Hôm sau, Kiều An Hạ xin phép Cố Dực nghỉ để đi đến bệnh viện.
Cô từng nói, con của cô phải sinh ra vì tình yêu, nếu không có một gia đình trọn vẹn, cô thà không có…
Trong khi chờ đến lượt, cô vô thức chạm vào bụng mình, thầm nghĩ, bảo bối, nếu có kiếp sau, mẹ nhất định là một người độc lập và kiên cường. Đến lúc đó, con hãy đến với mẹ có được không.
Cửa mở ra, một y tá bước ra, gọi lớn: “Kiều An Hạ, Kiều An Hạ có đó không?”
Kiều An Hạ vội vàng đứng lên, nhìn cánh cửa trước mặt, đầu óc trống rỗng.
Vừa bước tới cửa, Kiều An Hạ dừng lại… cô thoái lui ngay lập tức bỏ chạy.
Ra đến cổng, cô đưa tay sờ vào bụng mình, đây là người thân duy nhất của cô trong cuộc đời này.
Nếu cô thật sự rời khỏi Hải Thành, bên canh cô chỉ có một mình đứa trẻ này.
……
Buổi tối, khi Mạc Thiên quay về, dì Trương đã đi rồi.
Trong phòng trên lầu đèn vẫn còn sáng, Mạc Thiên chậm rãi đi lên, phát hiện trên giường trống rỗng, cau mày vội đi ra ngoài.
Ở phòng bên cạnh, Kiều An Hạ đang bận rộn trước bàn làm việc.
Đến gần mới phát hiện cô gái nhỏ đã gục ngủ trên bàn. Anh vội đưa tay ôm đầu cô, bế cô lên.
Bị động, Kiều An Hạ tỉnh lại, nheo mắt khó hiểu nhìn anh: “Về rồi à?”
Mạc Thiên ừ một tiếng: “Buồn ngủ tại sao không đi ngủ.”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Công việc khá bận, có lẽ sẽ phải bận một lát.”
Mạc Thiên liếc nhìn lên máy tính, thấy cô đang thực hiện một hạng mục, dưới ánh đèn, đôi gò má vốn đã gầy của cô gần như hóp lại.
“Gần đây ăn uống không ngon sao? Sao lại gầy như vậy?”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Không có, anh đi ngủ trước đi, làm xong em sẽ đi ngủ.”
Mạc Thiên không đồng ý, bế cô vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường: “Ngủ đi, anh sẽ trông em ngủ.”
Kiều An Hạ cũng không phản kháng, thôi thì đợi anh ấy ngủ say cô sẽ tiếp tục làm việc.
Trước khi rời đi, cô muốn bàn giao thật tốt lại mọi thứ.
Nhưng cô lại chìm vào giấc ngủ, khi giật mình tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày sau.
Mạc Thiên ngủ ở bên cạnh, bàn tay gác qua bụng cô, Kiều An Hạ hoảng sợ vội vàng rụt tay ra.
Bụng cô hiện tại đã bắt đầu hơi phình ra nhẹ, khi nằm ngửa sẽ rất dễ nhận ra.
Người thân duy nhất của cô đang ở đó, đó là người duy nhất thuộc về cô.
Dù cho tương lai đứa trẻ không có cha, nhưng một mình mẹ sẽ nuôi con thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho con bị ủy khuất.
Nghĩ vậy, cô lại đứng lên và qua phòng bên cạnh tiếp tục làm việc.
Khi cô rời khỏi giường, Mạc Thiên cũng đã tỉnh lại.
Anh có chút nghi ngờ nhìn bóng lưng của Kiều An Hạ, trong mắt anh dần hình thành lên sự nghi ngờ.
Điện thoại di động reo lên, anh liếc mắt nhìn là Mạc gia.
Anh không nhận và cúp máy liền gọi cho Thang Duy: “Báo cáo thường niên của Mạc Thị đã chuẩn bị chưa? Mười phút nữa mang qua đây, tôi sẽ đi Mạc gia một chuyến.”
