Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài

Chương 17


Chương 17

Tần Hoài An không mất vui vẻ quay đầu lại nhìn, cái tên Lâm Bình Nguyên này sao lại mặt dày mày dạn thế chứ?

Giọng nói lạnh lùng của Chử Chân Phong truyền đến: “Lên xe!” Cô chỉ đành ngồi lên xe.

Sau đó, Chử Chân Phong lại liếc nhìn Lâm Bình Nguyên, cái liếc mắt này khiến đối phương dừng bước, chột dạ lùi về phía sau một bước, không dám lỗ mãng.

Ánh mắt Chử Chân Phong lộ vẻ khinh thường, anh lạnh lùng phân phó tài xế: ”

Đợi chiếc xe đi xa, hai người Chở Gia Mỹ cùng Vương Thanh Hà vẫn luôn âm thầm xem trò hay mới bước ra.

“Có trò hay rồi đây, em phải đi xem thử xem anh em định xử lý con ả giả mạo đấy thế nào!” Chở Gia Mỹ cười hả hê trên nỗi đau của kẻ khác.

“Gia Mỹ, vậy chị không đi đâu, anh em đã kêu chị tạm thời đừng gặp mặt anh ấy”.

Vương Thanh Hà vừa nói, khóe mắt vừa liếc về phía Lâm Bình Nguyên còn đang đứng bên ngoài nhà hàng, chưa rời đi.

“Vậy em đi trước đây, chị ở đây đợi chút, để em kêu trợ lý đến đây đón chị” Chở Gia Mỹ cũng không đợi cô ta đáp lời đã lái xe đuổi theo. Vương Thanh Hà thấy vậy liền chậm rãi nhếch miệng cười rồi đi về phía Lâm Bình Nguyên.

Cô ta lên giọng nói: “Đây không phải là bác sĩ Lâm bị Tần Hoài An bỏ rơi sao? Sao lại mất hồn mất vía đứng đây một mình thế này”

“Có liên quan gì đến cô chứ?” Lâm Bình Nguyên vừa nhận ra cô liền xoay người định rời đi. Nhưng Vương Thanh Hà lại đưa tay kéo anh ta lại: “Đừng vội, có lẽ tôi có thể giúp anh đấy”

Lâm Bình Nguyên nghi ngờ đánh giá cô ta, lúc này anh ta mới chú ý đến bộ đồ hàng hiệu trên người cô ta: “Sao nào, cô cũng gả vào nhà giàu rồi?”

Nụ cười của Vương Thanh Hà cũng nhạt đi hai phần: “Nhanh thôi.”

Chỉ cần xử lý xong vật cản Tần Hoài An này thì cái danh bà chủ nhà giàu chính là của cô ta rồi!

Cô ta vừa nghĩ đến đây liền mỉm cười nhét danh thiếp vào tay anh ta: “Đây là số điện thoại của tôi, lúc nào có chuyện cần đến thì hoan nghênh anh đến tìm tôi”.

Tần Hoài An nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ rồi nghĩ đến chuyện về Lâm Bình Nguyên. Anh ta thật sự muốn quay lại với mình sao? E rằng chuyện này cũng không đơn giản như vậy.

Lâm Bình Nguyên lừa dối có hai năm trời vẫn không bị phát hiện, có thể thấy anh ta cũng không phải người đơn giản gì!

“Luyến tiếc đến vậy là muốn để tôi đưa cô trở lại sao?” Bên cạnh truyền đến giọng nói giễu cợt, lạnh lùng đến bức người của Chử Chân Phong,

Tần Hoài An cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, cô quay đầu nhìn anh mới nhận ra vẻ tức giận hiện rõ trên khuôn mặt nghiêm nghị của anh, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng của anh càng không chút che giấu vẻ ghét bỏ đó.

Xảy ra chuyện gì vậy? Cô chọc phải anh khi nào vậy? Tần Hoài An suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy bản thân mình không làm chuyện gì quá đáng. Anh Chử, cậu sao vậy?” Cô dứt khoát hỏi thẳng. Chử Chân Phong chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu đi cứ như chẳng thèm nhìn cô thêm một cái đã, chỉ để lại cho cô sườn mặt lạnh lùng.

“Tôi vốn tưởng cô là một người thông minh biết thời biết thế nên mới miễn cưỡng bằng lòng cho cô cơ hội, nhưng không ngờ..”

Anh hơi ngừng lại, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô: “Mới ngày đầu mà cô đã lộ rõ bản chất của mình, ngang nhiên vụng trộm gặp mặt bạn trai với cái danh mợ chủ nhà họ Chử. Những lời tôi nhắc nhở cô lúc trước cô cũng chỉ coi như gió thổi bên tại thôi sao?”

“Vụng trộm gặp mặt bạn trai?” Tần Hoài An bắt lấy trọng điểm trong lời của anh, hỏi ngược lại: “Anh nói Lâm Bình Nguyên?”.

Tần Hoài An thấy vẻ mặt anh, lại thêm chuyện anh bỗng nhiên xuất hiện mới này khiến cô thầm đoán ra được.

Cô có hơi ngạc nhiên: “Anh nghĩ tôi với Lâm Bình Nguyên gặp mặt là vì chuyện gì hả?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.