“Đứng lại.” – Mạc Thiên đột nhiên hét lớn.
Anh đã tìm kiếm cô nhiều năm như vậy, cho dù cô có con, anh cũng không thể trơ mắt nhìn cô biến mất trước mắt anh như vậy.
Nhưng Kiều An Hạ không những không đứng lại, ngược lại còn đi nhanh hơn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, năm năm rồi, cô mới quay lại Hải Thành một lần vì công việc, sao liền có thể gặp phải Mạc Thiên. Nếu cô biết sớm như vậy, cô đã không nên quay trở về.
Một người chạy, một người đuổi theo, nhanh chóng bị nhân viên bảo vệ khách sạn chú ý.
Bảo vệ nhanh chóng ngăn Kiều An Hạ lại, nhìn về phía Mạc Thiên: “Mạc tổng, có cần gọi cảnh sát không?”
Mạc Thiên lắc đầu: “Đưa hai mẹ con họ đến phòng làm việc của tôi.”
Kiều An Hạ phản kháng: “Chúng tôi là khách của khách sạn, anh không có quyền bắt tôi, tôi sẽ kiện anh.”
Bảo vệ lập tức khó xử: “Mạc tổng…”
Mạc Thiên không chút đỏ mặt nói dối: “Cô ấy trộm đồ của tôi.”
Lúc này bảo vệ không còn e ngại nữa, trực tiếp đưa hai mẹ con Kiều An Hạ đến phòng làm việc của Mạc Thiên và đóng cửa lại.
Kiều An Hạ ôm con gái đứng trước sô pha tức giận nói: “Mạc tổng, tôi mới từ nước ngoài về, không biết trộm cái gì của anh.”
Hai từ Mạc tổng thật chói tai, khiến lông mày Mạc Thiên nhíu chặt.
Nhưng rất nhanh anh liền khôi phục bình tĩnh nói: “Tiểu hồ ly lừa đảo, em còn nói không có? Em trộm mất trái tim anh.”
Kiều An Hạ: “…”
Tiểu Bối Bối nằm trong ngực cô che mắt lại: “Xấu hổ.”
Kiều An Hạ ho khan một tiếng, vội vàng bịt tai Tiểu Bối Bối lại: “Anh cũng đã thấy, tôi đã có con, có gia đình, anh làm như vậy là trái luân thường đạo lý.”
Trái tim Mạc Thiên nghẹn lại đau đớn.
Một lúc sau anh lên tiếng: “Như vậy thì sao?”
“Tôi và anh không còn liên quan gì nữa, anh để tôi đi, baba của con tôi còn đang chờ chúng tôi…”
Đột nhiên Mạc Thiên lại nắm lấy tay cô: “Còn dám gạt anh, con gái em đã nói baba của con bé đã chết.”
Kiều An Hạ: “…”
Đang suy nghĩ không biết phải đối phó ra sao, Mạc Thiên cho xe lăn đi đến gần cô, Kiều An Hạ theo bản năng lùi lại một bước, ngã xuống ghế sô pha.
Thấy Mạc Thiên đưa tay muốn ôm lấy cô, Kiều An Hạ vội đưa tay chống cự.
“Chờ đã, chờ đã… Baba của con bé đã chết, nhưng con bé vẫn còn cha dượng. Việc anh làm hiện tại là trái luân thường đạo lý, anh lập tức thả tôi đi.”
Sắc mặt Mạc Thiên càng thêm khó coi: “Em đến cùng đã gả cho bao nhiêu người?”
Kiều An Hạ làm sao có thể quên mất, Mạc Thiên là một kẻ bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, điều này sẽ khiến anh ta cảm thấy ghê tởm phải không?
Vừa nghĩ tới, cô vội nói: “Không nhiều, chỉ bốn người thôi. Chỉ là không còn cách này, ba của Tiểu Bối Bối qua khổ, vừa mới sinh Tiểu Bối Bối đac chết. Để nuôi con bé tôi không còn cách nào khác phải tái hôn. Chỉ là có lẽ tôi khắc chồng, lấy ai người đó liền chết mất… vậy nên…”
Kiều An Hạ vừa nói vừa bịt tai con gái lại, trong lòng mừng muốn chết.
