Chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Bởi vì những lời này của Trịnh Đình và nụ hôn mà vốn trong lòng cô cũng không chán ghét ở trên sofa kìa, tối đó Tô Chi mãi không ngủ được, trong đầu cô đều là cảnh hôn Trịnh Đình.
Môi răng hai người quấn lấy nhau, hô hấp giao hòa vào nhau, cả phòng đều là tiếng tim đập triền miên.
Cô nghĩ đến đó thì hai má lại bắt đầu nóng lên, đưa tay sờ sờ môi mình, trong đầu không hiểu sao lại nhảy ra một câu.
Chớ có phụ thời gian tươi đẹp, nhân lúc còn trẻ tuổi mà hãy yêu đương hết mình một lần đi, cho dù có thất bại thì vẫn còn có cơ hội làm lại.
Ý nghĩ nguy hiểm này xuất hiện thì Tô Chi đã ôm chăn ở trên giường trở mình, vùi mặt vào gối, vừa phiền muộn vừa ngọt ngào thở dài. Cô giơ tay vỗ đầu mình để bản thân mình tỉnh táo hơn một chút.
Đàn ông là một giống loài rất nguy hiểm, để có được một người phụ nữ, bất cứ lời âu yếm thâm tình nào cũng có thể thốt lên được, nhưng sau khi thực sự ở bên nhau, thời gian trôi qua thì phần lớn họ đều sẽ thay lòng đổi dạ.
Tuy bây giờ Trịnh Đình rất tốt, nhưng ai biết sau này anh có thay lòng đổi dạ hay không.
Đàn ông quá nguy hiểm, đặc biệt là Trịnh Đình.
Người đàn ông này quả thực biết lợi dụng tất cả mọi chỗ, không tiếng động mà lặng lẽ chui vào trong đầu cô, khiến cô có suy nghĩ muốn lập tức bò dậy xác định quan hệ với anh.
Nhưng buổi tối anh thâm tình tỏ tình một hồi, cuối cùng cũng không hỏi ý cô xem có muốn làm bạn gái anh hay không thì đã rời đi.
Anh không hỏi cô có muốn làm bạn gái anh hay không, cô làm sao trả lời đồng ý với được.
Nếu anh hỏi, biết đâu đầu óc cô nóng lên lại đồng ý thì sao.
Thế thì bây giờ sẽ không phải mất ngủ vì rối rắm mấy chuyện này.
Tô Chi nắm chặt quyền đấm vào chăn một cái, tức giận vì đã không dũng cảm đứng lên.
Không đúng, cho dù anh có hỏi cô thì cô cũng không thể nhận lời anh được, cô đã hạ quyết tâm độc thân cả đời rồi.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
Tô Chi nhắm mắt, lăn qua lộn lại trên giường, cũng không biết qua bao lâu, không chịu nổi sự mệt mỏi trong đầu nữa thì cô mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau cô thức dậy thì đã đến trưa.
Cơn mưa đã ngừng lại, ánh nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua khe hở rèm cửa chui vào, một tia sáng rơi xuống trên sàn nhà trơn bóng.
Tô Chi nằm trên giường, cầm điện thoại di động lên, thấy trên Wechat có mấy cái tin nhắn chưa đọc.
Cô mở danh sách ra, phía trên cùng chính là lời chào buổi sáng mà Trịnh Đình gửi tới.
Tối hôm qua sau khi anh nói những lời mê hoặc lòng người kia với cô xong thì đột nhiên nhận được điện thoại của trợ lý Trần Thích, sau đó có việc rời đi.
Tô Chi nhìn chằm chằm ba chữ “chào buổi sáng”, ngón tay lướt trên màn hình, không trả lời, thoát khung trò chuyện, mở tin nhắn chưa đọc tiếp theo.
[Người đẹp à, xe của cô sửa xong rồi, hôm nay cô có thể tới lấy rồi.]
Là tin nhắn của cửa hàng sửa chữa ô tô, sửa lốp xe mất hơn một tuần, cuối cùng cũng sửa xong.
Tô Chi theo bản năng nhắn tin cho Trịnh Đình.
[Xe của tôi sửa xong rồi.]
Cô ngồi trên giường chờ hơn mười phút, không nhận được hồi âm của Trịnh Đình, hẳn là anh đang bận.
Tô Chi ném điện thoại di động đi, xốc chăn xuống giường rồi mở cửa phòng ngủ ra, mới liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái sofa trong phòng khách.
Hình ảnh cô và Trịnh Đình hôn nhau trên ghế sofa xấu hổ tối hôm qua ùn ùn hiện lên trong đầu, cô mím môi, hai má lại nóng lên.
Trong không khí dường như vẫn còn vấn vít mùi hương trên người anh, Tô Chi hít mũi, cảm thấy mình nhất định là bị điên rồi.
Anh mới chỉ ở trong nhà cô một hồi, qua cả một đêm, sao mà mùi hương trên người anh còn ở đây được.
