Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn - Quân Lai

Chương 29


Tần Kiêu nói xong thì nhắm mắt lại, hai tay đặt trên chăn, môi mỏng hơi nhếch lên, không nói một lời, tựa như đã ngủ rồi.

Nhưng Đường Khê biết anh chưa ngủ.

Khi trước Tô Chi cũng phàn nàn, cô ấy còn nói Tần Kiêu chắc phải “vinh dự” lắm khi có tên ghi chú như thế. Vậy nên sau khi cẩn thận nghĩ lại, nguyên nhân khiến anh không vui chính là vì tên cô đặt cho anh quá xa cách.

Còn về tại sao ghi chú xa cách lại khiến anh không vui, Đường Khê đoán là do lúc trước cô luôn miệng nói yêu anh mà lại lưu tên xa lạ như vậy, khiến anh cảm thấy như bị lừa dối.

Cũng có thể là do sĩ diện của đàn ông.

Luôn muốn vợ phải tôn trọng mình.

Đường Khê hướng mặt về phía Tàn Kiêu, ngắm nhìn khuôn mặt anh, không tài nào nghĩ ra một tên ghi chú có thể khiến anh vừa lòng.

Trong tình huống thông thường, cô chọn bừa một cách xưng hô, hay trực tiếp ghi tên Tần Kiêu là được.

Nhưng hiện giờ, anh đang cực kì không hài lòng với tên ghi chú của cô.

Chỉ khi cô đổi thành một cách lưu khác khiến ông tướng này cực kì vừa lòng mới có thể lấy công chuộc tội.

Giờ ghi thẳng hai chữ Tần Kiêu không thôi có lẽ là không được.

Tần Kiêu đẹp trai?

Trai đẹp Tần Kiêu?

Trai đẹp chân dài miên man – Tần Kiêu?

Trai đẹp vô địch vũ trụ -Tần Kiêu?

Sao cô lại dung tục vậy chứ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ ra được mấy từ tầm thường như vậy.

Lần đầu tiên, Đường Khê cảm thấy vốn từ vựng của mình quá hạn hẹp, ngôn từ hạn chế.

Đêm nay, Đường Khê rơi vào giấc ngủ giữa lúc đang tự hỏi xem nên đổi tên ghi chú cho người đàn ông ngạo kiều nhà mình thế nào.

Chẳng biết đã qua bao lâu, khi ánh trăng ngoài cửa sổ đã sáng tỏ, phòng ngủ mờ tối, Tần Kiêu mở mắt, từng li từng tí dịch đến cạnh Đường Khê, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, thêm một cái, rồi lại thêm một cái nữa.

Đường Khê ngủ rất sâu, chẳng hề phát hiện ra nụ hôn của anh, Tần Kiêu nhìn mặt cô chằm chằm, rồi đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nhắm mắt lại.

Đường Khê cảm giác được giấc ngủ này của mình dài thật dài, tối qua cô ngủ sớm, khoảng chín giờ hơn đã bắt đầu ngủ, lúc bị âm thanh lục tục đánh thức đã hơn bảy giờ, ngủ chừng mười tiếng.

Tần Kiêu đang đứng ở đầu giường đeo đồng hồ, nghe thấy động tĩnh của người trên giường thì cởi khóa chiếc đồng hồ đã đeo vào ra, ngẩng đầu liếc nhìn cô.

Đường Khê quấn chặt chăn ngồi dậy, tựa vào đầu giường, đôi mắt bị động tác trên tay anh hấp dẫn.

Rèm vẫn chưa được kéo ra, ánh sáng trong phòng mờ ảo, anh dùng một tay cài khóa đồng hồ, có vẻ không thuận lợi lắm.

Đường Khê thấy anh chật vật cả phút vẫn chưa đeo xong đồng hồ, chủ động giúp đỡ: “Để em giúp anh.”

Đường Khê dịch về phía cạnh giường, quỳ gối, vươn tay về phía anh.

