Cuối cùng là ai đã mưu hại làm cho Thiên Thiên của hắn không thể mang thai, Dự vương suy nghĩ thật lâu. Chuyện của kiếp trước đã trôi qua quá lâu rồi, hắn đã không còn chút manh mối gì, có điều, cũng may là hiện tại Thiên Thiên vẫn đang bình an, khỏe mạnh, hắn muốn bảo vệ nàng cho thật tốt, lần này tuyệt đối không thể để cho nàng lại bị người khác hãm hại nữa.
Hiện tại nhị phòng Diệp phủ đã không còn như trước kia, cũng không thể làm nên sóng gió gì, loại thủ đoạn lợi hại ngay đến cả Lộc y chính đều không thể nhìn ra mánh khóe, bọn hắn hẳn là không có bản lãnh như vậy. Thục phi từ sau khi thụy vương qua đời, đã gần như muốn điên rồi, mà cho dù không điên cũng nên hướng mũi đao về phía hoàng hậu cùng thái tử đi. Về phần hoàng hậu, ngược lại là nguy hiểm nhất, Khang vương là người hầu trung thành của Thái tử, nếu như hoàng hậu đem mình coi là chướng ngại duy nhất của Thái tử, không chừng sẽ ta tay với Thiên Thiên.
Còn có Bình quận vương nữa, đến cùng phải là hắn hay không? Phải biết rằng, cuối cùng người thu được nhiều lợi ích nhất chính là hắn.
Kiếp trước có lẽ trước khi thành thân, Thiên Thiên là trong thời gian còn ở Hầu phủ đã bị hại rồi, dẫn đến sau này nàng khó mà thụ thai, sau khi hắn leo lên hoàng vị rồi nhân lúc hắn còn chưa có con cái, lại kiên trì không chịu nạp phi, Thiên Thiên trở thành nữ tử duy nhất trong hậu cung. Lúc này nếu như hại nàng triệt để không thể mang thai, mà mình lại không chịu nạp người mới, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận con thừa tự mà thôi.
Thái tử, Thụy Vương và Khang vương đều có con trai, thế nhưng kiếp trước hắn leo lên được hoàng vị là đấu thắng ba người này, nhất là Thái tử, hai người ở trên triều đình đấu đến ngươi chết ta sống, hắn hiển nhiên không nguyện ý nhận con trai của bọn họ làm con thừa tự.
Trừ mấy người này, cũng chỉ có Bình quận vương, hắn là đường huynh của mình, không phải loại họ hàng xa xôi, hai người là cùng một tổ phụ, phụ hoàng và phụ thân của Bình quận vương là huynh đệ ruột.
Chẳng lẽ sau khi Bình quận vương thấy mình leo lên hoàng vị rồi, nhìn thấy ở trong đó thời cơ thích hợp trong đó?
Hắn lờ mờ còn nhớ rõ năm đó mình kiên trì không chịu nạp thêm người vào cung, vô số triều thần đều phản đối, lúc ấy Tế Bình hầu còn chưa từ Nữ La quốc trở về, ngay cả một người để cậy dựa vào Thiên Thiên cũng không có, Bình quận vương lại công khai đứng ra tỏ vẻ duy trì ý định của hắn.
Đến cùng là ai làm, bây giờ hắn đã không có khả năng đi thăm dò tra xét cho rõ ràng được nữa, hiện tại chỉ có thể bảo vệ tiểu nha đầu thật cẩn thận mới được.
Hắn vì phòng ngừa hoàng hậu ám hại mẫu phi, đã sớm sắp xếp một người của mình vào bên người nàng, nếu như nàng muốn hãm hại Thiên Thiên, thì hắn hẳn là đã sớm nhận được tin tức rồi. Bên người thái tử tất nhiên cũng có người của hắn, ngay cả bên chỗ Khang vương cũng có, duy chỉ có bên cạnh Bình quận vương là lại không có. Vô luận kiếp trước hay kiếp này, hắn chưa từng cảnh giác phòng bị vị đường huynh tao nhã, ôn hòa, không tranh quyền thế này.
Ngón tay thon dài của Dự vương gõ gõ bàn, từ lúc sống lại cho đến nay, hắn tự tay bày ra một cái lưới lớn, bao phủ khắp cả kinh đô, hắn tin tưởng tấm lưới này của hắn tuy thưa mà khó lọt, hiện tại xem ra, có lẽ hắn đã quá tự tin, có một số việc hắn đã không nghĩ tới.
Cũng may hiện tại còn chưa muộn. Dự vương lập tức phân phó, an bài mấy người vào trong Bình quận vương phủ, cho dù chỉ là đầy tớ thô sử, không thể đến gần hầu hạ chủ tử, không chiếm được bao nhiêu tin tức hữu dụng, nhưng so ra cũng tốt hơn là không có.
Hắn nghĩ nghĩ, lại phái người đi “Ấu” tổ hỏi một chút, xem có người nào nguyện ý vào Bình quận vương phủ, nhất là đôi song sinh kia, mặc dù chỉ có sáu bảy tuổi, nhưng lớn lên vô cùng tốt, thông minh lanh lợi, nếu như đi Bình quận vương phủ, không chừng lại có thể được phái đi hầu hạ tiểu chủ tử, đạt được sự yêu thích của tiểu chủ tử.