Cô hít sâu một hơi, giơ tay lên nhìn cổ tay mình, ngón tay phải vòng quanh cổ tay trái lại, một bàn tay vừa vặn có thể nắm lấy cả cổ tay.
Tối qua dường như anh đã giữ cả hai cổ tay cô bằng một bàn tay thôi.
Bàn tay của anh thật lớn.
Sao cô lại bắt đầu nghĩ về anh rồi?
Tô Chi nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, muốn xoá bỏ đoạn ký ức tối hôm qua.
Cô xoay người đi vào phòng tắm, nhìn thấy quần áo trên móc treo quần áo, người đàn ông cô vừa tự thôi miên đuổi ra khỏi đầu lại xuất hiện.
Tối hôm qua Trịnh Đình tắm rửa ở nhà cô, quần áo ướt cởi ra để ở đây, chưa lấy đi.
Người đàn ông này sao không biết tự giác gì hết vậy. Người đi rồi mà lại để quần áo ở lại không lấy đi, anh coi nơi này là nhà mình à.
Quần áo ẩm ướt để lâu sẽ bốc mùi.
Tô Chi lấy quần áo của anh ra khỏi phòng tắm, ném thẳng vào máy giặt.
Nghe tiếng máy giặt chuyển động, Tô Chi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, người đàn ông này trước đó vẫn luôn tìm cớ để đến nhà cô, quần áo bây giờ lại để ở chỗ cô không lấy về, không phải là anh lại muốn lấy lý do tới lấy quần áo rồi đến nhà cô lần nữa đó chứ.
Tên đàn ông mưu mô xảo quyệt.
Tô Chi đi vào phòng tắm nhanh chóng rửa mặt, sau đó trở về phòng ngủ cầm điện thoại di động lên.
Năm phút trước, Trịnh Đình đã trả lời tin nhắn của cô.
Trịnh Đình: [Được.]
Tô Chi soạn tin nhắn thăm dò anh: [Sao anh không lấy quần áo của anh về.]
Trịnh Đình: [Tôi quên mất, em ném đi giúp tôi.]
Ném giúp anh?
Tô Chi có chút ngoài dự liệu, thế mà lại không tìm cớ muốn đến nhà cô lấy.
Tô Chi đột nhiên cảm giác được cảm giác xấu hổ khi tự mình đa tình, xem ra anh thật sự đã quên, hoặc là căn bản không nghĩ đến chuyện lấy quần áo về, báo hại cô ở bên này tự suy diễn nhiều như vậy, còn giúp anh giặt quần áo.
Tô Chi: [Được.]
Nếu anh đã bảo ném đi thì cô đương nhiên không thể nói cho anh biết mình đã giặt chúng giúp anh rồi, nếu không thì người đàn ông này nhất định sẽ ỷ thế khoa khoang suốt ngày mất.
Tô Chi vội vàng chạy ra ban công, tắt máy giặt, vớt quần áo ra khỏi máy giặt rồi ném vào thùng rác.
Sau đó cô thấy Trịnh Đình lại gửi tin nhắn tới.
Trịnh Đình: [Đột nhiên tôi nghĩ lại, bộ quần áo đó không thể vứt đi được.]
Tô Chi: “???”
Người đàn ông này bị điên à, vừa nãy thì bảo cô vứt đi, cô vứt thùng rác rồi thì lại bảo không được vứt.
Tô Chi: [Không phải anh vừa bảo là vứt đi à? Sao giờ lại không được vứt?]
Trịnh Đình: [Em rất thích tôi mặc bộ quần áo đó, nên muốn giữ lại mặc cho em xem, như vậy thì em sẽ nhìn tôi nhiều hơn vài lần.]
Da đầu Tô Chi tê dại, ngực giống như có dòng điện xẹt qua, tê dại, lan tràn về phía tứ chi.
Tô Chi: [Ai thèm, anh đừng tự mình đa tình nữa, tôi đã vứt bộ quần áo kia vào thùng rác rồi.]
Cô chụp ảnh thùng rác rồi gửi cho anh.
Bên kia im lặng vài giây rồi gọi video qua cho cô.
Tô Chi bấm kết nối, khuôn mặt của Trịnh Đình xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Anh đang ngồi ở trước bàn làm việc, trên sống mũi cao thẳng đeo một cái kính gọng vàng, đôi mắt phía sau tròng kính dường như ẩn chứa những đốm lửa nhỏ, ánh sáng sáng rực lưu chuyển nơi đáy mắt sâu thẳm. Môi dưới của anh rách một mảng da nhỏ, phá hủy toàn bộ khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của anh, khiến người ta không kiềm được phải tự suy diễn xem cái miệng của anh đã trải qua chuyện gì.
Tô Chi nhìn thấy mặt anh thì ánh mắt cô trong nháy mắt hơi khựng lại, hô hấp cũng bắt đầu nóng lên.
Khóe môi người đàn ông đối diện khẽ nhếch lên, cười như không cười nhìn cô, vết thương trên môi mập mờ đến cực điểm.
Tô Chi hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh, giọng nói vô thức cao vút: “Anh gọi video làm gì.”