Kiều An Hạ nghe thanh âm ngày xa dần, sau đó tập trung nhìn vào máy tính.
Anh đột nhiên muốn cầm báo cáo đi Mạc gia, chắc Mạc lão gia đã biết tin anh ta sẽ kết hôn với Lục Vi, là muốn dùng năng lực để thuyết phục lão gia đồng ý, nói cho cùng, anh đối với Lục Vi thật tốt.
Có lẽ cũng là hiểu được, Lục Vi đã cứu anh hết lần này đến lần khác.
Cô vốn muốn tìm Lục Vi báo thù, nhưng cô ta đã mất đi quyền làm mẹ, còn cô thì lại có con.
Thôi thì liền xem như vì ba của con cô, cô nghĩ hay là thôi đi. Chỉ hy vọng, từ nay chân trời góc bể, không ai nợ ai.
Kiều An Hạ bận rộn tới trưa, sau khi hoàn thành xong thiết kế, cô lái xe quay về Kiều gia, dù sao chuyến đi này có lẽ sẽ không bao giờ trở lại Hải Thành, cô nên đến xem ông ấy một lần cuối.
Hứa Phượng một mực ở bên cạnh Kiều Văn Quốc.
Kiều An Hạ nhìn bà ta, nói có chuyện riêng muốn nói một chút.
Hứa Phượng có chút nghi ngờ, nhưng cũng rời đi.
Kiều Văn Quốc nhìn con gái mình, thật gầy, so với trước kia ở Viên gia, còn gầy hơn, ông ta không nhịn được mà thở dài.
“Ba đã nói con đi theo Mạc Thiên đó không có kết quả tốt, hắn sắp kết hôn, con có biết không?”
Hóa ra Kiều Văn Quốc đều biết, cô cười khổ: “Con biết.”
“Biết rồi tại sao còn không rời đi, con còn đợi cái gì?”
“Con hiểu rồi.”
Kiều Văn Quốc lắc đầu: “Ba biết con hận ba, nhưng dù sao con vẫn là con của ba, thấy con như vậy ba cũng không vui. Ba thật sự đã đối với con có chút quá đáng, chỉ là do con thật sự bướng bỉnh giống mẹ của con. Bây giờ con có thấy hậu quả của sự bướng bỉnh chưa?”
“Trước kia ở nước Mỹ, con đã chịu quá nhiều đau khổ nên xóa đi ký ức của con là muốn tốt cho con, hiện tại cũng vậy, rời xa Mạc Thiên, phía trước là cuộc sống tốt đẹp.”
Nói xong, ông ta xê dịch chiếc gối, từ dưới gối lấy ra một tờ séc: “Cầm lấy, đây là mẹ của con để lại cho con, từ nay một mình phải sống thật tốt.”
Kiều An Hạ nhìn xem chi phiếu kia, cảm xúc lẫn lộn.
Dù là không phải là của mẹ cô để lại, cũng là người làm cha như Kiều Văn Quốc nên cho cô, tương lai sẽ cần đến.
“Con sẽ sống thật tốt.”
Nói xong cô liền quay người rời đi.
Cố thị An Sinh.
Cố Dực đến công ty, liền nhìn thấy Kiều An Hạ đang tận tâm chỉ dạy một nhà thiết kế mới, và thật sự rất tập trung từng chút một.
Liếc nhìn đầy nghi ngờ sau đó đi vào phòng làm việc.
Thư ký cũng nghi hoặc nói: “Gần đây thiết kế Kiều có chút kỳ hoặc, giống như là muốn rời đi, cô ấy muốn truyền đạt tất cả mọi thứ cho bất cứ ai mà cô ấy bắt được. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Cố Dực liếc mắt về bàn làm việc của Kiều An Hạ…
Sau đó, hắn nhắn tin cho người bạn ở Mỹ của mình hỏi thăm một chút.