“Ấu” tổ là tổ ám vệ dự bị dưới tay hắn, bởi vì ám vệ là phải bồi dưỡng huấn luyện ngay từ nhỏ, tiểu hài tử vừa mới thu nhận sẽ tiến vào “Ấu” tổ, qua thêm mấy năm, người có thiên phú, có năng lực sẽ chính thức gia nhập tổ ám vệ, không có thiên phú liền an bài đi làm những chuyện khác, giống như loại chuyện xâm nhập vào Bình quận vương phủ này, không cần có thân thủ đặc biệt, chỉ cần thông minh, nhanh nhẹn là được.
Không nghĩ tới đôi song sinh kia lại không nguyện ý, nói muốn tiếp tục lưu lại tổ ám vệ dự bị. Dự vương nghĩ nghĩ, thở dài, cũng không ép buộc các nàng đi. Đôi song sinh tên là Nhị Bình và Tam Bình, vốn dĩ các nàng còn có một người tỷ tỷ, tên là Đại Bình, phụ mẫu đều mất sớm, lại không trưởng bối khác chăm sóc, ba tỷ muội các nàng sống nương tựa lẫn nhau. Hai muội muội còn nhỏ, mỗi ngày trôi qua đã rất gian nan, kết quả có một ngày Đại Bình còn bị Thái tử hại, lúc bị ném ra chỉ còn chút hơi thở mong manh, không bao lâu sau liền chết, hắn đem Nhị Bình và Tam Bình thu vào tổ ám vệ dự bị, cũng là nhìn thấy các nàng còn quá nhỏ, không có cách nào tự mình sống sót.
Dự vương lại phái một nhóm người khác, ở bên ngoài Bình quận vương phủ nhìn chằm chằm, nhìn có người nào kết giao mật thiết cùng Bình quận vương hoặc Vương phi hay không.
Sau đó, Dự vương gọi Lộc y chính tới hỏi chuyện.
“Có loại dược vật, hoặc là phương pháp nào, có thể khiến cho nữ tử không thể mang thai, nhưng nhìn lại không ra là bị người ám hại, chỉ giống như thể chất bẩm sinh không thể mang thai thôi hay không?”
Cặp mắt nhỏ xíu, đen bóng của Lộc y chính hoảng sợ nhìn chằm chằm Dự vương, hắn có ý tứ gì? Hai ngày trước tiểu Vương phi vừa mới có kinh lần đầu, hôm nay hắn lại hỏi chuyện này là muốn hại tiểu Vương phi không thể mang thai? Cái này cũng quá ác độc rồi! Đừng nói không có, cho dù có cũng sẽ không nói cho hắn biết! Nghĩ cũng đừng nghĩ! Hừ!
Dự Vương vón dĩ thông minh, vừa nhìn liền biết lão đang não bổ suy nghĩ cái gì, không vui lườm lão một cái, “Ta quen biết một nữ tử, nàng đối với ta rất quan trọng, sau khi nàng thành thân vẫn luôn một mực không có con, đã uống qua rất nhiều thuốc, còn từng châm cứu qua, cũng không thấy kết quả, mời cao nhân xem mạch lại nói là do thể chất bẩm sinh không thể mang thai, mà thật sự nàng thành thân mấy chục năm, cũng không thể mang thai sinh con được.”
Lộc y chính lúc này mới trầm tĩnh lại, không phải tiểu vương phi là tốt rồi, hơn nữa, hắn nói “Thành thân mấy chục năm”, hiển nhiên cũng không phải hồng nhan tri kỷ gì đó của hắn.
Dự vương lại nói: “Tình huống của nàng rất phức tạp, tỷ muội trong nhà đều không có tật xấu này, cho nên, ta hoài nghi nàng là bị người ám hại.”
Lộc y chính vuốt vuốt chòm râu của mình ngẫm nghĩ nửa ngày, “Vi thần chưa từng nghe qua loại dược vật này, nhưng mà thiên hạ rộng lớn, không thiếu những thứ kỳ quái, lạ thường, vi thần không dám nói khẳng định là không có.”
Dự vương đã sớm nghĩ tới như thế, Lộc y chính nếu như biết, kiếp trước đã nói ra rồi, hắn chỉ muốn cho lão lưu ý chuyện này, “Vậy ngươi trở về từ từ suy nghĩ, có lẽ sẽ nghĩ ra được.”
Lộc y chính bắt đầu động não, cẩn thận đắn đo suy nghĩ xem đến cùng là loại thuốc gì có thể tạo thành mạch tượng như thế, thấy dự vương phất tay áo, liền tự giác xách hòm thuốc của mình mờ mịt ra cửa, ngay cả hành lễ cũng quên mất tiêu.
…
Phố Tứ Minh.