Trịnh Đình há mồm ra là nói lời âu yếm: “Muốn thấy em một lát.”
Tô Chi mím môi, cảm thấy lời tán tỉnh như vậy và khuôn mặt này của anh thật chẳng ăn khớp, quả thực chính là tên cầm thú nhã nhặn.
Nhưng anh bị cận thị từ lúc nào thế nhỉ, bình thường cô cũng đâu thấy anh đeo kính.
Tô Chi rũ mắt, châm chước thật lâu, cũng không biết nên trả lời anh thế nào.
Nếu là trước kia thì cô đã giận dỗi anh từ lâu, không cho anh nhìn.
Nhưng hôm nay cũng không biết cô bị làm sao, cảm thấy anh nói chuyện sến sẩm nhưng trong lòng lại ngọt ngào như ăn mật.
“Anh bị cận bao nhiêu độ? Hình như trước giờ tôi chưa thấy anh đeo kính.”
Trịnh Đình giơ tay đẩy kính xuống, đuôi mắt khẽ nhếch lên, nói: “Tôi không bị cận thị.”
“Anh không bị cận thị thì tại sao lại đeo kính.”
Trịnh Đình: “Có người thích nhìn.”
“Ai thích nhìn chứ?”
Trong cổ họng Trịnh Đình phát ra một tiếng cười khẽ, rõ ràng cách rất xa nhưng âm thanh kia truyền qua loa điện thoại di động lại cứ như có người đang đứng bên cạnh nói với cô: “Chi Chi, hình như tôi đâu có nói là em thích xem.”
Tô Chi nghẹn một tiếng, liếc anh một cái, lạnh nhạt nói: “Vậy anh làm vậy là cố ý đeo cho ai nhìn?”
“Đừng ghen, chỉ cho em nhìn thôi.”
“Ai thèm ghen, Trịnh Đình, đã bao lâu rồi mà sao tật xấu tự luyến của anh còn chưa thay đổi?” Tô Chi liếc mắt sang chỗ khác: “Tôi không mất công ăn giấm chua của anh đâu, nếu có những người khác thì anh thì anh nhanh chóng ở bên người ta đi, tôi không muốn lãng phí thời gian vào việc cướp đàn ông đâu.”
Trịnh Đình thấy tình hình không ổn, vội vàng dỗ dành cô: “Nào có người khác, tôi chỉ có em hôi.”
Tô Chi hừ lạnh một tiếng: “Nói lung tung cái gì vậy, tôi không phải của anh.”
“Chi Chi, hôm nay trông tôi có đẹp trai không?”
“…”
Tô Chi cạn lời, nói: “Sao anh không biết xấu hổ mà còn dám hỏi vấn đề thế này?”
“Có gì mà phải xấu hổ?”
“Anh không ngại mất mặt à, một tên đàn ông lớn tướng còn hỏi con gái xem mình có đẹp trai hay không, người ta đều là con gái hỏi con trai.”
Trịnh Đình nói: “Đều là người một nhà cả, có gì mất mặt chứ?”
Tô Chi: “Đồ da mặt dày.”
Trịnh Đình cười nói: “Tôi tưởng em sẽ nói mặt dày không có liêm sỉ.”
Tô Chi phục anh: “Anh có chuyện gì không, không có việc gì thì tôi cúp máy.”
“Khoan cúp đã, cho tôi xem bộ quần áo kia một chút.”
“Quần áo gì?” Tô Chi hỏi xong mới nhớ ra thứ anh nói là bộ quần áo cô vứt ở trong thùng rác: “Tôi ném vào thùng rác rồi còn gì đâu mà xem, trong đó có cái gì quan trọng lắm sao?”
Trịnh Đình nói: “Em chiếu camera vào thùng rác cho tôi xem một cái.”
Tô Chi không hiểu anh muốn làm gì, làm theo lời anh, chuyển camera để anh nhìn quần áo trong thùng rác.
“Thấy chưa?”
“Thấy rồi, quay camera trở lại đi.”
Tô Chi chuyển camera về lại phía mình, nói: “Lúc này anh tự biết mình tự luyến đến cỡ nào rồi chứ, còn nói tôi thích anh mặc bộ quần áo này nữa chứ.”
Đôi mắt đen láy của Trịnh Đình để lộ ý cười, nhìn cô chằm chằm.
Tô Chi bị anh cười đến khó hiểu: “Anh cười cái gì?”
“Trên quần áo có bọt xà phòng.” Trịnh Đình dừng một chút, ánh mắt nhìn gương mặt Tô Chi từng chút ửng đỏ hết lên, sau đó bổ sung nửa câu sau: “Em đang giặt quần áo giúp tôi, thấy tôi bảo em ném đi nên mới lại vớt ở trong máy giặt ra chứ gì.”
Tô Chi thẹn đến mức ngón chân cô cuộn tròn lại, giải thích: “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi sợ quần áo bốc mùi nên mới ném vào trong máy giặt.”
Trịnh Đình chế nhạo nói: “Cô gái, em còn biết giặt quần áo à?”
“Không phải tôi giặt, là máy giặt.”