……
Bận rộn mấy ngày, Kiều An Hạ gần như đã bàn giao lại tất cả mọi thứ, dù cho cô rời đi thì vẫn có người có thể xử lý được.
Buổi tối, cô nhìn đồng hồ đã 10h tối, Mạc Thiên vẫn chưa trở về. Cô không ngủ được, cô liền soạn một ít hành lý.
Kỳ thật cô không có hành lý gì, tất cả đều là do Mạc Thiên chuẩn bị cho cô.
Sau khi gói lại một số đồ của mình, cô lại nằm xuống.
Cô đã đặt vé máy bay vào chiều mai, nếu suôn sẻ, ngày mai cô sẽ mãi mãi rời khỏi Hải Thành đến Mỹ, nơi khiến cô buồn bã.
Đột nhiên dưới lầu có tiếng động, cô giật mình, là Mạc Thiên trở về.
Mạc Thiên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô còn chưa ngủ, anh bước đến bên cạnh cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
“Sao em chưa ngủ.”
Kiều An Hạ thản nhiên nói: “Chuẩn bị đi ngủ.”
Mạc Thiên ôm lấy cô mỉm cười: “Đừng ngủ nữa, anh cho em xem cái này.”
“Gì vậy?” – Kiều An Hạ nghi ngờ.
Một phần văn kiện đặt trước mặt cô: “Em xem sẽ biết.”
Kiều An Hạ mở ra xem, có chút kinh ngạc: “Đây là thỏa thuận thay đổi pháp lý của An Sinh sao?”
“Đúng vậy.” – Mạc Thiên mỉm cười: “Không phải em rất thích thiết kế sao? An Sinh vốn thuộc về Kiều gia, anh muốn tặng nó lại cho em, em không cần vất vả như vậy?”
Anh có vẻ rất vui vẻ, ôm chặt lấy eo cô: “Từ giờ trở đi, em muốn thiết kế thế nào cũng được, nếu em không muốn, anh sẽ tìm người giúp em quản lý công ty. Nếu em muốn giữ lại Cố Dực cũng được, năng lực của cậu ta cũng không tệ lắm.”
Trong lòng Kiều An Hạ cảm xúc lẫn lộn, phải rất lâu cô mới nói ra: “Anh đối với nữ nhân đều thật hào phóng.”
Yêu thích liền tặng một cái công ty…ha ha…
Mạc Thiên dừng một chút: “Không, anh chỉ hào phóng với em thôi. Lục Vi là ngoại lệ, cô ấy đã cứu anh.”
Kiều An Hạ cười khổ, đẩy tài liệu kia ra xa: “Em không cần.”
Mạc Thiên nhíu mày: “Tại sao?”
“An Sinh trước kia là nhà của em. Nhưng khi bị anh mua lại, nó đã là nhà của anh. Nếu em muốn có, em sẽ cố gắng bằng năng lực của mình. Nếu là quà tặng của anh, em đảm đương không nổi.”
“Không, em làm được.” – Mạc Thiên nói: “Em là người phụ nữ của anh, em muốn cái gì anh cũng có thể cho em.”
Trong lòng Kiều An Hạ như có thứ gì đó kéo cô lại: “Em muốn anh, có được không?”
Ánh mắt Mạc Thiên tối sầm: “Anh vốn là của em.”
“Không, em muốn anh thật hoàn chỉnh chỉ thuộc về một mình em. Em muốn kết hôn với anh, muốn làm vợ anh?”
Ngay lúc này, chỉ cần Mạc Thiên nói anh sẽ cưới cô, cô sẽ từ bỏ mọi kế hoạch…thế nhưng…
Mạc Thiên cau mày: “An Hạ, em nghe được điều gì sao?”
Trái tim Kiều An Hạ trầm xuống, cô lắc đầu: “Không có, có chuyện gì sao?”