Tần Kiêu đưa tay cho cô, Đường Khê rũ mi, tay chạm đến khóa đồng hồ của anh, dễ dàng cài vào hộ anh. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra anh không chỉ đeo đồng hồ mà còn mặc vest thắt cà vạt, ăn mặc nghiêm túc, tựa như sắp phải ra ngoài.

Cô ngước mắt hỏi: “Hôm nay anh có việc sao?”

Tần Kiêu khẽ ừ.

Đường Khê nghiêng đầu, liệu việc anh cần làm là một việc không quá hệ trọng, hay là một việc cực kì quan trọng cần hoàn thành trong hôm nay?

Mới hôm qua anh còn nói không phải đi công tác, nếu đây là một việc không quá hệ trọng, vậy có thể vốn ban đầu anh định lùi đi, ở nhà bồi dưỡng tình cảm vợ chồng với cô. Thế nhưng vì chuyện ghi chú tối qua nên anh đổi ý định, chuyển sang đi làm.

Nếu là việc rất quan trọng, vậy thì không liên quan gì đến cô.

Tần Kiêu xoay người đi vào phòng để quần áo, mang va-li đã chuẩn bị xong xuôi ra. Thấy cô ngồi ngẩn người trên giường, đoán được suy nghĩ trong đầu cô, anh ngắm nhìn cô một lát rồi mới giải thích: “Công ty có một dự án hợp tác với tập đoàn Trịnh thị, ban đầu hai bên hẹn gặp nhau vào thứ tư tuần sau. Nhưng Trịnh tổng đột nhiên có việc phải ra nước ngoài dài ngày, ngày mai đã đi rồi, lịch hẹn được chuyển sang hôm nay. Ở Nam Thành không còn ai nữa nên anh đành phải qua đó.”

Việc có thể buộc anh đổi lại thời gian, xem ra là rất quan trọng rồi.

Vậy anh đi làm không phải vì tối qua tức giận với cô, hơn nữa hôm nay sắc mặt anh cũng đã dịu đi rất nhiều, còn nói một đoạn dài như vậy, xem ra là hết giận rồi.

Đường Khê gật đầu, nói: “Được, vậy dọc đường nhớ chú ý an toàn, tới bên đó nhớ nhắn cho em đó.”

Tần Kiêu nói ừ, đi đến cạnh Đường Khê, đặt tay lên vai cô rồi xoa nhẹ. Vai Đường Khê bị anh vuốt ve như vậy thì có hơi ngứa ngáy, cô giũ vai, đặt tay lên tay anh, nhỏ giọng nói: “Đừng nghịch.”

Tần Kiêu cúi người, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào mặt cô, nói huỵch toẹt ra: “Hôn một cái được không?”

Đường Khê: “…”

Sau “Có ngại không?”, Tần Kiêu đã phát minh ra một câu hỏi mới.

Đường Khê không bao giờ có thể biết được anh sẽ đưa ra bao nhiêu câu hỏi, nhưng mấy câu đó đều có một điểm chung, đó là đều thẳng thắn biểu đạt những gì anh muốn làm.

Vì thế Đường Khê cũng thẳng thắn trả lời: “Anh hôn đi.”

Ngón tay của Tần Kiêu di từ bả vai lên tới cằm, anh nâng mặt cô lên, hôn khóe môi cô, rồi mổ nhẹ hai cái lên đó. Tiếp đó anh mạnh mẽ cạy mở răng, đưa đầu lưỡi vào quấn lấy lưỡi Đường Khê, trao cô một cái hôn đầy triền miên.

Đường Khê ngửa cô, bị anh hôn đến nhũn cả người, ngồi quỳ gối khiến cổ cô rất mỏi.

Đường Khê dùng tay đẩy anh ra, anh hiểu ý, ôm lấy eo cô, rồi đẩy người cô xuống giường.

