Sáng hôm sau, Kiều An Hạ tỉnh lại, bàn tay đau nhức, nhớ lại chuyện đêm qua cảm thấy thật nực cười.
Cô thay quần áo, ăn sáng xong liền lái xe đến công ty.
Do dự án kho bãi đã hoàn thành, An Sinh có một chút giá trị nên các khách hàng cũng khách sáo một chút, nhưng vẫn không có kết quả khả quan, hai người đã chạy gần như khắp Hải Thành.
Hai người vừa ra khỏi công ty đã nghe thấy một tiếng hét: “Kiều An Hạ, chính là mày.”
Thanh âm này chính là Kiều An Hiên.
Kiều An Hiên liếc nhìn Cố Dực, là một người đàn ông đẹp trai lịch lãm, trong lòng không khỏi ghen ghét: “Đã làm tình nhân của Mạc Thiên, cô còn ra ngoài câu dẫn đàn ông sao?”
Cố Dực cau mày: “Nói nhảm cái gì?”
Kiều An Hiên liền bật cười: “Ôi anh đẹp trai, tôi cần phải nhắc nhở anh một câu. Cô ta rất là lợi hại, sau khi ly hôn với chồng trước, cô ta làm tình nhân của Mạc Thiên, bây giờ lại cặp kè với anh. Anh đội mũ xanh lên đầu anh ta, không sợ anh ta đánh gãy chân sao?”
“Kiều An Hiên.” – thấy cô ta ngày càng quá đáng, Kiều An Hạ lớn tiếng mắng: “Đây là ông chủ của tôi, cô đừng ăn nói nhảm nhí.”
“Tôi ăn nói nhảm nhí, cô làm lại không cho người khác nói. Anh rể mấy năm qua đối với cô không tệ, chính cô hại chết người yêu của anh ấy, anh ấy cũng không làm gì cô. Còn cô thì sao, ngược lại hại anh ấy vào tù, cô là loại khốn nạn vô liêm sỉ?”
Kiều An Hạ kinh ngạc: “Người yêu? Cô nói cái gì vậy?”
“Cô đừng tưởng tôi không biết, đừng cố chối tội. Chỉ tội nghiệp cho Viên Phàm, vốn dĩ muốn trả thù cho người yêu, cuối cùng không thành công mà còn bị cô tống vào tù.”
Kiều An Hạ càng nghe càng không hiểu, trong trí nhớ của cô không có kí ức này.
Kiều An Hiên bị điên rồi sao?
Kiều An Hạ cười lạnh một tiếng: “Chuyện giữa cô và Viên Phàm tôi không muốn quản, trước đây tình chàng ý thiếp như vậy, có phải nên đợi hắn ra tù một chỗ hay không? Nhưng cô dám tung tin đồn nhảm về tôi, cái tát này xem như cảnh cáo.”
Nói xong liền tát mạnh Kiều An Hiên.
Kiều An Hiên tức gần chết, muốn đánh lại liền bị Cố Dực đẩy ra.
Thấy Kiều An Ha đã bỏ đi, cô ta hét lên: “Cô tốt nhất nên giả vờ cả đời, hằng đêm cô sẽ bị lương tâm cắn rứt.”
Trở về công ty, Cố Dực đưa một ly cafe lạnh lên má Kiều An Hạ khiến cô giật mình, mới thoát ra khỏi những lời điên khùng của Kiều An Hiên, cô giả vờ? Mà giả vờ cái gì?
Kiều An Hiên tức giận đi về công ty, gặp Lục Vi quan tâm hỏi han, cô ta kể lại chuyện vừa gặp Kiều An Hạ và Cố Dực đi cùng.
Lục Vi nhếch môi cười, cứ nghĩ đoạn ghi âm kia gửi tới Mạc gia thì Kiều An Hạ sẽ bị đuổi đi.
Không ngờ là Mạc Thiên bảo vệ cô ta, nhưng mà nếu biết cô ta cặp kè với người khác, Mạc Thiên có còn muốn bảo vệ cô ta không?