Trịnh Đình thấy cô sắp tức giận thì cười khẽ chuyển chủ đề: “Tối hôm qua tôi không ngủ được, cứ luôn nghĩ về em, còn em thì sao, có mất ngủ vì tôi không?”
Trái tim Tô Chi đập thình thịch, cô nghi ngờ người đàn ông này gắn máy theo dõi ở trên người mình.
Sao mà cô cứ cảm thấy cô làm gì anh cũng biết hết cả.
“Cúp máy đi, tôi phải ăn cơm đây.”
Tô Chi không trả lời câu hỏi này của anh, trốn tránh tắt video.
Trên màn hình điện thoại di động ngay sau đó nhảy ra một tin nhắn mới.
Trịnh Đình: [Em thích tôi, tôi biết.]
Ánh mắt Tô Chi khẽ giật, có cảm giác mất kiểm soát như bị người khác khống chế.
Đâu chỉ mỗi anh biết cô thích anh.
Bản thân cô cũng cảm nhận được điều đó.
Sau một đêm giãy dụa, bản thân Tô Chi cũng không lừa được chính mình nữa.
Cô bây giờ quả thực đã thua rồi, còn thua dưới tay một tên đàn ông có hệ số nguy hiểm rất cao nữa.
Cô buồn bực ném mạnh điện thoại xuống giường, im lặng một lát rồi sau đó nhặt điện thoại lên, soạn tin nhắn gửi vào nhóm chat ba người gồm cô, Đường Khê và Diệp Sơ Hạ.
Tô Chi: [Hai cậu thấy Trịnh Đình thế nào?]
Không lâu sau, Đường Khê trả lời.
[Sao vậy, hai người các cậu có tiến triển gì à?]
Bạn bè thân thiết, khứu giác quả nhiên rất nhạy bén.
Tô Chi cũng không giấu các cô: [Hôn nhau rồi.]
Diệp Sơ Hạ: [Ôi trời ơi~~]
Diệp Sơ Hạ: [Chi Tử à, đây là nụ hôn đầu tiên của cậu đúng không.]
Tô Chi: [Nhảm nhí, đương nhiên là nụ hôn đầu rồi.]
Đường Khê: [Anh ấy còn sống không? Đã vào bệnh viện chưa?]
“…”
Trong mắt chị em, rốt cuộc cô là người bạo lực đến mức nào.
Tô Chi: [Còn sống, không vào bệnh viện. 】
Đường Khê: [Vậy thì đừng hỏi ý kiến của bọn tớ nữa, trong lòng cậu cũng có suy nghĩ rồi mà.]
Diệp Sơ Hạ: [Tiên nữ đây là muốn hạ phàm sao?]
Tô Chi: [Khê Khê, lúc trước khi cậu chấp nhận chồng cậu, thì trong lòng cậu nghĩ thế nào? Tớ vẫn còn nhớ một ngày trước đó cậu còn nói là không muốn yêu anh ấy, thế mà qua hôm sau đã nói là yêu anh ấy rồi.]
Đường Khê: [Cũng không phải chỉ trong một ngày mà tớ đã thích anh ấy, thật ra trong lòng tớ đã đón nhận anh ấy từ lâu, chỉ là tự mình lừa mình, không muốn thừa nhận.]
Tô Chi: [Aiz.]
Diệp Sơ Hạ: [Thở dài cái gì, đừng thở dài nữa, nghe theo trái tim mình đi. Cũng chỉ là đàn ông thôi mà, thích thì nhào lên, sau này phát hiện ra không hợp nữa thì lại đá anh ta đi. Đàn ông cũng chỉ như quần áo trong trung tâm thương mại, không lấy xuống thử xem thì ai cũng không biết có hợp hay không, cái này không hợp thì thay cái khác, kiểu gì cũng có thể chọn được một cái vừa người.]
Tô Chi: [Hai cậu cũng biết chuyện lúc tớ quen biết anh ấy đó, tớ có chút lo lắng anh ấy là vì bị tớ khiêu khích lòng tự trọng của đàn ông nên mới theo đuổi theo tớ. Nếu lỡ như sau khi tớ nhận lời anh ấy, anh ấy lại để lộ ra nguyên hình, chế giễu tớ thì sao bây giờ?]
Diệp Sơ Hạ: [Vậy cậu cứ chế giễu lại anh ấy thôi. Cậu bảo với anh ấy rằng lúc hai người các cậu ở trên giường, cậu không thấy sung sướng chút nào cả. Cậu nói sướng đều là giả vờ để lừa gạt anh ấy mà thôi, chứ thật ra kỹ thuật của anh ấy dở tệ. Đối với đàn ông mà nói, chiêu tấn công trí mạng nhất chính là nói kỹ thuật của anh ấy chẳng ra gì. Nếu anh ấy vì chuyện cậu nói anh ấy không xứng với cậu nên mới theo đuổi cậu lâu như vậy thì bây giờ cậu nói anh ấy không được, có lẽ anh ấy sẽ phải sống với bóng ma tâm lý cả một đời.]