Bàn tay anh vừa chạm vào eo cô, Đường Khê đã không kiềm chế được mà run run, vội vàng đẩy tay anh ra, không cho anh chạm vào nữa. Tiếc là trừ lúc đầu anh có hỏi cô một câu ra, những chuyện sau đó đều không hỏi ý của cô nữa.

Có lẽ là bản năng xấu xa của đàn ông.

Anh thừa biết eo cô rất nhạy cảm, đôi khi sẽ giả vờ vô tình chạm vào đó, ngắm nhìn dáng vẻ mất khống chế của cô dưới bàn tay mình, cô sẽ ghé vào tai anh, mềm mại mà nói những lời hay ý đẹp.

“Tần Kiêu… Tần Kiêu…”

Đường Khê gấp đến mức chảy cả nước mắt, thấy mất mặt cực kì. Anh mới chỉ hôn thôi, còn chưa làm gì mà dáng vẻ của cô bây giờ đã hỏng bét rồi.

Đầu ngón tay Tần Kiêu lướt dọc theo eo cô, vừa ngậm môi cô vừa oán hờn: “Gọi sai rồi, anh là Tần Kiêu chủ tịch tập đoàn Ích Viễn.”

Cuối cùng Đường Khê cũng hiểu được thế nào gọi là bình yên trước cơn bão.

Ban nãy khi cô đeo đồng hồ cho Tần Kiêu vẻ mặt anh vẫn rất dịu dàng, còn giải thích lý do hôm nay đột nhiên đi công tác cho cô nghe, trước khi hôn môi thì hỏi ý kiến cô, làm cô tưởng rằng chuyện ghi chú đã qua rồi.

Ai mà ngờ được anh lại “phục kích” ở đây chứ.

“Em sửa, em sửa là được chứ gì.” Thực ra tối qua trước khi thiếp đi Đường Khê đã nghĩ ra rất nhiều tên, thế nhưng không quyết định được là vì cái nào cũng quá sến sẩm, không hợp với quan hệ giữa cô với Tần Kiêu. Bị hôn đến mức không rảnh nghĩ gì khác, cô đành nói bừa cái tên bị mình loại bỏ đầu tiên tối qua vì quá sến sẩm: “Chồng yêu.”

Tay Tần Kiêu dừng lại, Đường Khê cảm giác được anh rất hài lòng với cách gọi này, thừa cơ sáp đến bên tai anh: “Em sửa thành chồng yêu nhé?”

Bàn tay đang làm loạn của anh ngừng lại, thản nhiên ừ.

Đường Khê: “…”

Ừ cái gì mà ừ.

Sến sẩm vậy mà anh còn dám ừ?

Tần Kiêu ngồi dậy, nhìn cô chằm chằm, Đường Khê đọc hiểu ý anh, đặt điện thoại trước mặt anh, đổi tên danh bạ và tên Wechat thành chồng yêu.

Cô giơ màn hình điện thoại lên, lắc lắc trước mặt anh: “Được chưa, được chưa, chồng yêu, anh vừa lòng chưa?”

Tần Kiêu không nói gì, nhưng tựa như có qua có lại mà cũng cầm điện thoại để trước mặt cô, ấn vào Wechat của cô đổi thành vợ yêu.

Mắt Đường Khê liếc nhìn qua ghi chú ban đầu anh đặt, suýt chút nữa khinh bỉ trợn tròn mắt.

Anh lưu tên cô là “Nhiếp ảnh gia studio Đa Nhan – Đường Khê”. 

Đa Nhan là tên studio mà cô và Tô Chi hùn vốn mở chung.

Đường Khê dám khẳng định rằng, anh dùng cả đêm qua để đổi sang tên ghi chú này.

Chỉ xét từ thái độ của anh với cái cụm “Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn – Tần Kiêu” là hiểu được cái tên ban đầu anh đặt cho cô không phải “Nhiếp ảnh gia studio Đa Nhan – Đường Khê”.

Sao một người đàn ông mạnh mẽ cao lớn lại có thể ngây thơ như vậy chứ.