Nghĩ vậy, Lục Vi liền lấy điện thoại gọi cho Mạc Thiên.
“Mạc Thiên, bên công ty có một số chuyện cần anh giúp đỡ, anh có thể đến xem giúp em được không?”
“Trong công ty không phải có rất nhiều nhân sự sao? Cô hỏi bọn họ là được rồi.”
“Chuyện này bọn họ không biết.” – Lục Vi lại nói: “Quên đi, nếu anh bận em sẽ tự tìm cách.”
“Được, hiện tại tôi không bận, một lát sẽ qua xem.”
Cúp điện thoại, Mạc Thiên nghĩ một chút lại nói Thang Duy đứng bên cạnh: “Cậu đi với tôi.”
Thang Duy trong lòng thở dài, ông chủ có lẽ phát điên vì cô Lục này.
Một bên là báo ân, một bên là tình yêu. Đúng là phụ nữ chỉ cần một người, nhiều người liền loạn.
Khi đến nơi, Lục Vi lấy ra bản thiết kế đưa cho Mạc Thiên: “Đây là thiết kế tốt nhất của bên em, cần một số chất liệu đặc biệt. Em ở Mỹ từng nghe nói đến tập đoàn SHI, họ có mặt hàng em cần nhưng công ty họ chỉ mới đầu tư về mảng này. Em có chút lo lắng?”
Mạc Thiên gật đầu một cái: “Tôi có một người bạn ở SHI, tôi sẽ giới thiệu nó cho cô, cứ liên hệ thôi.”
“Vậy thì tốt quá.” – Lục Vi lại nói: “Em còn nghe nói SHI đầu tư bên mảng bất động sản, nhưng có lẽ là không có đơn hàng.”
Mạc Thiên cau mày: “Sao lại nói như vậy?”
Lục Vi vội ấp úng: “Không có gì đâu.”
“Muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Thật sự không có gì.” – Lục Vi tỏ ra cảnh giác.
Kiều An Hiên vốn đang ở sau cửa liền bước ra.
“Mạc tổng, anh hỏi thì tôi nói cho anh biết rằng anh đã bị cắm sừng. Anh nói tập đoàn SHI lợi hại như vậy, sao ngày nào Kiều An Hạ cũng chạy ra ngoài với ngưòi đàn ông khác còn viện lý do kiếm khách hàng? Có kỳ lạ không?”
Thang Duy ở phía sau toát mồ hôi, sao cô ta dám nói Mạc tổng bị cắm sừng?
Ở Hải Thành này gan dạ như cô ta thật hiếm có.
Mạc Thiên cười lạnh nhìn Kiều An Hiên: “Thật sao?”
Kiều An Hiên bị nụ cười kia làm cho sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc Kiều An Hạ bị đuổi đi liền nói: “Đúng vậy.”
“Tốt.” – Mạc Thiên quay người liếc nhìn Thang Duy: “Giao cho cậu xử lý.”
Nói xong liền đi ra ngoài.
Kiều An Hiên ngơ ngác nhìn Thang Duy: “Có ý gì?”
Thang Duy mở một tài liệu ra đọc các tội trạng của Kiều An Hiên.
“Mười bốn tuổi có bạn trai, mười sáu tuổi phá thai một lần.”
“hai mươi tuổi câu dẫn anh rể, cùng anh rể hãm hại chị gái.”
“Sau đó hẹn hò với một người đàn ông năm mươi tuổi đã có vợ, và bị vợ của ông ta đánh trên đường.”
“…”
Thang Duy nói ra, Kiều An Hiên bịt kín hai tai lại hoảng sợ: “Đừng nói nữa, dừng lại đi.”
Thang Duy phớt lờ, nói xong liền hỏi Kiều An Hiên: “Những thứ này cô muốn đăng lên loại báo nào? Nhật báo Hải Thành thì sao?”
“Tôi không muốn.”
“Vậy thì Hải thành ký cũng được, tin tức này dùng để tiêu khiển buổi tối cũng không tệ. Ngoài ra trang bìa cô muốn dùng ảnh nào, nếu không thì cô trang điểm lại sẽ có người chụp.”