Tô Chi: [Hạ Hạ, cậu chạy từ từ thôi nào, tớ với anh ấy mới chỉ hôn nhau thôi, còn chưa lên giường đâu đấy.]
Diệp Sơ Hạ: [Như nhau cả. Nếu chỉ vì mấy câu nói của cậu mà theo đuổi cậu lâu như vậy thì cậu cứ tùy tiện sỉ nhục anh ấy vài câu, có lẽ anh ấy sẽ nhớ mãi không quên. Dựa vào tài ăn nói của cậu mà chế giễu lẫn nhau, cậu còn sợ anh ấy chắc?]
Hợp lý.
Tô Chi: [Vậy tớ thử xem nhé?]
Tô Chi quyết định đợi lần sau gặp Trịnh Đình, nếu Trịnh Đình mở miệng hỏi cô có muốn làm bạn gái của anh hay không thì cô sẽ nhận lời anh.
Gần đây hai người bọn họ về cơ bản là ngày nào cũng gặp nhau, dựa theo tần suất này thì có lẽ buổi tối hoặc ngày mai anh sẽ tìm cô.
Nhưng suốt một tuần sau đó, Tô Chi cũng không thấy bóng dáng Trịnh Đình đâu.
Dù ngày nào cũng gửi “chào buổi sáng”, “chúc ngủ ngon” gửi, nhưng ngoại ra thì cũng không còn gì để nói nữa.
Mới hai ngày đầu thì Tô Chi còn không cảm thấy có chuyện gì, nhưng mấy ngày không gặp mặt, trong lòng cô đã bắt đầu cảm thấy hụt hẫng.
Cô lướt lại lên trên lịch sử trò chuyện trên điện thoại, nhìn thấy lời anh ngày đó tự tin, nói anh biết cô thích anh mà không kiềm đượcĩ, có phải vì hai người bọn họ hôn nhau rồi anh nhận ra cô thích anh, cho nên anh mới không còn ân cần với cô như trước hay không.
Là do đã chiếm được cô rồi nên mới vậy sao?
Đàn ông quả nhiên là không ra gì, có được rồi thì sẽ không biết quý trọng nữa.
Nghĩ tới đây, Tô Chi tức giận kéo Wechat của anh vào danh sách đen.
Gần đây Trịnh Đình bận đến mức chân không chạm đất, anh không chút hay biết gì về hành trình trong lòng Tô Chi, tất nhiên là cũng không biết WeChat của mình đã ra vào danh sách đen của Tô Chi mấy lần.
Nhưng cũng không phải là anh không dành ra được chút thời gian rảnh rỗi nào. Nhiều lần anh muốn gọi điện thoại cho Tô Chi nhưng khi nghĩ lại ngày đó Tô Chi trốn tránh trả lời câu hỏi có thích anh không, anh lại bỏ điện thoại xuống.
Cũng không phải là anh muốn bỏ cuộc, mà là khoảng thời gian trước anh theo đuổi quá chặt, mà cô nhóc Tô Chi kia lại quá cứng miệng, anh muốn cho cô chút thời gian thích hợp để cô ý thức được tầm quan trọng của anh.
Đúng lúc trong khoảng thời gian này anh cũng rất bận rộn, chờ bận rộn xong đợt này thì anh sẽ lại tập trung ở bên cạnh cô.
Trần Thích cảm thấy ông chủ của anh ta gần đây có gì đó sai sai. Trước kia chỉ cần có chút thời gian rảnh thì anh hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Tô Chi, gần đây tuy rằng anh rất bận rộn nhưng không hề rời khỏi thành phố Nam, thế mà lâu như vậy rồi còn không đi tìm Tô Chi, hiển nhiên là không được bình thường lắm.
Đây là thấy không muốn làm trò hề nữa nên mới từ bỏ? —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Cũng không đúng, với tính cách của ông chủ nhà anh ta, chắc chắn sẽ không bỏ cuộc như vậy.
Giờ nghỉ trưa, Trần Thích nhịn không được hỏi Trịnh Đình: “Gần đây dường như anh rất ít khi đi tìm cô Tô thì phải.”
Trịnh Đình nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh ta, thản nhiên nói: “Cậu thì biết cái gì.”
Trần Thích quả thật không hiểu câu trả lời này của anh là có ý gì, nhưng nhìn dáng vẻ tràn đầy tin tưởng này của anh thì anh ta đoán có lẽ anh không theo đuổi người ta nên đổi cách thức.
Đến lúc Tô Chi nhìn thấy Trịnh Đình lần nữa là khi anh ở trên hành lang nhà mình.
Trịnh Đình không mời mà đến, trong tay anh cầm một bó hoa đứng bên cạnh thang máy, nở nụ cười với cô.
Ánh mắt Tô Chi lướt qua người anh, không nhìn anh thêm một lần nào nữa, đi thẳng tới trước cửa, nhập dấu vân tay, mở cửa. Cô vốn định nhốt Trịnh Đình ở ngoài cửa nhưng Trịnh Đình đã có chuẩn bị từ trước, chân trước cô vừa bước vào cửa thì chân sau anh đã chen vào.