Mặc dù đúng là để tên như vậy là lỗi của cô, nhưng anh cũng không cần ăn miếng trả miếng như vậy chứ?

Đường Khê có chút muốn hỏi anh xem ban đầu anh lưu tên cô là gì.

Nhưng cô đành phải kìm lại, vì có lẽ anh sẽ trả lời rằng, không có gì.

Hỏi cũng như không.

Đổi lại tên xong, Đường Khê thấy chuyện này cũng coi như qua, bắt đầu tính sổ chuyện ban nãy anh chọc cô, bực bội đập một phát lên vai anh.

Thế nhưng bờ vai anh quá cứng cáp, cô đánh một cái mà cứ như là gãi ngứa cho anh, trái lại tay cô lại thấy đau đau, cô khó chịu cấu ngực anh.

Anh nắm lấy cổ tay cô, nhéo nhẹ, kề gần tai cô nói nhỏ: “Còn đau không?”

Đường Khê ý thức được anh đang hỏi về cái gì, tránh ánh mắt anh, nhỏ giọng nói: “Anh hỏi để làm gì?”

Tần Kiêu nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô thì lại hôn lên miệng cô thêm cái nữa, tùy ý nói: “Lát nữa có muốn đi với anh không?”

Đường Khê sửng sốt, anh muốn cô đi công tác cùng anh sao?

Có vẻ không tốt lắm.

Cô quay đầu lại đối mặt với anh nói: “Không được, anh đi công tác, em đi theo không tiện lắm. Với lại mai em cũng có việc phải đến Đông Thành, đã kể với anh rồi mà.”

Không phải là vì cô không muốn chung đụng với anh nên cố tình lấy cớ đâu đấy nhé.

Tần Kiêu dịu dàng nói: “Vừa lúc chỗ anh đến cách Đông Thành không xa lắm, em đi cùng anh qua đó, hôm nay bàn bạc xong, mai sẽ chở em đi.”

Xem ra anh đã lên kế hoạch cẩn thận rồi.

Đường Khê vẫn lắc đầu: “Không được, như thế vội quá, nghỉ ngơi không đủ thì lái xe cũng khó chịu lắm, em sợ anh mệt. Anh bàn bạc xong công việc thì cứ nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc rồi hẵng ngồi xe về.”

Tần Kiêu nghe mấy lời quan tâm của cô thì trong lòng lẫn lộn đủ thứ cảm xúc khác nhau, cũng hơi giận cô.

Vốn tưởng rằng sau khi hai người đã làm chuyện kia rồi thì cô sẽ thay đổi, không ngờ vẫn cứ y như trước đây, dù là đang từ chối anh cũng sẽ nói những lời ngon ngọt.

Anh nhéo cằm cô, cúi đầu chặn môi cô.

Đường Khê nghe tiếng tim đập của Tần Kiêu, tay siết chặt áo anh, lại đột nhiên nhớ đến chuyện lát nữa anh phải ra ngoài thì đành buông tay, sợ làm âu phục của anh bị nhăn, chuyển sang nắm chặt ga giường, nhắm mắt đáp lại anh.

Nụ hôn của Tần Kiêu thực sự quá mãnh liệt, Đường Khê thấy anh không phải là đang hôn cô mà đang ăn cô mới đúng. Kì lạ là cô lại chẳng hề khó chịu, kĩ năng hôn của anh đã tiến bộ lắm rồi.

Nghĩ đến đây, đột nhiên cảm nhận được môi mình tê tê, tựa như để trừng phạt sự thiếu tập trung của cô, Tần Kiêu cắn lên môi cô một cái.

Đường Khê mở mắt, đang định mắng anh, tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng ngủ, Đường Khê xác định được, là điện thoại của Tần Kiêu, có lẽ là trợ lý gọi điện giục.

Đường Khê đập đập lên vai anh, Tần Kiêu rời khỏi môi cô, cầm điện thoại lên nhìn người gọi đến, thẳng tay tắt máy, không tiếp, quay lại nói: “Anh đi đây.”