“Tôi cầu xin anh, sau này tôi sẽ không ăn nói lung tung nữa, xin hãy tha cho tôi một lần đi.” – Kiều An Hiên liên tục van xin, những tin tức này lộ ra cô còn mặt mũi nào ở Hải Thành nữa.
Thang Duy lắc đầu: “Thật không may, Mạc tổng chỉ thị, tôi không thể không tuân theo.”
Mặc cho Kiều An Hiên cầu xin ra sao, Thang Duy vẫn gửi tin tức sau đó rời đi.
….
Mạc Thiên rời ra ngoài, lái xe chạy thẳng đến trụ sở của SHI ở Hải Thành.
Lãnh đạo nhìn thấy Mạc thiên liền hăng hái chạy ra chào đón.
“BOSS, ngài tới có việc gì sao?”
Mạc Thiên nhíu mày nói: “Người phụ trách tập đoàn An Sinh là ai, gọi đến và báo cáo.”
“Vâng.” – Người phụ trách nhanh chóng vội vàng đi theo Mạc thiên vào phòng họp.
Trong phòng họp, gương mặt Mạc Thiên vô cảm ngồi ở vị trí trung tâm nghe nhân viên báo cáo.
“Mạc tổng, công ty An Sinh được chúng tôi mua theo chỉ thị của anh, chúng tôi không can thiệp quá nhiều, chỉ là hướng dẫn và giúp đỡ phương hướng.”
Mạc Thiên cau mày nói: “Dự án mới nhất thì sao?”
Nghe vậy, người kia lại nói: “Gần nhất SHI có gửi gửi xuống hai hạng mục, nhưng mà Cố tổng nói bọn họ đang thỏa thuận hạng mục mới, cho nên từ chối. Lần trước kho bãi làm rất tốt, nên chúng tôi cũng không can thiệp.”
Chẳng lẽ là như vậy? Mạc Thiên đột nhiên cười lạnh: “Ra ngoài hết đi.”
Anh không tin lời Kiều An Hiên nói về mối quan hệ giữa Kiều An Hạ và Cố Dực. Bởi vì anh hiểu cô gái kia, anh từng mang Cố Dực ra uy hiếp để cô phải ở lại bên mình, cô sẽ không có khả năng tình tứ với Cố Dực.
Nhưng anh không ngờ rằng cô thật sự đang âm mưu cùng Cố Dực để thoát khỏi anh.
Tài nguyên của SHI tốt như vậy rót xuống, liền không cần, tự mình chạy đôn chạy đáo để đi tim kiếm khách hàng?
Rõ ràng cô muốn vỗ cánh, chờ cứng rắn liền bay đi mất. Không chỉ vậy, cô còn muốn mang Cố Dực cùng đi, cô ấy thích hắn ta đến thế sao?
Nghĩ tới đây, ngón tay của Mạc thiên dùng lực, phát ra một tiếng răng rắc, cái ly trong tay vỡ vụn.
Khi Thang Duy chạy đến, muốn báo cáo với Mạc Thiên chuyện của Kiều An Hiên, kết quả vừa bước vào liền nhìn thấy ông chỉ đang bóp một chiếc cốc đã vỡ thành nhiều mãnh.
Máu từ trong tay chảy xuống, nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Thang Duy vội vàng bước tới nói: “Mạc tổng, tay anh chảy máu, tôi đưa anh đi băng bó.”
Mạc Thiên không để ý đến hắn, đứng dậy đi ra ngoài, Thang Duy đuổi theo nhưng không kịp liền vội vàng gọi cho Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ vừa dừng xe trước cổng nhà, liền nhận được cuộc gọi của Thang Duy: “Chiều nay em gái của cô nói những lời không hay về cô trước mặt Mạc tổng, anh ấy rất tức giận, cô nên chú ý. Ngoài ra, trên tay Mạc tổng đang bị thương…”
Kiều An Hạ kinh ngạc, sau đó gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Thang Duy lại nói: “Thật ra tôi làm việc này cũng không hoàn toàn vì cô, tôi đã đi theo Mạc tổng nhiều năm, chưa từng thấy anh ấy đối xử với người nào như vậy, cũng mong cô đừng để Mạc tổng của chúng tôi thất vọng.”