“Tôi bây giờ không phải là Kiều An Hạ như trước nữa. cho nên anh để tôi đi đi.”
Không ngờ Mạc Thiên lại ôm cô vào lòng, cánh tay anh ôm chặt lấy cô, như muốn ôm cô vào trong da thịt của anh.
Kiều An Hạ kinh ngạc, liều mạng giãy dụa: “Mạc Thiên, anh đang làm gì vậy? Anh điên rồi?”
Bên cạnh Tiểu Bối Bối đột nhiên cất giọng: “Chú, chú khóc sao?”
Kiều An Hạ chấn kinh, trợn tròn mắt, Mạc Thiên khóc? Làm sao có thể chứ?
Kiều An Hạ vô thức buông tai Tiểu Bối Bối ra, muốn đưa tay chạm vào nhưng đột nhiên Mạc Thiên buông cô ra, quay đầu đi.
“Em đi đi.”
Kiều An Hạ cau mày, dễ dàng để cô đi như vậy?
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, anh quay lưng về phía cô, chiếc xe lăn bên dưới anh lờ mờ chiếu sáng trong đêm tối.
Kiều An Hạ mở miệng, vốn muốn hỏi anh ta làm sao lại biến thành bộ dạng này, nhưng cô mãi không mở miệng được.
Hai người đã không còn là người của một thế giới nữa, có hỏi cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Kiều An Hạ nghĩ vậy, liền ôm chặt Tiểu Bối Bối rời đi thật nhanh mà không thèm ngoảnh mặt lại.
Mạc Thiên ngồi yên bất động cho đến khi không còn nghe tiếng bước chân của cô nữa. Mạc Thiện châm một điếu thuốc, từ từ hít vào bụng.
Cứ như vậy cả đêm nhốt mình trong bóng tối.
Ngày hôm sau, Lương Ân được Thang Duy gọi tới cầu cứu.
“Chuyện gì?”
Thang Duy vội nói: “Mạc tổng nhốt mình trong đó từ chiều hôm qua đến giờ chưa ra ngoài, tôi đã nói hết tốt xấu, bên trong đều không có động tĩnh.”
Lương Ân nhìn cánh cửa nheo mắt: “Có nói tìm đươc Kiều An Hạ rồi chưa?”
Thang Duy gật đầu.
Lương Ân vội kinh hãi: “Anh ta chết rồi sao?”
Kiều An Hạ trong năm năm qua là điểm mấu chốt của anh ta, nay đến việc của Kiều An Hạ cũng khôn lay động được quan tâm, không phải đã xảy ra cái gì lớn hơn.
Thang Duy gào lên: “Anh đừng có trù Mạc tổng của tôi.”
Lương Ân nhìn quản lý: “Mở giám sát xem, trước khi vào phòng anh ta đã gặp phải chuyện gì?”
Giám sát được mở ra, nhìn thấy một lớn một bé đi vào phòng làm việc của Mạc Thiên, không bao lâu liền trở ra.
“Kiều tiểu thư, là Kiều tiểu thư, cô ây quay về sao Mạc tổng lại không vui?” – Thang Duy.
Lương Ân tức giận chỉ vào hình ảnh của Kiều An Hạ đang ôm con gái: “Cô ta đã kết hôn sinh con, còn có thể vui vẻ được sao?”
Thang Duy nhận ra: “Vậy Mạc tổng phải làm sao bây giờ.”
Lương Ân suy nghĩ hồi sau mới nói: “Phá cửa.”
Thang Duy vội nói: “Làm vậy Mạc tổng sẽ nổi giận.”
“Tức giận quan trọng hay chết đói quan trọng.”
Thang Duy nghĩ nghĩ, tức nhiên là chết đói quan trọng rồi.
“Đạp cửa.”
Sau một lát, cửa chính bị đạp văng. Bên trong khói đặc cuồn cuộn thoát ra.