Đường Khê ừ, đôi mắt sâu hút vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, tựa như đang chờ cái gì đó, ban nãy đã dặn anh phải chú ý sức khỏe rồi, cô nghĩ một lúc, vòng tay ôm anh, nhỏ giọng nói: “Sẽ nhớ anh mà.”

Tần Kiêu vỗ nhẹ lên lưng cô, giọng kìm nén: “Không được lừa anh.”

Quả nhiên, khi trước anh tức giận là vì anh biết cô lừa anh, Đường Khê chưa từng nghĩ tới anh.

Có thể là vì chột dạ sau khi lời nói dối bị vạch trần, cũng có thể là vì hôn hít xong nên máu thiếu dưỡng khí, trong đầu đột nhiên nảy ra suy nghĩ lừa gạt người khác là sai, cô thẳng thắn nói: “Được rồi, không lừa anh nữa, mai em cũng phải đi công tác, công việc bề bộn, không rảnh để nhớ anh.”

Tần Kiêu híp mắt, mím môi, dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng sóng gió trong mắt thì cứ như đang cuộn trào.

Đường Khê nhìn anh đầy vô tội: “Chính anh bảo em không được lừa anh.”

Tần Kiêu: “…”

Anh làm vậy là để cô nhớ kỹ những gì cô đã nói, lúc nhớ đến anh thì không được lừa anh, chứ không phải để cô chưa làm đã bỏ cuộc thế.

Cô bĩu môi, còn cực kì tủi thân lẩm bẩm: “Nói thật anh lại cụt hứng.”

Tần Kiêu im lặng nhìn cô, hồi lâu sau, đến tận khi Lý Anh lại gọi điện đến giục, anh mới đưa tay lên xoa đầu cô, nói: “Không cụt hứng.”

Vốn Tần Kiêu còn định bảo cô đừng nghĩ nhiều, nhưng nghĩ đến chuyện anh chỉ cần quay bước ra khỏi căn phòng này, có lẽ cô sẽ không để tâm đến những chuyện liên quan đến anh nữa, cũng không tự luyến đến mức nói thêm gì nữa.

Tần Kiêu đi rồi, Đường Khê nằm trên giường kiểm tra lại điện thoại, xong mới đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Cô lấy dây chun buộc tóc lên, lúc soi gương thấy đôi môi mình đang sưng lên, cô dùng lưỡi liếm, vô thức hút lấy, thoáng cảm nhận được vị máu.

Đường Khê ngừng lại, tiến tới gần gương thì phát hiện thực sự có máu đang chảy ra.

Này là … không phải do Tần Kiêu cắn mà bị chính cô hút.

Lúc đánh răng, khi bàn chải điện vô tình đụng vào môi thì đau cực kì, Đường Khê cẩn thận tránh vết thương đi.

Rửa mặt xong, Đường Khê sử dụng chính kĩ năng chụp ảnh “thần sầu” của mình chụp môi mình rồi gửi cho Tần Kiêu, đổ tội cho anh.

Đường Khê: 【 Anh cắn nát môi em rồi.】

Một lát sau, Tần Kiêu hồi âm.

Chồng yêu: 【 Anh xin lỗi, lần sau sẽ để em cắn lại.】

Đường Khê: “…”

Lúc này, người bình thường không phải nên thấy dằn vặt tội lỗi gì đó sao?

Sao tên này lại nghĩ đến chuyện kia chứ.

Xử nam, thay đổi rồi.

Chồng yêu: 【 Anh hôn làm em khó chịu sao?】

Đường Khê không biết sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này, đáp lại bằng một dấu ba chấm.

Chồng yêu: 【???】

Đường Khê: 【 Đang trên xe đừng dùng điện thoại, dễ bị chóng mặt.】

Chồng yêu: 【 Khi nào đến anh nhắn cho em sau.】

Đường Khê: 【 Không nhắn lại cho anh đâu.】

Sau khi tin được gửi đi, giao diện trò chuyện với chồng yêu chuyển thành đối phương đang nhập vào…

Đối phương đang nhập vào lại biến thành chồng yêu.

