Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài

Chương 30


Chương 30

“Sau đó thì sao?”

“Như vậy mới có thể tham gia cuộc thi Y học tuổi trẻ năm nay, nếu may mắn hơn mà được giải thì tôi sẽ có tiền trả lại cho anh.”

Chử Chân Phong khẽ chế giễu và lên tiếng: “Hy vọng cô có vận may đó!”

Nó xong, anh quay người bỏ đi.

Tần Hoài An nghi ngờ nhìn anh, sao cảm giác giọng của anh lúc nãy lạnh lùng vậy!

Đúng là kỳ lạ.

Cô không để ý anh nữa, tiếp tục làm việc của mình.

Chử Chân Phong vừa mới đi khỏi biệt thự thì đột nhiên nhớ ra cuộc thi Y học tuổi trẻ không phải là cuộc thi Hàn Âu Dương nói đó ư.

Nhưng anh vốn không để ý cuộc thi, mà là nghĩ tới lời Tần Hoài An vừa nói, khó tránh cảm thấy tức cười.

Người phụ nữ này, một bên vừa giả nghèo vừa làm bộ cố gắng, phía sau lại giở trò đe doạ và bắt bí.

Đúng là khiến anh nhìn bằng cặp mắt khác.

Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, ngắm hoàng hôn màu cam qua khung cửa sổ kính suốt từ trần đổ xuống sàn gỗ.

Tần Hoài An cuối cùng cũng xem xong tài liệu dày cộp, cô cử động cổ qua lại để tập thể dục.

Cô nhớ tới lời nói trước khi Chử Chân Phong ra khỏi cửa, tối nay phải đi gặp bạn của anh.

Cầm điện thoại định xem thời gian, cô gọi cho anh hỏi địa chỉ cụ thể.

Kết quả, nhìn thấy tin nhắn lịch sử giao dịch và tin nhắn của Vương Thanh Hà.

Tần Hoài An nhíu mày, không hề nghi ngờ mà gọi cho cô ta.

“Vương Thanh Hà, cô chuyển 2.4 tỷ cho tôi là có ý gì?”

“Ý gì à, hôm đó tôi không phải nói rõ ràng rồi sao? Nếu cô cần tiền thì tôi đưa cô tiền, đừng bám mãi người đàn ông của tôi không buông như thế!”

Vương Thanh Hà cười nói: “Tần Hoài An, số tiền này cô nhận rồi. Dù sao cô cũng thiếu tiền, coi như tôi có lòng giúp người nghèo đi!”

Tần Hoài An nghe ra sự châm biếm trong giọng nói của cô ta, cô không khỏi chau mày: “Vương Thanh Hà, chúng ta còn là bạn bè không? Tại sao cô không chịu tin lời tôi nói chứ? Tôi nhất định sẽ rời xe Chử Chân Phong, nhưng bây giờ không phải là lúc.”

“Bạn bè?” Nghe hai chữ này, Vương Thanh Hà cười sặc sụa: “Tần Hoài An, cô sẽ không thật sự cho rằng tôi vẫn còn xem cô là bạn chứ?”

“Người quê mùa giống cô từ dưới quê lên, cô nhìn xung quanh xem có ai bằng lòng ngó nhìn cô không? Người thì nghèo kiết xác, mọi người đều mong tránh xa cô càng xa càng tốt! Nếu không phải thành tích của cô tạm ổn, thỉnh thoảng còn giúp tôi làm bài tập, tôi cũng không muốn thân với cô quá đâu!”

Lời nói của Vương Thanh Hà khiến vẻ mặt của Tần Hoài An thay đổi.

Thì ra, Vương Thanh Hà trước giờ xem cô như vậy.

Tần Hoài An siết chặt điện thoại, đốt ngón tay không ngừng run rẩy.

“Tần Hoài An, nếu cô thật sự cảm thấy chúng ta là bạn bè, vậy thì nhanh chóng trả lại vị trí của mợ chủ nhà họ Chử cho tôi đi!”

“Xin lỗi, tôi không làm được.” Tần Hoài An cắn răng, cô chậm rãi nói: “Tôi nghĩ sau này chúng ta sẽ không còn là bạn bè nữa. Tôi sẽ không cướp vị trí của cô, nhưng đồng thời, tôi cũng sẽ không cần tiền của cô.”

Nói xong, Tần Hoài An cúp máy.

Cô mở tài khoản ngân hàng, định trả lại tiền cho Vương Thanh Hà.

Không ngờ lại đăng nhập thất bại.

Hiển thị: Do quý khách nhập sai mật mã ba lần, tài khoản bị đóng băng.

Số tài khoản được nhập không chính xác?

Tần Hoài An cảm thấy nghi ngờ. Hôm nay cô chưa từng đăng nhập, suy nghĩ một hồi, lẽ nào Vương Thanh Hà không muốn để cô trả tiền, nên cố tình làm vậy?

Thôi đi, dù sao thì sau 24 giờ sẽ hết đóng băng, ngày mai trả cho cô ta cũng vậy.

Mở lại tin nhắn gửi đến, Tần Hoài An lại cảm thấy nghi ngờ.

Với thân thế của Vương Thanh Hà, không thể tuỳ tiện lấy ra 2.4 tỷ được, hơn một nửa số tiền này chắc là Chử Chân Phong đưa cho cô ta.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.