Lương Ân bịt mũi, mắt mở không nổi: “Đai ca, anh đang muốn đốt phòng hay là đầu độc chính mình.”
Nhìn vào bên trong, trên bàn bên cạnh Mạc Thiên là cái gạc tàn thuốc đã lấp đầy đầu lộc đến nổi rơi ra ngoài.
Lương Ân nhanh chóng mở hết cửa sổ ra, sau đó ngồi xuống sô pha bên cạnh: “Đại ca, đừng quá đau buồn.”
Mạc Thiên không để ý đến hắn, lại đốt một điếu thuốc.
Lương Ân hừ một cái, rút điếu thuốc nói: “Nếu anh còn yêu cô ấy thì đi đón cô ấy về. Lấy chồng thì sao? Có con thì sao? Còn đã muốn buông tay thì đừng tự hành hạ mình như vậy. Không phải ở nhà còn có một Bạch Liên Hoa đang đợi anh cưới cô ta sao?”
Lương Ân nói xong, trên máy tính đột nhiên vang đến một tiếng ding.
Mạc Thiên vẫn đang hút thuốc, lập tức đặt tàn thuốc trong tay xuống, bước tới mở máy tính.
Trên máy tính là thông tin về Kiều An Hạ mấy năm nay được thám tử gửi về, hóa ra hôm qua sau khi cô rời đi, Mạc Thiên đã lấy thông tin của cô trên máy bay, tìm thám tử giỏi nhất nơi cô ở để điều tra về cô.
Lương Ăn mới rõ ràng, Mạc Thiên không có từ bỏ mà chỉ là đang chờ đợi kết quả.
Lương Ân cười vui vẻ: “Đại ca, anh định làm gì? Đừng để chị dâu thỏ trắng này chạy thoát khỏi tầm tay của anh.”
Mạc Thiên quay đầu liếc hắn: “Theo đuổi cô ấy.”
Lương Ân: “…”
Theo đuổi?
Thà đại ca nói ngủ với cô ấy còn dễ hiểu hơn.
“Đại ca, anh có phải quá kích động không? Anh và chị dâu không phải hai người đã rất quen thuộc sao? Anh còn muốn theo đuổi cái gi?”
Mạc Thiên không có trả lời, đôi mắt xa xăm nhìn về phía trước.
Bọn họ quen thuộc sao? Hay chỉ là cơ thể quen thuộc nhau? Đêm qua anh thức cả đêm để suy nghĩ, mới hiểu ra được tại sao Kiều An Hạ năm đó lại chạy trốn. Bởi vì mối quan hệ của bọn họ đến quá nhanh và không có nền tảng vững vàng, khi gặp trở ngại nó lập tức sẽ sụp đổ.
Chính anh không tạo cho cô được cảm giác an toàn, cho nên lần này anh muốn bắt đầu lại từ đầu, từ từ theo đuổi cô, cho cô cảm giác an toàn 100%.<code> Kiều An Hạ rời khỏi phòng của Mạc Thiên, lập tức trả phòng và tìm một khách sạn khác. Sau khi nhận phòng, Kiều An Hạ mở TV cho Tiểu Bối Bối xem, tự mình đi thu xếp đồ đạc. Tiểu Bối Bối mới không thèm xem TV, đôi mắt to liếc qua nhìn mẹ: “Mẹ ơi, mũi của mẹ đã dài ra rồi kìa.” Kiều An Hạ: “…” “Nói cái gì đó.” Tiểu Bối Bối nghiêm túc nói: “Không phải chính mẹ nói sao? Em bé nói dối sẽ bị mũi dài, mẹ nói dối a, ro ràng không có kết hôn, tại sao lại muốn lừa gạt chú ấy, còn nó con có cha dượng.” Kiều An Hạ cau mày: “Đó là… một lời nói dối có thiện ý. Chú ấy rất khó đối phó, mẹ nếu không nói vậy, chúng ta là không thể rời đi được.” Nhưng Tiểu Bối Bối lại lắc đầu: “Con thấy chú đó rất tốt, lại còn rất đẹp trai.” Kiều An