Lặp lại mấy lần, cuối cùng giao diện trò chuyện dừng lại ở chồng yêu, không có tin nhắn được gửi đến.

Đường Khê tưởng tượng đến cảnh anh ngồi trên xe, nhìn di động chằm chằm, cau mày, sửa đi sửa lại tin nhắn nghĩ cách đáp lời cô, không nhịn được mà cười thành tiếng.

Có lẽ là vì hai chữ chồng yêu này thực sự quá sến súa.

Đường Khê nhìn giao diện trò chuyện với anh, nhìn đi nhìn lại đột nhiên lại thấy ngường ngượng.

Chính cô đã nghĩ ra cái tên này ấy hả?

Sao cô lại đổi sang cái tên này vậy chứ?

Cảnh tượng lúc đổi tên như tái hiện lại trong đầu Đường Khê, khiến mặt cô càng đỏ hơn, không kiềm được mà chửi thầm, tên này nào có phải xử nam trong trắng gì đâu chứ.

Phải là bánh bao cadé mới đúng.

* Đây là một loại bánh bao có nhân làm bằng kem, trứng, sữa, béo béo ngậy ngậy. Từ này cũng là để chỉ những chàng trai có bề ngoài ngây thơ, dễ dàng đánh lừa người khác nhưng thực chất bên trong thì đầy suy nghĩ đen tối bậy bạ.

Ngày nào cũng nhờ cô “giúp”, ngoài mặt thì trông đàng hoàng, thế nhưng anh đang nghĩ gì trong đầu thì chẳng ai biết.

Đường Khê đưa tay lập tức đổi hai chữ “chồng yêu”.

Đổi thành bánh bao cadé.

Cô nhìn ghi chú đầy thỏa mãn, cảm thấy mình chọn cái tên này là quá chuẩn.

Sáng nay không có việc gì, Đường Khê vào phòng để quần áo sắp xếp hành lý ngày mai đi công tác, ngồi trên sô pha lướt điện thoại.

Tới chiều, Tần Kiêu đến nơi thì nhắn tin báo bình an cho cô, cô hỏi thăm hai câu cũng không thấy anh nhắn lại.

Hôm sau, Đường Khê rời giường từ sớm, mang hành lý ra phòng khách chờ Tô Chi.

Từ Nam Thành đến Đông Thành cũng không xa lắm, các cô lái xe qua đó, dẫn cả Trần Khải đi cùng.

Ba giờ chiều, xe đến một khách sạn ở gần phim trường Đông Thành, khách sạn được nhân viên đoàn làm phim sắp xếp, lúc các cô xuống xe đã có người tiếp đón ở trước cửa khách sạn.

Là một cô gái nhỏ rất nhiệt tình, còn giúp các cô cầm hành lý.

Phía các cô còn có cả đàn ông, nào có thể để một cô gái nhỏ xách hộ hành lý.

Hành lý của Đường Khê và Tô Chi chẳng có mấy, mỗi người một cái va li, của ai người đấy tự cầm vào.

Đối phương giúp các cô nhận phòng, người ta còn nói muốn mời mấy người các cô bữa tối, bị Tô Chi và Đường Khê từ chối, tối nay hai người đã hẹn Ôn Khanh rồi.

Đường Khê và Tô Chi ở chung một phòng đôi, diễn viên của đoàn làm phim đều ở khách sạn này. Nghe nói Ôn Khanh cũng ở đây, nhưng cô ấy còn đang bù đầu với công việc, giờ vẫn còn đang ở một thành phố khác, đến tận tám giờ tối mới về đây.

Đường Khê và Tô Chi ngồi trong phòng nghỉ ngơi một lúc, không có gì làm, định ra bên ngoài đi dạo.

Trần Khải lái xe cả đường, rất mệt, cũng ngại việc đi theo sau mông hai cô gái nên không đi cùng  mà ở trong phòng ngủ.