Tô Chi trừng mắt nói: “Đi ra ngoài.”
Trịnh Đình tràn đầy vô tội: “Sao vậy, không nhớ tôi sao?”
“Ai thèm nhớ anh, anh mau cút ra ngoài cho tôi, nếu không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
Trịnh Đình nhếch môi dưới, trong mắt mang theo ý cười: “Chi Chi, không nhớ tôi thì tại sao em lại nổi giận.”
Tâm tư của Tô Chi bị anh nhìn thấu, cô tức giận đến mức giơ chân đạp anh một cước.
Trịnh Đình đặt hoa ở trên tủ đặt cạnh huyền quan, đưa tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng.
“Trịnh Đình, đồ khốn kiếp, buông tôi ra.” Tô Chi giãy dụa vài cái mà không thoát ra được, tức giận đến dậm chân, giẫm loạn lên chân anh một hồi.
Trịnh Đình để mặc cô xả giận, trên đôi giày da mới tinh của anh đã bị cô giẫm cho toàn là dấu chân. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Tô Chi toát hết cả mồ hôi, còn anh lại đứng đó như không có chuyện gì.
Tô Chi ngước mắt nhìn thì thấy anh còn đang cười, tức giận trừng mắt lườm anh: “Anh buông tay ra!”
Trịnh Đình ôm cô không nhúc nhích.
Tô Chi nghiến răng, há miệng, nằm sấp trên vai anh, cắn mạnh một cái.
Cách một lớp vải mỏng, hàm răng cô để lại một dấu vết rất sâu trên vai anh.
Trịnh Đình không rên lên một tiếng.
Tô Chi chợt cảm thấy có một cảm giác bất lực như đang đánh vào bông.
Cô ngẩng đầu lên khỏi vai anh, nhìn thẳng vào anh: “Trịnh Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Trịnh Đình đưa tay nâng cằm cô lên.
Tô Chi lắc đầu tránh đi.
Trịnh Đình nở nụ cười, khen ngợi: “Hàm răng không tệ, còn có hai cái răng nanh nữa kìa.”
Tô Chi nhíu nhíu mày: “Trịnh Đình, có phải anh bị điên hay không.”
“Đừng nhúc nhích, để tôi ôm thêm một lát.” Trịnh Đình cúi đầu, đặt cằm lên vai cô, tư thế thân mật giống như bọn họ là một đôi tình nhân thực sự.
Bàn tay Tô Chi đẩy ngực anh ra.
“Chi Chi, chín ngày không gặp, em có nhớ tôi không?”
Tô Chi nghe được anh nói mấy ngày không gặp, ngón tay cô khựng lại.
Trịnh Đình hơi nghiêng mặt, môi kề sát vào bên tai cô: “Chi Chi nhớ tôi, tôi biết mà.”
“Ai nhớ anh.”
“Muốn biết chín ngày này tôi đang làm gì không?”
Tô Chi nghe anh nói như vậy, dường như biến mất mấy ngày là có nguyên nhân, cơn tức giận trong lòng tiêu tan một chút: “Anh làm gì?” —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Trịnh Đình thấy dáng vẻ nghĩ một đằng, nói một nẻo của cô, mỉm cười, nói: “Khiến em nhớ tôi.”
Tô Chi tức giận trừng mắt: “Anh nghe không hiểu tiếng người à? Tôi nói tôi không nhớ anh, anh đừng phát điên nữa được không.”
Trịnh Đình khẽ thở dài, cánh tay buông thắt lưng cô ra.
Tô Chi lập tức thoát khỏi lồng ngực anh, xoay người chạy vào phòng ngủ, đóng cửa lại, khóa trái từ bên trong.
“Trịnh Đình, ngay từ đầu tôi đã nói với anh rồi, tôi không muốn kết hôn, không muốn yêu đương, sau này anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, coi như chúng ta chưa từng quen biết.”
“Được rồi, Chi Chi, tôi đi ngay đây, sau này tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của em nữa.”
Hô hấp của Tô Chi nhẹ đi, cô nâng cằm lên, cứng đầu cứng cổ nói: “Được, sau này chúng ta không quấy rầy nhau nữa.”
“Nhưng trước khi tôi rời đi, có một số điều tôi muốn nói với em, nói xong tôi sẽ lập tức rời đi.” —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Tô Chi không nói gì.
“Xin lỗi em vì đã làm phiền em thời gian dài như vậy. Lúc nào em cũng bảo em không muốn yêu đương, nhưng tôi lại cứ luôn làm trái mong muốn của em, cứng rắn ở bên cạnh em. Những lời ngày đó tôi nói với em đều là thật lòng, tôi muốn ở bên em, một giây cũng không chờ nổi.”
“Tôi có thể cảm giác được, em đối với tôi cũng không phải là không có tình cảm gì như em nói, nhưng em luôn bảo tôi tự mình đa tình, tôi cũng đang suy ngẫm, có phải là do tôi nghĩ nhiều hay không. Nếu em thật sự không thích tôi mà tôi lại dùng dằng không ngớt như vậy, quả thật rất ảnh hưởng đến cuộc sống của em.”
