Phùng Hướng Thiên là chưởng môn Phù Tiên Đảo, một thân tu vi đã luyện tới Độ Kiếp trung kỳ, chặp chưởng Phù Tiên Đảo đệ nhất chính phái đã hơn trăm năm qua. Lúc này, hắn đang ngồi trên gian phòng cao nhất trong Bồng Lai Các, ở trong đó còn có thêm mấy vị trưởng lão của Phù Tiên Đảo nữa.
Bọn hắn đối với tinh huống hiện giờ trong Tu Chân giới hơi có điểm lo lắng không yên. Một năm thời gian qua, Thanh Quang Tông hưng sư động chúng, một hơi diệt sạch mấy môn phái ma đạo, triệt để phá vỡ sự cân bằng của chính tà lưỡng đạo trong suốt mấy trăm năm qua. Thanh Quang Tông dùng cường thế quật khởi, làm cho cả Tu Chân giới đều không được bình an, những tiểu phái chính đạo liên tục gặp phải tập kích, xung đột giữa hai phe chính ma lưỡng đạo càng ngày càng nhiều.
“Xem ra Tu Chân giới đại loạn là không thề tránh khỏi. Phù Tiên Đảo chúng ta, tuy là chính đạo đệ nhất phái, nhưng chỉ sợ cũng khó thoát khỏi liên lụy, nên cần phải chuẩn bị sớm hơn mới được! Phí trưởng lão, Quan trưởng lão, Hoàng trưởng lão, ba vị chấp chưởng Vạn Phân Viên, Luyện Đan Các, Luyện Khí Các vốn là những địa phương trọng yếu nhất trong kiếp nạn lần này. Nhất là những loại đan dược cùng pháp khí đều cần phải dự trữ đầy đủ, một khi náo động tới Phù Tiên Đảo, chúng ta quyết không để tổn hại đến uy danh chính đạo đệ nhất phái của Phù Tiên Đảo. Phỏng chừng kiếp nạn qua đi, Tu Chân giới cũng phân chia thứ hạng thêm một lần nữa, bổn phái đã duy trì hơn ngàn năm qua là đệ nhất chính phái, quyết không cho phép hủy hoại uy danh ở trong tay mấy người chúng ta.” Phùng Hướng Thiên uy nghiêm đảo mắt nhìn ba vị trưởng lão ngồi ở phía đối diện, nói.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!” Ba vị trưởng lão đồng thanh nói. Nhưng Phí trưởng lão chấp chưởng Vạn Phân Viên dường như trong ngữ khí có điểm không vui.
Phùng Hướng Thiên đừng ánh mắt ở trên người hắn, nói: “Phí trưởng lão có chuyện gì khó giải quyết sao? Nếu gặp chuyện gì, đều nói thẳng ra cả đi, sự tình liên quan đến hưng suy của tông môn, ngàn vạn lần đừng giấu giếm, nếu trong lúc hành sự trắc trở, chúng ta cũng liền trở thành tội nhân thiên cổ đối với tông môn ah.”
Phí trưởng lão nhìn sang hai vị trưởng lão ngồi bên cạnh, mới cười khổ nói: “Quả thực có chút khó khăn! Nói Vạn Phân Viên là vườn linh thảo quy mô lớn nhất thiên hạ hẳn cũng không sai đi? Nhưng linh thảo tốt dùng để luyện chế đan dược cao cấp đều không còn nhiều lắm, bởi những giống này sinh trưởng rất chậm, lại khó thích nghi với môi trường xung quanh. Một khi Quan trưởng lão của Luyện Đan Các muốn dùng số lượng lớn, chỉ sợ ta cũng không thể đáp ứng nổi nhu cầu.”
Thanh âm vừa dứt, thì chỉ thấy Quan trưởng lão ngồi bên cạnh dựng thẳng người lên, trừng mắt quát: “Họ Phí kia, ngươi nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn giảm bớt số lượng linh thảo của Luyện Đan Các chúng ta sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng mơ tưởng!”