Hạ: “…” Cái Tiểu Bối Bối nhà cô, lại còn là một kẻ đam mê nhan sắc. “Chú ấy có thể là đẹp trai thật, nhưng đó chỉ là bề ngoài, không thể đại diện cho nội tâm. Được rồi, mẹ còn dọn dẹp xong đưa con đi ra ngoài ăn.” Tiểu Bối Bối lúc này mới ngừng nói, quay đầu nhìn TV. Vài phút sau, Tiểu Bối Bối lại hét lên: “Lại là chú đó.” Kiều An Hạ ngước đầu nhìn TV, thấy anh ta đang cắt băng khánh thành. Một phóng viên phỏng vấn anh ta. Mạc Thiên đáp: “Không, có liên quan đến vợ tôi.” Phóng viên lại nói: “Tôi thật sự ghen tị với cô Lục.” Lục Vi… Đã nhiều năm như vậy, xem ra cô ta đã có được tình yêu của Mạc Thiên. Kiều An Hạ quay mặt đi, dường như không nghe thấy anh nói gì, đi sắp xếp quần áo. Ngày hôm sau, Kiều An Hạ gửi Tiểu Bối Bối bên Cố Dực, chuẩn bị đi đến công trường. Sau khi cùng Cố Dực rời đi, cô định đến Mỹ, nhưng sau vụ nổ ở sân bay, cô quyết định cùng Cô Dực mai danh ẩn tích ở Ý để không phải ảnh hưởng đến ai. Sau đó cả hai mở một công ty thiết kế, cuối cùng bằng mọi nổ lực cũng để lại chút danh tiếng. Lần này, có một người đã từng giúp đỡ bọn họ ngay từ bước đầu ở Ý muốn đầu tư ở Hải Thành một câu lạc bộ, ông ấy muốn cô thiết kế cho ông ấy, vậy nên cô đã không thể từ chối mà sau năm năm trở lại nơi này. Đang ở công trường chăm chỉ làm việc, cô thật muốn làm cho nhanh chóng để quay về Ý. Giữa hè, trời nắng nóng, công trình vừa tiến hành thật sự rất nóng. Đang nhìn kiểm tra mọi thứ, trợ lý phía sau thốt lên: “Sếp Kiều, nhìn xem, tôi chưa thấy người đàn ông nào đi xe lăn mà đẹp trai như vậy.” Kiều An Hạ có chút nghi ngờ? Ngồi xe lăn? Cô ngước mắt nhìn sang, người đàn ông ngẩng đầu lên, hai mắt chạm nhau. Kiều An Hạ: “…” Sao anh ta lại ở đây? Đang suy nghĩ, Mạc Thiên đã sai người mở thùng nước: “Nước này đều chia cho mọi người uống, không cần khách khí” Kiều An Hạ cau mày, anh ta cuối cùng đang muốn làm gì? Mạc Thiên lấy một chai nước, cho xe lăn từ từ đi về phía Kiều An Hạ, chẳng bao lâu đã tới trước mặt cô, mở nắp chai đưa về phía cô: “Em có khát nước không, uống nước đi.” Kiều An Hạ: “…” Trợ lý bên cạnh nhìn Kiều An Hạ đầy hâm mộ: “Tiên sinh, anh đến đây chỉ là để đưa nước cho sếp Kiều à?” “Rất vinh hạnh.” – Mạc Thiên nhìn Kiều An Hạ mỉm cười. Người trợ lý reo lên, nhanh chóng tìm cách bỏ chạy. Mạc Thiên đưa nước về phía Kiều An Hạ đang đổ mồ hôi vì cái nóng của công trường mùa hè: “Em uống đi.” “Mạc tổng.” – Kiều An Hạ cắn răng: “Tôi không biết anh làm điều này có mục đích gì, nhưng tôi muốn cho anh biết, đừng phí tâm tư, tôi đối với anh không có hứng thú.” “Thật sao?” – Mạc Thiên gật đầu: “Không sao, thời gian còn rất dài, chỉ cần anh có hứng thú với em là được.” Vô lại… </code>