Mạc Thiên đưa tay ra kéo cô vào lòng: “Sau này dù em có nghe được bất cứ điều gì, anh vẫn sẽ nói như vậy, anh vẫn sẽ mãi mãi thuộc về một mình em. Sau này, khi chúng ta có con, gia đình ba người chúng ta mãi mãi bên nhau, anh sẽ làm một người cha thật tốt…”
Kiều An Hạ khổ sở trong lòng, anh sẽ làm được sao?
Chẳng lẽ muốn con của cô mãi mãi sống trong bóng tối không tìm thấy ánh sáng hay sao?
Không, nếu là như vậy cô sẽ tự mình sinh ra còn hơn.
Thấy cô không nói lời nào, Mạc Thiên luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Ôm cô vào lòng hỏi: “Sao vậy?”
Đáp lại anh chính là nụ hôn mãnh liệt của cô, đôi mắt Mạc Thiên tối sầm lại, mọi nghi ngờ trong lòng đều bị nuốt chửng, anh xoay người đè cô xuống giường, cố gắng hết sức, hai người rơi vào trầm luân…
Một đêm, triền miên…
Sáng hôm sau, Mạc Thiên tỉnh lại, Kiều An Hạ vẫn đang ngủ trên giường, gương mặt hốc hác đầy vẻ mệt mỏi.
Anh có chút hối hận đêm qua muốn cô quá điên cuồng, nhưng tiểu hồ ly nhiệt tình như vậy, sao anh có thể chịu nổi.
Cúi đầu hôn lên trán cô, anh chuẩn bị đi thay quần áo.
Khi mở tủ ra, anh nhìn thấy một chiếc hộp được gói lại, đắt bên trong một góc, có chút khó hiểu, đây là đồ cô mang đến từ Viên gia, sao đột nhiên lại lấy ra?
Nhưng anh lại bỏ qua, thay quần áo và đi làm.
Mạc Thiên đi ra ngoài, Kiều An Hạ liền mở mắt, cô đã tỉnh từ lâu nhưng đợi Mạc Thiên rời đi.
Đứng lên thay quần áo, Kiều An Hạ lấy chiếc hộp ra, bình thường Mạc Thiên rất ít khi mở tủ này, vừa rồi cô sợ bị anh phát hiện đến toát mồ hôi.
May là anh ấy không đoán được.
Cho khi xe Mạc Thiên rời đi, cô mới chậm rãi đi xuống lầu, như ngày bình thường dùng bữa sáng.
Dì Trương ở bên cạnh mỉm cười nói: “Thấy hai vợ chồng hạnh phúc tôi thật là mừng. Kỳ thực tình cảm giữa người và người nào có phức tạp như vậy, chỉ cần bao dung lẫn nhau, sẽ đi đến cuối con đường.”
Bao dung lẫn nhau…
Kiều An Hạ chỉ cảm thấy buồn cười, cô từng nghĩ vì sự xuất hiện của đứa bé mà cô có thể cho phép mình từ bỏ cái gọi là tự do, nhưng sau đó cô phát hiện đó chỉ là suy nghĩ viển vông của bản thân cô mà thôi.
Không làm tiểu tam chính là điểm mấu chốt của cô, nhưng hiện tại điểm mấu chốt này đã chạm đáy.
Cô đặt đũa xuống nhẹ nhàng nói: “Dì Trương, tôi ăn no rồi, tôi sẽ ra ngoài một lát.”
Dì Trương gật đầu: “Vây cô nhớ về sớm nhé, buổi trưa tôi sẽ nấu món sườn chua ngọt cô thích nhất.”
Kiều An Hạ mơ hồ ừ một tiếng, lại nói: “Có lẽ sẽ rất muộn.”
Cô vừa bước ra khỏi cửa thì bị Coca từ phía sau đuổi theo, cắn vào ống quần cô, Kiều An Hạ quỳ xuống sờ đầu nó: “Coca, ngoan nhé.”
Thế nhưng Coca không chịu buông ra, cứ thế cắn thật chặt.
