Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài

Chương 40


Chương 40

Tần Hoài An vừa xuống xe đã bị Chu Vân Nguyệt túm qua.

Bà ta đè thấp giọng uy hiếp cô: “Nhìn thấy không? Phóng viên đến cả rồi! Nếu hôm nay cô không đưa đủ mười lăm tỷ tôi sẽ công khai chuyện của cô cho mọi người đều biết!”

Mặt Tần Hoài An lập tức lạnh xuống: “Tôi đào đâu ra mười lăm tỷ cho bà? Nếu bà không có chỗ ở, tôi có thể tìm khách sạn cho hai người ở tạm, về phần đám phóng viên kia…”

Cô đưa mắt nhìn “phóng viên” bên cạnh.

Chu Vân Nguyệt căm giận nói: “Nói nhảm ít thôi! Ai cần cô tìm chỗ ở nữa! Đừng có vừa vào ở lại bị người ta đuổi ra đi! Bây giờ bà đây nghĩ thông rồi, bà chỉ cần tiền thôi! Mười lăm tỷ, một đồng cũng không kém! Nếu không bà đây…”

Không đợi bà ta nói xong, Tần Hoài An đã cắt ngang, chỉ vào một phóng viên đứng bên cạnh: “Kia không phải cháu gái chị họ của bà à? Tôi nhớ rõ cô ta làm ở xưởng may đi, chuyển nghề làm phóng viên từ bao giờ đấy?”

Thấy Chu Vân Nguyệt không nói lời nào, Tần Hoài An hiểu rõ, cười mỉa một tiếng: “Xem ra những người này đều không phải phóng viên!”

“Ai nói, bọn họ chính là phóng viên!” Chu Vân Nguyệt nói dối, mặt đỏ bừng bừng.

Vì tiết kiệm ít tiền mời diễn viên, bà ta gọi thêm vài họ hàng đến góp cho đủ số, không ngờ mắt Tần Hoài An tinh như vậy!

Bỗng một bóng người cao ngất đi tới, giọng nói trầm thấp: “Có phải phóng viên hay không thì tra là biết ngay thôi.”

 

Chu Vân Nguyệt kinh ngạc nhìn Chử Chân Phong. Sao vị này cũng đến đây thế?

Chỉ thấy anh lạnh nhạt phân phó: “Vệ Nam, đi tra xem những người này làm cho báo nào! Gọi điện xác nhận. Giả mạo phóng viên chính là hành vi phạm tội, cần giao cho cảnh sát.”

Anh vừa nói xong, đám “phóng viên” đã sợ xanh cả mặt.

Chu Vân Nguyệt đành phải nháy mắt ra hiệu với bọn họ, mọi người hiểu ý, nói: “Hôm nay không phỏng vấn nữa.”

Nói xong liền vội vã đi rồi, sợ chậm một bước sẽ bị giữ lại giao cho cảnh sát.

Chử Chân Phong quay sang nhìn Chu Vân Nguyệt, dưới ánh mắt sắc bén của anh, Chu Vân Nguyệt lập tức luống cuống.

Đôi môi mỏng của anh khẽ mở: “Bà còn gì để nói thì nói luôn đi.”

Đối mặt với áp lực vô hình từ Chử Chân Phong, Chu Vân Nguyệt chỉ cảm thấy như bị một bàn tay siết chặt cổ họng, không nói ra lời.

Ánh mắt anh quá sắc bén, cứ như chỉ cần bà ta nói sai một chữ có thể bị bóp chết ngay tại chỗ vậy.

“Cậu Chử, chuyện này… đều là hiểu lầm.” Chu Vân Nguyệt vội nói, lại oán độc lườm Tần Hoài An một cái, hận vô cùng.

Bà ta có thể uy hiếp Tần Hoài An, nhưng không dám làm trò trước mặt Chử Chân Phong.

Chu Vân Nguyệt đảo mắt, cười nịnh nọt nói: “Cậu Chử, thật ra tôi có một giao dịch muốn bàn với cậu đây.”

Nếu đã không đòi được tiền từ Tần Hoài An thì bà ta phải nghĩ cách khác vậy chứ sao.

 

Chu Vân Nguyệt cười hì hì làm lành, nói với Chử Chân Phong: “Cậu Chử, chúng ta đều biết Tần Hoài An là hàng giả, cô ta ở cùng cậu là vì diễn trò thôi. Tôi đoán hai người chia phòng ngủ đúng không?”

Ánh mắt Chu Vân Nguyệt đầy mập mở: “Thật ra Tần Hoài An nhà chúng tôi cũng xinh xắn, dáng người cũng đẹp, nếu cậu thích… chỉ cần trả chút phí dụng là được rồi.”

Bà ta vừa nói xong Tần Hoài An liền hiểu bà ta muốn làm gì, lửa giận lập tức dâng trào: “Chu Vân Nguyệt, bà có biết xấu hổ không hả? Tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với các người rồi!”

Chu Vân Nguyệt lập tức phản bác: “Đoạn tuyệt quan hệ cái gì? Nếu không có nhà chúng tao thì mày đã chết ở đầu đường xó chợ nào rồi. Năm năm này chúng tao cho mày ăn, cho mày mặc, còn cho mày đi học, có chỗ nào không phải tiêu tiền đâu hả? Một câu đoạn tuyệt quan hệ mà mày muốn rũ bỏ sạch sẽ à? Không dễ thế đâu!”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.