Đường Khê mang theo camera ra cửa, định làm vài nháy.

Vị trí của phim trường cũng không phải ở nơi sầm uất gì, thậm chí còn có chút hẻo lánh, xung quanh đều là những thị trấn nhỏ. Vậy nên, ngoại trừ đoàn làm phim đến quay chụp, cũng chỉ lác đác vài fan và khách du lịch, khi đi ra xa thì đến cả khách sạn cũng không tìm được, lái xe đến khu trung tâm mất đến cả tiếng.

Thế nhưng phong cảnh của trấn nhỏ đều rất đẹp, Đường Khê và Tô Chi dừng lại rất lâu, cô chụp được rất nhiều ảnh của Tô Chi với phong cảnh nơi đây, rồi cô cũng chụp vài tấm với cô ấy.

Hai người đi một vòng, đến tận khi mặt trời đã gần xuống núi, các cô không dám đi xa nữa, trời vừa tối lập tức trở lại khách sạn.

Bữa trưa ăn ở trạm phục vụ dọc đường, lúc trên đường không có khẩu vị, không ăn được mấy, lúc này bụng sớm đã đói meo. Ôn Khanh còn lâu mới đến, hai người mua đồ ăn vặt về ăn lót dạ.

Tô Chi ngồi trên ghế gặm cổ vịt, Đường Khê ngồi trước máy tính chọn ảnh.

Tô Chi giục cô: “Mày đừng làm vội, ra đây ăn chút gì đi đã.”

Đường Khê qua quýt gật đầu: “Mày đợi tí, sắp xong rồi đây, đợi tao chọn ảnh để đăng lên vòng bạn bè đã. Mày ra đây chọn cùng đi, tao định đăng hai tấm bọn mình chụp chung.”

Tô Chi tháo găng tay dùng một lần xuống, lau qua miệng rồi đi đến sau cô, nói: “Để tao xem nào.”

Đường Khê cầm chuột, cho cô ấy xem ảnh.

“Tấm này đi.” Tô Chi nâng cằm, nói: “Tấm này đẹp.”

Trong ảnh, Đường Khê đang giơ camera lên, Tô Chi thì xoay cằm cô lại, thơm lên mặt cô.

Đường Khê cười: “Lúc nào mày cũng thích mấy kiểu ảnh độc lạ như thế này nhỉ.”

Cô và Tô Chi thường xuyên chụp cùng nhau, thỉnh thoảng chụp xong sẽ đăng ảnh lên vòng bạn bè. Mà mỗi lần kêu Tô Chi chọn ảnh, cô ấy đều cố ý chọn những tấm có động tác thân mật.

Tô Chi phản bác lại: “Mấy tấm này thì có gì mà lạ, trông đẹp lắm đó.”

Cô ấy nhéo mặt cô, đùa: “Tôi muốn cả thế giới đều biết, cô gái, em là người của chị Tô đây.”

Đường Khê cười cười, đập lên tay cô ấy: “Được, vậy chọn tấm này, mày xem có muốn chọn thêm tấm nào nữa không, chốc nữa tao định đăng thêm mấy tấm ảnh phong cảnh nữa.”

Đường Khê bị OCD nhẹ, chỉ thích dùng khung 4 ô hoặc 9 ô để đăng ảnh lên vòng bạn bè, không thích đăng dùng khung ảnh 2 hoặc 6 ô gì đó, chiều dài và chiều rộng không bằng nhau.

Tô Chị chọn thêm một tấm cô ấy vừa ôm Đường Khê vừa thơm lên mặt cô.

Đường Khê không có ý kiến gì, tự mình chọn hai tấm ảnh phong cảnh, tải xuống điện thoại rồi đăng lên vòng bạn bè.

Tô Chi về lại bàn, một tay dùng để gặm cổ vịt, tay kia không ngừng làm mới lại điện thoại. Chờ ảnh vừa được đăng lên lập tức nhấn thích, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu lại nhìn Đường Khê nói: “Chết, tao quên mất mày đã là người có chồng rồi, thấy tao thơm mày, chồng mày sẽ không ghen đâu đấy chứ?”