“Tôi không muốn ép em quá, cho nên mới cho em chín ngày, để em có đủ thời gian để suy nghĩ về cảm giác của em đối với tôi. Nếu như trong chín ngày này, em có nhớ tôi, để tâm tôi đang làm cái gì thì chứng tỏ trong lòng em có tôi, từ nay về sau, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
“Chi Chi, nếu em xác định em không có cảm giác gì với tôi thì bây giờ tôi sẽ lập tức rời đi.”
Tô Chi nghe xong lời Trịnh Đình nói, sực tỉnh.
Thì ra anh nhiều ngày như vậy không đến tìm cô là do anh cố ý.
Anh đoán chắc trong lòng cô có anh nên mới cố ý né tránh không gặp, để cô suy nghĩ lung tung, ý thức được tầm quan trọng của anh, buộc cô phải thừa nhận mình thích anh.
Tô Chi mím môi, tâm trạng rối bời, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Trịnh Đình đứng ngoài cửa không đợi được câu trả lời của cô, giọng nói có chút rầu rĩ: “Tôi biết rồi.”
Tô Chi nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, ánh mắt cô chợt lóe.
Đi rồi à?
Anh đi rồi sao?
Còn nói thích cô, chỉ hận gặp nhau quá muộn, thế mà lại dễ dàng rời đi như vậy, cũng chỉ là lời nói đường mật lọt tai ngoài miệng thôi.
Biến mất một thời gian dài như vậy, lúc gặp mặt dỗ dành một chút cũng không thèm, liên tiếp nói một tràng dài rồi cứ thế rời đi.
Được rồi, đi thì đi.
Đi rồi, cô sẽ quên anh luôn, không nhớ chút gì nữa.
Tô Chi mở cửa phòng ngủ ra, đi đến giữa phòng khách, nhìn ra ngoài cửa.
Trên tủ cạnh huyền quan vẫn còn đặt bó hoa hồng mà anh mang tới, Tô Chi hùng hổ ôm bó hoa lên rồi ném mạnh mặt đất, giẫm chân lên. Đang lúc cô chuẩn bị coi bó hoa là mặt của Trịnh Đình rồi giẫm đến nát bét, trên mặt đất trước mặt đột nhiên có một bóng người cao lớn hiện ra.
Tô Chi khẽ sửng sốt, còn chưa quay đầu lại thì đã rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
Mùi hương đặc biệt trên cơ thể người đàn ông chui vào chóp mũi, cơ thể Tô Chi có chút cứng ngắc, người này không phải đi rồi sao? Ở đâu chui ra vậy?
Người phía sau cười thành tiếng, tay nâng cằm cô lên rồi xoay mặt cô qua, trong con ngươi đen láy tràn đầy ý cười: “Tôi đi rồi thì không phải em nên vui vẻ sao? Sau này sẽ không còn ai quấn lấy em nữa, sao lại tức giận?”
Tô Chi cắn răng nói: “Ai thèm tức giận?”
Trịnh Đình áp sát mặt cô, hạ thấp giọng nói: “Đừng tức giận, tôi không đi.”
“Anh muốn đi thì cứ đi, liên quan gì tới tôi?”
“Sao lại không, tôi là bạn trai của em, biết đâu là không bao lâu nữa, tôi chính là chồng em rồi.”
Tô Chi cạn lời nói: “Anh là bạn trai tôi khi nào, tôi đâu có nhận lời anh, anh đừng tự nhận nữa.”
Trịnh Đình cười nói: “Tự nhận không được sao?”
“Đương nhiên…” Hai chữ không được còn chưa nói ra thì môi cô đã bị Trịnh Đình hôn một cái.
“Đừng giận mà, đền tội với em đó.”
Tô Chi trừng mắt nhìn anh một cái, nhìn dáng vẻ có đánh cũng không đánh lại, có mắng cũng không mắng lại của anh, cảm thấy tâm tình của mình kích động như vậy, xem như đã bị anh khống chế rồi.
Cô hít một hơi thật sâu để bản thân mình bình tĩnh lại.
Không phải là trở thành người yêu thôi sao, có gì hay đâu mà ra vẻ.
Dựa vào cái gì mà anh cứ bày ra vẻ mặt xem kịch vui mà nhìn cô.
Cô cũng nên bình tĩnh thong dong một chút.
Cô đã điều chỉnh xong tâm trạng:
“Trịnh Đình, hai chúng ta nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?”
“Nói về chuyện yêu đương của hai chúng ta.”
Trịnh Đình thấy dáng vẻ nghiêm trang của cô, dở khóc dở cười: “Được, chúng ta nói về chuyện yêu đương.”
Hai người ngồi xuống sofa, Tô Chi hỏi: “Anh thích em đúng không?”
Trịnh Đình để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nói bao nhiêu lần rồi, là yêu em.”
Tô Chi “ồ” một tiếng, tâm trạng càng ngày càng tốt.
