười lên vậy Tô Chi còn sợ hơn, rõ ràng là có bận lòng, lại ra vẻ không để tâm mà nói chuyện với cô ấy.

Bình thường cô luôn chú ý đến cách ăn mặc, chọn trang phục cũng cực kì tỉ mỉ.

Đột nhiên hôm nay lại hỏi cô ấy chiếc túi xấu vậy có đẹp không, rất khó để Tô Chi không nghĩ nhiều.

Tô Chi: “Khê Khê, nếu mày khó chịu thì cứ nói ra đi.”

“Tao không sao thật mà, ổn lắm, anh ấy về rồi.”

“Ai về cơ?” Tô Chi nhất thời không nhận ra anh ấy mà cô nói đến là ai.

“Tần Kiêu, về lúc hơn ba giờ sáng nay.”

Tô Chi ngạc nhiên: “Không phải mày bảo một tuần nữa anh ấy mới về sao?”

“Đúng vậy, tao cũng chịu. Hôm qua đột nhiên anh ấy quay lại, mày nói gì với anh ấy hả?”

Tô Chi giật mình: “Không, tao thì nói gì với anh ấy được chứ.”

Đường Khê: “Nửa đêm qua Tần Kiêu vội vàng trở về, làm tao còn tưởng là mày kể chuyện ngày hôm qua cho anh ấy nên Tần Kiêu mới về. Nếu mày không nói thì chắc là do tao nghĩ nhiều rồi.”

Tô Chi nghe cô nói Tần Kiêu đã về thì thở phào nhẹ nhõm.

Đã có người ở bên, lúc nói Tần Kiêu đã về trông cô cũng rất vui vẻ, xem ra quả thật là không có chuyện gì.

“Tuy rằng hôm qua tao giận thật, hiện tại Đường gia nhờ có mày mới móc nối được với Tần gia, chồng mày cũng vì mày nên mới trợ giúp nhà bọn họ. Lúc đó tao thực sự định gọi cho chồng mày để anh ấy xả giận hộ mày, không việc gì phải giúp mấy người vô ơn đấy. Chỉ là sau đó tao dùng lí trí mà suy xét, chuyện này hẳn là nên để tự mày nói với anh ấy, tao không thể làm hộ mày được.”

Đường Khê nhướng mày: “Lí trí?”

Tô Chi: “Được rồi, nói thật, quả thật tao không có cái thứ gọi là lí trí này. Lúc đó tao định nói cho chồng mày rồi, nhưng tao không có phương thức liên lạc của anh ấy.”

Đường Khê ngạc nhiên: “Mày không có Wechat của Tần Kiêu sao? Không phải lần ở Đông thành mày còn vui vẻ hợp tác với anh ấy để đổi phòng sao? Sao lại không thêm Wechat?”

Cô còn tưởng hai người họ đã thêm Wechat rồi.

Tô Chi nói: “Không thêm, anh ấy để tao thêm Wechat anh trợ lý Lý Anh, bảo là muốn thêm Wechat với tao phải báo mày trước, mày biết mới được thêm.”

“Thật hay giả vậy?” Đường Khê không tin.

“Đương nhiên là thật rồi, tao lừa mày mấy chuyện này làm gì.”

“Vậy sao anh ấy chưa nói với tao nhỉ, để tao gửi Wehchat của mày cho Tần Kiêu nhé, để anh ấy thêm mày.”

Tô Chi xua tay: “Thôi đừng, giờ không còn việc gì, tao không thêm Tần Kiêu đâu. Tính tao sốc nổi, nhỡ có một ngày mày với anh ấy cãi nhau chia tay, tao lên cơn gọi điện chửi anh ấy. Sau này hai người làm hòa thì xấu hổ lắm, tao không thêm Wechat của chồng mày thì hơn.”

Đường Khê: “…Mày lo xa thật đấy.”

“Này gọi là nhìn xa trông rộng.” Ánh mắt cô ấy dừng ở chiếc túi hường phấn kia, không hề khách khí hỏi: “Cái túi xấu xí này là Tần Kiêu mua cho mày?”