Đường Khê không để tâm lắm: “Ghen gì chứ, mày có phải đàn ông đâu.”

Bạn bè thân thiết chụp thế này rất bình thường mà, thơm một cái thôi mà. Chưa kể, nhìn bên ngoài, mấy người bận đến chân không chạm đất như Tần Kiêu thường sẽ không vòng bạn bè của người khác.

Sau khi ảnh được đăng lên, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người thích.

Cô làm mới lại web, đột nhiên phát hiện bánh bao cadé nằm trong danh sách những người đã thích. 

Đường Khê ngỡ ngàng.

Tần Kiêu nhấn thích ảnh của cô.

Anh không chỉ xem vòng bạn bè của cô mà còn nhận thích ảnh của cô nữa.

Ngón tay cô vuốt xuống trên màn hình.

Bánh bao cadé lại biến mất.

Đường Khê: “???”

Là cô hoa mắt hả?

Cô lại vuốt xuống thêm lần nữa.

Bánh bao cadé lại xuất hiện trong danh sách những người đã nhấn thích.

Vuốt thêm lần nữa.

Không có.

Vuốt lần nữa.

Có.

Cô gọi Tô Chi: “Chi Chi, mày ra đây đi, kiểm tra điện thoại hộ tao phát, xem là bug hay là do tao hoa mắt.”

Tô Chi đến gần, cong người, đỡ tay cô nhìn màn hình điện thoại: “Sao thế, để tao xem, bug gì cơ?”

Đường Khê chỉ vào ba chữ bánh bao cadé, nói: “Mày nhìn này, có bánh bao cadé đúng không?”

Tô Chi gật đầu.

Đường Khê làm mới lại web, hỏi: “Bánh bao cadé còn đó không?”

Tô Chi trả lời: “Bánh bao cadé mất rồi.”

Đường Khê rơi vào trầm lặng.

“Có lẽ không phải là bug đâu, tao nghĩ là bánh bao cadé nhấn thích xong rồi hủy đi đấy.” Tô Chi tò mỏ hỏi: “Đây là ai vậy, sao tay mày cứ run như bị Parkinson thế này?”

Đường Khê yếu ớt nói: “Đây là Tần Kiêu.”

Tô Chi ngạc nhiên hỏi: “Không mày lưu tên anh ấy là chủ tịch tập đoàn Ích Viễn – Tần Kiêu sao? Đổi tên lúc nào thế?”

Đường Khê: “Vừa đổi hôm qua.”

Tô Chi hỏi: “Sao lại đổi thành bánh bao cadé?”

Không đời nào Đường Khê lại nói là vì cô thấy trong đầu Tần Kiêu toàn mấy suy nghĩ đen tối bậy bạ, đành bịa đại: “Vì anh ấy thích ăn bánh bao cadé, đặt vậy cảm giác rất gần gũi nên tao mới sửa lại.”

Tô Chi à một tiếng, chân thành nói: “Xin lỗi nhé, tao không biết bánh bao cadé là chồng mày, ban nãy xúc phạm đến anh ấy.”

Khi chửi, miệng lưỡi cô ấy lúc nào cũng sắc bén cực kì.

Đường Khê nói không sao: “Không sao đâu, anh ấy cũng có nghe được đâu.”

Cô tiếp tục làm mới lại vòng bạn bè.

Tay vẫn đang run rẩy.

Có điều là run ở tần suất thấp.

Cô có hơi không kiềm được mà muốn hỏi Tần Kiêu xem rốt cục là làm sao.

Nhưng cô phải cắn răng nhịn xuống.

Đường Khê và Tô Chi chúi đầu vào cùng một chỗ, nhìn đối phương like rồi lại hủy, hủy rồi lại like, đôi tay run rẩy tận hơn năm phút mới dần ổn định lại.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.