Kiều An Hạ cười khổ cúp điện thoại.
Cô từ từ bước vào nhà, ngồi xuống ghế sôpha.
Dì Trương hỏi ăn cơm, cô liền nói dì Trương hôm nay về sớm.
Đợi đến khi trời hạ màn tối xuống, Mạc Thiên cùng về đến, đúng như lời Thang Duy nói, anh ấy đang rất tức giận, gương mặt mang theo băng giá.
Kiều An Hạ không nói gì, chỉ để anh đứng trước mặt cô, sau đó hai người yên lặng đối mặt nhau.
Gần năm phút trôi qua, tưởng chừng như nửa thế kỷ, Mạc Thiên mới lên tiếng: “Gần đây nhất cô có chạy kiếm đơn hàng bên ngoài không?”
Kiều An Hạ sửng sốt, cô vốn cho rằng Kiều An Hiên nói về sự thân thiết giữa cô và Cố Dực, nhưng lời Mạc Thiên là có ý gì?
Thấy cô không trả lời, chút hy vọng trong lòng Mạc Thiên liền tiêu tan. Anh nhịn không được cúi người giữa lấy cằm của cô, để cho cô ngẩng đầu lên.
“Nhìn tôi và nói cho tôi biết, gần đây cô có chạy kiếm đơn hàng không?”
Mạc Thiên không bao giờ làm việc gì mà không có bằng chứng, nếu anh đã hỏi câu này chắc chắn anh đã tra ra hết mọi chuyện.
Thế thì cô cũng không còn gì để biện hộ nữa.
Kiều An Hạ gật đầu: “Có.”
“Vì sao?”- Mạc Thiên lạnh lùng hỏi, cô thậm chí còn không muốn lừa anh sao?
Kiều An Hạ trong lòng cười khổ, bởi vì muốn giúp đỡ bạn của cô, không muốn bị uy hiếp, nhưng trong lòng cô biết hiện tai cô không thể nhắc đến Cố Dực trước mặt Mạc Thiên được.
Vì thế cô muốn tự gánh lấy mọi thứ.
“Không phải anh biết rồi sao? Tôi muốn rời xa anh.”
Tuy anh sớm đã nghĩ đến lý do của cô đã lâu, nhưng bây giờ tận tai nghe thấy, Mạc Thiên cảm thấy vô cùng đau lòng, anh thề rằng anh chưa từng đau khổ như vậy trước đây.
Dù là bị giam ở tầng hầm, sống trong bóng tối nửa năm nhưng anh chưa bao giờ đau buồn như bây giờ, như có một con dao đâm vào tim, cắt thành từng mảnh.
“Đó là điều duy nhất cô muốn?” – Giọng anh khàn khàn.
“Chỉ có nó.” – Kiều An Hạ cúi đầu.
Mạc Thiên đột nhiên trở nên lạnh lùng nói: “Nhìn tôi, Kiều An Hạ, là cô muốn rời xa tôi, hay là cô muốn giúp người yêu của cô thoát khỏi tôi? Nói?”
Kiều An Hạ chấn động trong lòng, Mạc Thiên vẫn là nhìn ra.
Cô vội vàng giải thích: “Cố Dực chỉ là bạn của tôi mà thôi…”
“Cô còn muốn lừa dối tôi? Nếu là bạn bè bình thường, tại sao đến bây giờ cô còn bảo vệ hắn ta? Trên đường trở về, tôi nghĩ chỉ là cô muốn rời bỏ tôi mà thôi, còn Cố Dực kia chỉ là tự mình đa tình mà giúp cô một tay. Thế nhưng cuối cùng, cô đã trả lời tôi thế nào?”