Phí trưởng lão bị Quan trưởng lão mắng cũng không hề tức giận, ngược lại chỉ lắc đầu cười khổ. Tính tình của Quan trưởng lão ở trong Phù Tiên Đảo cũng nổi danh nhiều năm qua rồi, bình sinh mặc kệ những chuyện khác, hắn chỉ thích luyên đan mà thôi. Nếu có người dám cản trở hắn luyện đan, hắn nhất định sẽ liều cái mạng già của mình với kẻ đó. Cho nên, trên Phù Tiên Đảo không ai không sợ hắn, mà trong khắp Tu Chân giới, hắn cũng được mệnh danh là “Đan Si”, trình độ luyện đan sợ rằng không có mấy người hơn được. Biết rõ tính khí của hắn, Phí trưởng lão cũng không thèm chấp nhặt.
“Ta xem như vậy đi!” Phùng Hướng Thiên trầm ngâm nói: “Phân chia thêm đệ tử đến nhiều nơi tìm kiếm linh thảo, Vạn Phân Viên đồng dạng cũng cần phải gia tăng thêm nhân công, thì mới đề cao sản lượng thu hoạch linh thảo được. Đối ngoại thì chỉ được phép bán ra đan dược trung phầm và hàng tồn kho trong phù Tiên Đảo thôi. Đối nội, thì chúng ta phải âm thầm gia tăng tu vi cho các đệ tử dưới Kết Đan kỳ!”
Mấy vị trưởng lão nghe xong phương án này đều gật đầu trng thuận. Bỗng dưng ở bên ngoài truyền vào một thanh âm: “Đệ tử Trình Canh Thanh cầu kiến chưởng môn.”
Đối với Trình Canh Thanh tất cả mọi người đều rất có ấn tượng, hắn chính là đệ từ thân truyền của Tần trưởng lão, người quản lí kinh doanh ở bên ngoài. Nhưng không biết hắn chạy tới đây cầu kiến chưởng môn làm cái gì, chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra chuyện sao? Phùng Hướng Thiên nhíu mày hô: “Vào đi.”
Chỉ thấy Trình Canh Thanh dẫn theo một người tướng mạo binh thường tiến vào. Phùng Hướng Thiên cùng ba vị trưởng lão ánh mắt đều rơi ở trên người Dược Thiên Sầu, nhận ra hắn cũng không phải đệ tử trong Phù Tiên Đảo, mà kì quái nhất chính là, bọn họ không nhìn thấu tu vi của người thanh niên này.
“Đệ tử Trình Canh Thanh ra mắt chưởng môn cùng ba vị trưởng lão.” Trình Canh Thanh khom lưng hành lễ nói.
Dược Thiên Sầu ở bên cạnh cũng học theo: “Tán tu Dược Thiên Sầu xin ra mắt chưởng môn cùng ba vị trưởng lão.”
“Trình Canh Thanh, ngươi tìm ta có chuyện gì không?” Phùng Hướng Thiên miệng nói, nhưng nhãn tình vẫn đang quan sát Dược Thiên Sầu. Nghe hắn giới thiệU Minh là tán tu, Phùng Hướng Thiên còn tưởng mình đã nhìn lầm. Mà trong mắt ba vị trưởng lão, đồng dạng cũng hiện ra một tia nghi hoặc.
Trình Canh Thanh đưa tay sờ túi trữ vật ở bên hông, cung kính nói: “Hồi bầm chưởng môn, đệ tử đem linh thạch chuyển về đảo. Cũng phụng mệnh sư phụ, tiện đường mang theo Dược Thiên Sầu đạo hữu tới gặp chưởng môn.”
Trình Canh Thanh vội vàng đem Phù Tiên Lệnh dâng lên, cũng nói ra ý đồ của Dược Thiên Sầu đến đây.