Dì Trương vội vàng chạy ra và mang Coca đi: “Ngày thường cô đối tốt với Coca nên nhóc mới bám như vậy, có lẽ là muốn ăn thịt cô nấu. Coca, để bà Trương làm thịt nướng cho con nhé.”
Kiều An Hạ cũng sờ sờ đầu chú chó nói: “Đi nhé, Coca ở nhà phải ngoan nhé.”
Coca nhìn Kiều An Hạ bằng ánh mắt đáng thương, bị dì Trương ôm vào trong nhà.
Kiều An Hạ bắt taxi đến sân bay.
Trên đường đi, cô dùng điện thoại nộp đơn xin nghỉ việc đến An Sinh, cô đã chuẩn bị từ lâu rồi. Hôm nay thứ bảy, An Sinh được nghỉ, khi họ nhận được email của cô thì cô đã bay đi rồi.
Sau khi giải quyết xong hết mọi việc, Kiều An Hạ buông điện thoại di động xuống, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Tốt rồi, cuối cùng cũng có thể đi rồi, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn phải không?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại Kiều An Hạ đột nhiên vang lên, cô mở lên xem là Mạc Thiên, cô giật mình vội vàng tắt điện thoại.
Nhưng nghĩ lại, Mạc Thiên chắc chắn không biết cô sẽ rời đi vào lúc này…
Cô hít một hơi thật sâu, cô bấm lại cho Mạc Thiên nói với giọng bình tĩnh: “Em đây.”
“Tiểu hồ ly, dậy rồi à?” – Mạc Thiên nhẹ giọng nói.
Trái tim Kiều An Hạ đột nhiên co rút, lập tức hạ giọng: “Ừm, dậy rồi.”
“Anh đã nhờ dì Trương nấu món em thích vào bữa trưa, em nên ăn nhiều hơn. Gần đây anh thấy em gầy đi rất nhiều, buổi tối anh sẽ về sớm. Hôm nay anh đã học một món ăn mới, anh sẽ nấu cho em ăn…”
Anh nói anh muốn nấu đồ ăn cho cô?
Nỗi buồn trong lòng không biết vì sao chợt hiện lên trong mắt cô, khóe mắt nóng bừng, cô bật khóc.
Vội vang che miệng lại, không dám phát ra âm thanh…
Đầu bên kia Mạc Thiên lo lắng hỏi: “Sao vậy? Alo?”
Kiều An Hạ hít một hơi mới thả tay ra: “Ừm, em rất mong chờ. Chương trình TV em thích tới rồi, em cúp máy đây.”
Mạc Thiên khẽ cười một tiếng: “Sao gần đây em lại mê TV thế? Nhưng không sao, anh sẽ nói Thang Duy đổi một chiếc TV lớn hơn cho em xem, một chiếc khác đặt trong phòng ngủ, không được dùng điện thoại di động để xem, màn hình rất nhỏ, không tốt cho mắt em.”
Kiều An Hạ ậm ừ một cách bừa bãi rồi cúp điện thoại.
Có lẽ đời này cô sẽ không thể gặp được người tốt với cô như vậy phải không? Nhưng mà, dù anh có tốt đến đâu thì cuối cùng anh cũng sẽ trở thành chồng của người khác, còn ở chỉ có thể trở thành tiểu tam, không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Lúc này, tài xế lên tiếng: “Cô xuống ở cổng nào vậy?”
“Sân bay quốc tế.” – Kiều An Hạ nói, sau đó bắt đầu chuẩn bị hành lý.
Khi bước xuống, không ngờ cô lại gặp một người đàn ông cao lớn đang đứng đó.
Anh nhìn cô, trên tay cầm lấy chiếc valy rất lớn, giống như đang đợi cô rất lâu rồi.
Trong lòng Kiều An Hạ run lên, cô muốn quay người đi, Cố Dực kéo cô lại: “Chuyến bay của cô chỉ còn một giờ nữa, cô còn định đi đâu?”