Kiều An Hạ vội nói: “Mạc Thiên, nghe tôi giải thích đi, chuyên này thật sự không liên quan đến Cố Dực, là do tôi…”
“Muộn rồi, cô đã chạm đến giới hạn của tôi, hiện tại không ai có thể cứu cô.”
“Anh không thể vô lý như vậy được.” – Kiều An Hạ vừa khẩn trương vừa tức giận: “Anh không có tư cách quản tôi, là chính anh uy hiếp tôi ở lại, anh biết rõ ràng là tôi không muốn, anh cũng nên sớm biết sẽ có ngày này.”
Nghe lời này, ánh mắt Mạc Thiên tối sầm.
Ánh mắt của anh giống như một con đại bàng sắc bến, Kiều An Han run rẩy, cô mở miệng muốn giải thích nhưng lời nói đến môi lại không thể nói ra.
Mạc Thiên cười lạnh: “Đúng, cô nói đúng, cô chỉ là một tình nhân mà tôi dùng điều kiện lưu lại, cô cho rằng cô là ai?”
Nói xong, anh nắm lấy tay cô, ấn cô xuống ghế sô pha, trực tiếp đè lên người cô.
Kiều An Hạ sợ hết hồn, vội vàng đẩy anh ra: “Mạc Thiên, đừng như vậy, tỉnh táo lại đi.”
Nhưng Mạc Thiên đã bắt đầu xe quần áo của cô, khác hắn với sự dịu dàng và ôn nhu trước kia. Anh hiện tại rất thô bạo, nhiều lần chạm vào xương sườn bị thương của cô, khiến cô đau đến phát khóc.
Trên người cô quần áo bị anh xé nát, vứt bừa bãi xuống sàn, nắm lấy hai chân cô dạng ra, trực tiếp đâm vào bên trong cô thật sâu.
Không có sự dạo đầu, không có hưng phấn, không có kích thích, chỉ có sự khô khốc kèm đau đớn khiến Kiều An Hạ thống khổ, nước mắt đau đớn từ khóe mắt rơi xuống: “Mạc Thiên… đau quá… đau qua… buông tôi ra…”
Động tác kéo ra c.ắm vào mạnh bạo bỗng dừng lại một chút, anh lạnh lùng nói: “Cô cho rằng chỉ có một mình cô đau đớn sao?”
Kiều An Hạ sững sờ ngơ ngác nhìn Mạc Thiên. Anh ta lại một lần nữa c.ắm vào…động tác cuối cùng đã nhẹ hơn một chút.
Càng lúc Kiều An Hạ càng trở nên đau đớn, từ thể xác đến tinh thần, nằm ra đó nhìn lên trần nhà, mặc cho người bên trên muốn làm gì thì làm…
Cho đến khi tất cả bắn thẳng vào bên trong, Mạc Thiên không chút lưu tình đứng dậy nhìn cô: “Nhớ kỹ đây chính là nhiệm vụ của một tình nhân, nếu cô dám đi, tôi sẽ không buông ta cho Cố Dực.”
Kiều An Hạ cười khổ một tiếng, hồi lâu mới đứng dậy chậm rãi mặc quần áo.
Cô giả vờ không nhìn thấy những vết xanh tím trên người cũng như đau đớn khắp cơ thể, nhưng cuối cùng cô không nhịn được mà dựa vào ghế sô pha khóc nức nở.
Cô cũng không biết nữa.
Vì cái gì, mà cô và anh đã đi đến bước này.
Mãi đến tận khuya, Mạc Thiên mới chậm rãi bước xuống lầu, đứng trước ghế sô pha nhìn Kiều An Hạ đang tựa vào ghế sô pha ngủ.
Ngay cả khi cô ngủ say, trên mắt vẫn còn động lại nước mắt. Mạc Thiên đau ở tim, vô thức muốn ôm cô, giống như trước đây, ôm cô vào lòng, hôn đi nước mắt của cô.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn không thực hiện.
Trong lòng vô cùng khó chịu, anh đẩy cửa đi ra ngoài.