Đường Khê lấy tay sờ sờ chiếc túi: “Ừ, vừa tặng tao rạng sáng hôm nay lúc về nhà.”

Tô Chi: “Xấu thật đấy.”

Đường Khê: “Tần Kiêu mua hai cái, cả hai cái đều màu hồng.”

Tô Chi: “Hai cái đều xấu.”

“Xấu gì chứ.” Mắt Đường Khê cứ như được lắp thêm filter vậy: “Rất đẹp mà, nữ tính.”

Tô Chi nhướng mày: “Thôi, mày vui là được.”

Cô ấy khởi động xe, quay đầu, đi về phía chợ.

“Mày muốn ăn gì, lát nữa tao mua về nấu cho.”

“Thôi, chồng mày ở nhà, tao không qua đó góp vui đâu.”

Đường Khê: “Việc gì phải thế, qua lúc Tần Kiêu ở nhà thì sao đâu chứ. Anh ấy là chồng tao, cũng phải làm quen với bạn thân của tao chứ.”

“Hôm khác đi, đợi hôm nào hai vợ chồng mày mời tao đi nhà hàng cao cấp chiêu đãi một bữa là được, hôm nay tao không quấy rầy chúng mày nữa.”

Đường Khê: “Đừng thế, hôm nay mày cứ về nhà tao ăn cơm, hôm khác bọn tao lại mời mày sau. Đã nói là nấu cho mày ăn rồi, chỉ vì Tần Kiêu ở nhà mà mày không đến thì tao ngại lắm.”

Tô Chi chậc một tiếng: “Chúng ta thân thiết vậy, mày còn khách sáo với tao làm gì?”

“Không phải khách sao, tao sợ về sau mày bảo tao trọng sắc khinh bạn.”

Tô Chi: “…”

Mua đồ ăn về, Đường Khê đứng trước cửa sổ ghế lái, khom lưng thuyết phục Tô Chi: “Mày xuống đi, ăn bữa cơm rồi hẵng đi.”

Tô Chi khoát tay: “Mày muốn một cái bóng đèn về nhà thế hả, đi đây, bye.”

Đường Khê không giữ Tô Chi lại nữa, tạm biệt cô ấy, đứng trước cửa nhìn cô ấy đi xa, quay người quét vân tay vào ổ khóa.

Đường Khê đẩy cửa ra, bóng dáng Tần Kiêu trong phòng khách đập vào mắt.

Thấy cô đang cầm một đống đồ ăn trên tay, anh bước về phía cô, nhận lấy đồ trên tay cô.

Đồ rất nặng, ngón tay cô hằn đỏ lên.

“Anh tỉnh rồi hả?” Đường Khê chủ động chào hỏi.

“Ừ.”

Tần Kiêu liếc nhìn tay cô: “Mua nhiều thế?”

“Tủ lạnh trong nhà chẳng có gì cả, em mua chút đồ về. Anh đói không?” Đường Khê hỏi.

“Không đói.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào trong, Tần Kiêu đắt đồ ăn lên kệ bếp.

Đường Khê đeo tạp đề lên, bước qua, lấy hoa quả ra khỏi túi, hỏi: “Em rửa qua hoa quả để anh ăn lót bụng nhé?”

Tần Kiêu: “Không cần.”

Đường Khê quay đầu nhìn anh, cười nói: “Em cho anh xem cái này, anh muốn xem không?”

“Cái gì cơ?”

“Anh cứ nói xem có muốn xem hay không đã?”

Ánh mắt Tần Kiêu dừng ở mấy loại hoa quả trước mặt, nói đáp án: “Gọt hoa quả nghệ thuật.”

“Chính xác, có muốn xem không?”

Tần Kiêu bình bình nói: “Không muốn.” Anh cũng chẳng phải đứa trẻ ba tuổi để mà cô dùng một đ ĩa hoa quả màu mè dụ ăn.

“Thật sự không muốn xem sao?” Mặt Đường Khê lộ rõ sự tủi thân, nhìn anh nói: “Nhưng mà em muốn gọt.”

Tần Kiêu thản nhiên ừ, đạp: “Thế gọt đi.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.