Nghe hắn trình bày xong, Phùng Hướng Thiên cùng ba vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau. Phù Tiên Lệnh là người đã từng đảm đương qua chức vụ trưởng lão mới được phát lệnh bài này. Thứ nhất là biểu thị thân phận, thứ hai là cho hậu nhân của người đó một cơ hội gia nhấp Phù Tiên Đảo. Quy củ này lập ra từ mấy ngàn năm trước, Dược Thiên Sầu cũng là người thứ ba cầm lệnh bài tới đây cầu kiến. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nguyên trước kia Phù Tiên Đảo cũng đặc chế ra ba trăm chiếc lệnh bài, nghe nói nếu người nào thu thập đủ ba trăm chiếc lệnh bài sẽ nắm giữ được một bí mật thiên đại to lớn. Nhưng chẳng ai biết đó là cái bí mật gì, dần dần nó liền trở thành vật tượng trưng cho thân phận của những trưởng lão ẩn cư. Theo năm tháng thay đổi, bất tri giác lệnh bài cũng thất lạc đi ít nhiều.
Bởi vậy cũng rất phiền toái, có nhiều trưởng lão tu vi thâm hậu trong tông môn, nhưng cố tình lại không có lệnh bài riêng đại biểu cho thân phận trưởng lão của mình. Điều này cũng khiến Phù Tiên Lệnh càng thêm trân quý.
Hiện giờ Dược Thiên Sầu mang lệnh bài đến, không thể nghi ngờ là đã khiến cho nhóm trưởng lão danh bất chính, ngôn bất thuận rơi vào cục diện khó xử.
Phùng Hướng Thiên tiếp nhận lệnh bài trong tay Trình Canh Thanh, cần thận xem xét một phen, mới ngoảnh mặt nhìn ba vị trưởng lão khẽ gật đầu, biểu thị đúng là Phù Tiên Lệnh. Nhất thời trong mắt ba vị trưởng lão đều tản mát ra quang mang nóng bỏng khó có thể che giấu. Bởi vì ba người này đúng là đảm đương chức vụ trưởng lão nhưng lại không hề có lệnh bài trên người. Kỳ thực đừng nói là ba người bọn họ, mà ngay cả mấy vị trưởng lão lâu năm hơn đều không có lệnh bài.
Thần tình nóng bỏng của ba vị trưởng lão đều rơi vào trong mắt Phùng Hướng Thiên. Khiến cho hắn đau đầu không thôi, thầm nghĩ đại sự bất hảo! Mấy trăm năm qua ngươi không xuất hiện, cố tình đến lúc ta chấp chưởng Phù Tiên Đảo thì mới hiện ra. Hiện giờ trên Phù Tiên Đảo có khoảng hai trăm người đảm đương chức vụ trưởng lão, những vị trưởng lão không có lệnh bài sợ rằng cũng phải đến năm mươi người. Chiếc lệnh bài này, tùy tiện cấp cho ai, khẳng định cũng sẽ đắc tội với bốn mươi chúi người còn lại, mà thân làm chưởng môn như hắn cũng không thể kê gối ngủ cao đầu nổi.
Đừng nghĩ rằng một chiếc Phù Tiên Lệnh nhỏ nhơi mà không gây ra nổi sóng to gió lớn gì. Sự tình làm không êm, liền có thể đẩy hắn ra khỏi cái ghế chưởng môn kia ngay. Nghĩ đến đây, Phùng Hướng Thiên nhìn Dược Thiên Sầu cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Dược Thiên Sầu đâu có biết tâm tư của vị chưởng môn chính đạo đệ nhất phái, lại rắc rối đến như thế. Chỉ thấy Phùng Hướng Thiên trầm ngâm nhìn về phía mình, trong lòng hắn bộp chộp thầm nghĩ: “Ta kháo! Lão bất tử này hay là muốn đổi ý?”