“Là anh theo đuổi em đúng không?”
Trịnh Đình: “Đúng vậy.”
Tô Chi gật gật đầu, nhíu mày, nói: “Được rồi, em hỏi xong rồi, anh có gì muốn hỏi em không?”
Xong rồi sao?
Trịnh Đình ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Làm bạn gái anh nhé?”
Tô Chi đánh vào vai anh cái “bộp”: “Anh còn biết hỏi câu này sao?”
Trịnh Đình bị cô nói mà ngây ngốc cả người.
“Tên khốn kiếp, chín ngày trước em đã đợi anh hỏi câu này rồi, sao bây giờ anh mới chịu hỏi em.”
“Có phải anh cảm thấy mình rất giỏi, cố ý bơ em, để em ý thức được mình thích anh đến mức nào không. Em nói cho anh biết, mấy ngày nay em đúng là đang nhớ anh, đang suy nghĩ làm sao để quên anh đi, cắt đứt không còn gì với anh nữa.”
Tô Chi càng nói càng tức giận, vừa mất lý trí vừa hùng hổ nói: “Anh nên mau cút đi thì hơn, em cảm thấy chúng ta không thích hợp, thủ đoạn của anh quá sâu.”
Trịnh Đình vừa vui mừng vừa tự trách, chỉ hận không thể tát mình mấy cái. Anh đưa tay ôm lấy cô, kích động đến mức không biết nên nói gì nữa, bình thường chỉ cần mở miệng là nói được mấy lời tình cảm, vậy mà bây giờ cái gì cũng không nói nên lời.
Tô Chi ngước mắt nhìn anh: “Nói chuyện đi, sao anh không nói, câm rồi à?”
Trịnh Đình vẻ mặt buồn bã, nói: “Anh đang sám hối.”
Tô Chi hừ lạnh một tiếng: “Biết sai rồi?”
Trịnh Đình gật đầu: “Xin em tha thứ cho anh.”
Tô Chi: “Làm sao tha thứ? Chuyện này tha thứ thế nào được? Lần này em tha thứ cho anh, lần sau anh chắc chắn sẽ tái phạm, em không tha thứ cho anh.”
Trái tim Trịnh Đình lạnh lẽo, hỏi: “Anh có còn cơ hội cứu vãn không?”
Tô Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đầu tiên, sau này không được dùng mấy chiến thuật tâm lý này với em nữa.”
Trịnh Đình gật đầu: “Chắc chắn rồi.”
“Thứ hai, phải nghe lời em.”
Trịnh Đình: “Nhất định.”
“Vậy em vẫn không thể tha thứ cho anh được.”
Trịnh Đình: “…”
“Nhưng em đồng ý.”
Ngoài miệng nói không tha thứ cho anh nhưng lại đồng ý làm bạn gái của anh, thật đúng là một cô gái nghĩ một đằng, nói một nẻo.
Trịnh Đình buồn cười xoa xoa tóc cô.
Tô Chi có chút giận dỗi lắc đầu: “Đừng sờ tóc em.”
Trịnh Đình nhìn gương mặt trắng nõn phớt hồng của cô, ngón tay di chuyển từ trên tóc cô xuống đến môi, nhẹ nhàng ve vuốt, ánh mắt anh cũng rơi xuống môi cô.
Tô Chi bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn mà có chút chịu không nổi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Bả vai của anh còn đau không?”
Vết cắn kia dùng bao nhiêu lực, trong lòng cô tự biết rõ ràng, không nể nang ai chút nào.
Trịnh Đình hỏi: “Em có muốn xem không?”
Tô Chi chột dạ nói: “Xem một chút vậy.”
Trịnh Đình cởi mấy nút áo trên sơ mi rồi cởi áo ra, để lộ bả vai cho cô xem.
Một dấu răng in hình elip vẫn chưa tan hết.
“Anh có đau không?”
Trịnh Đình thấy cô đang nhìn chằm chằm bả vai mình, hỏi: “Em đau lòng sao?”
Tô Chi im lặng một lát, đưa tay véo dấu răng trên vai anh, hung dữ nói: “Sau này nếu anh còn dám làm như vậy, em sẽ còn cắn mạnh hơn lần này nhiều.”
“Sau này anh sẽ không làm vậy nữa.” Gương mặt Trịnh Đình áp sát cô từng chút một, hô hấp anh nóng rực, dán môi mình lên môi cô: “Sau này anh chỉ làm thế này thôi.”
Đôi mắt Tô Chi còn đang trừng rất to, dáng vẻ rất hung dữ, đột nhiên lại bị anh hôn, vẻ mặt cô có hơi ngây ngốc.
Trịnh Đình khẽ cắn môi cô, nhắc nhở: “Đừng thất thần.”
Tô Chi hoàn hồn, xấu hổ trách cứ anh: “Tên khốn kiếp, sao anh lại cắn em.”
“Chi Chi, gọi anh là anh.”
Tô Chi không nói gì.
“Ưm.”
Trịnh Đình lại cắn lên môi cô một cái.
“Gọi anh.”
“Anh.”