Diệp Thừa Xương vẫn giống như thường ngày, ăn xong điểm tâm sáng liền đi ra cửa, hắn không hề dừng lại trên đường cái, mà cưỡi ngựa một đường đi, sau nửa canh giờ, tiến vào một cái hẻm, quen cửa quen nẻo đi vào một căn nhà, lại không chú ý tới, phía sau mình có một cỗ xe ngựa bình thường, không bắt mắt từ đầu đến cuối không xa không gần đi theo hắn
Mai thị đem rèm xe vén lên nhìn một chút, đây là một tòa nhà không lớn lắm, ngoài cổng chỉnh tề sạch sẽ, trên cửa cũng không có dấu hiệu, bảng tên gì.
Mai thị xuống xe ngựa, đi về hướng cổng chính, hai đại nha hoàn của nàng cũng vội vàng đi theo.
Thủ vệ là một bà tử, cười cười tiến lên đón, trông thấy mặt của Mai thị, sắc mặt lập tức đại biến, chẳng khác gì gặp ma, miệng há lớn, nửa ngày không nói ra lời.
Mai thị không để ý đến nàng, trực tiếp đi vào tòa nhà kia.
Tòa nhà này thoạt nhìn là kết cấu ba phần, ngoại viện là cái viện tử rất nhỏ viện tử, Mai thị không có đi xem xét mấy gian phòng ở ngoại viện, mà trực tiếp xuyên qua nguyệt môn, tiến vào nội viện.
Trong viện có một tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi đang chơi đùa, tóc chải thành hai búi, trên đầu cài trâm hoa bằng vàng, mặc một thân váy áo màu hồng, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Mai thị, tò mò dò xét nàng một chút, quay đầu hướng về chính phòng hô: “Cha, nương, có khách tới tìm người!”
Diệp Thừa Xương từ trong phòng đi ra, vừa bước ra cửa đã nhìn thấy Mai thị đứng ở trong viện, lập tức sững sờ ngay tại chỗ, sắc mặt đại biến, nàng làm sao lại tới đây? Nàng làm sao tìm được nơi này?
” Lão gia, là ai đến vậy?” Một âm thanh mềm mại truyền đến, sau đó, một người mặc váy áo màu xanh biếc bước ra, đứng ở bên người Diệp Thừa Xương, dung nhan nàng rất đẹp, dáng người yểu điệu, mặt trái xoan, làn da trắng nõn, một đôi mắt long lanh như nước hồ thu, tùy ý liếc nhìn Mai thị, mấy ngón tay rất tự nhiên bám vào cánh tay Diệp Thừa Xương.
“Nàng là ai?” Mai thị lặng lẽ nhìn chằm chằm Diệp Thừa Xương, nàng cảm thấy cổ họng mình vừa đắng lại vừa chát, còn mang theo một chút mùi máu tanh, thanh âm vừa mở miệng, khó nghe tựa như móng tay cọ xát trên bàn.
Hai đại nha hoàn đi theo Mai thị đến cũng đều choáng váng, phu nhân nhất định phải sáng sớm ngồi xe ngựa đã thuê sẵn lặng lẽ đi theo lão gia, các nàng còn cảm thấy kỳ quái, thì ra lão gia ở đây nuôi ngoại thất sao? Thua thiệt các nàng còn tưởng rằng lão gia là một người tình thâm nghĩa trọng, vậy mà lại giấu giếm phu nhân nuôi ngoại thất, cái này so với nạp thiếp còn khó làm cho người ta tiếp nhận hơn!
Sắc mặt Diệp Thừa Xương tái xanh, “Nàng tới nơi này làm gì?! Mau mau trở về!” Hắn không nghĩ tới Mai thị sẽ tìm tới nơi này đến, kế hoạch nguyên bản của hắn là chờ đến cuối mùa thu, sau khi Mai đại nhân bị xử trảm rồi, lại đem chuyện này nói cho Mai thị, đến lúc đó, nàng không có phụ thân, chỉ có thể theo dựa vào người phu quân như mình, sự tình liền dễ dàng giải quyết hơn nhiều. Hiện tại mặc dù Mai đại nhân đã bị phán trảm hình, nhưng sự tình còn không có chắc chắn, lỡ như ở giữa phát sinh biến cố gì sao.
Nữ tử xinh đẹp kia kinh ngạc nhìn Mai thị, “Chẳng lẽ… đây là tỷ tỷ sao?” Ha, nữ nhân ngu ngốc này rốt cục cũng đến! Trước kia có Mai đại nhân tọa trấn ở đó, Diệp Thừa Xương không dám đem nàng mang về, nàng cũng không dám xuất hiện trước mặt Mai thị, lấy bản tính cực kỳ yêu thương nữ nhi của Mai đại nhân, không chừng sẽ đem nàng đánh chết tươi tại chỗ. Buồn cười là, mười mấy năm nay, nữ nhân này vậy mà một chút đều không có chút cảm giác được sự tồn tại của mình. Hiện tại cũng không giống như trước nữa, Mai đại nhân đã vào ngục, cuối thu liền bị vấn trảm, rốt cuộc không còn ai làm chỗ dựa cho Mai thị nữa, nàng có thể quang minh chính đại xuất hiện. Vì dẫn dụ Mai thị tới đây, mỗi ngày đều vụng trộm cọ sát hương phấn có mùi hoa lan trên quần áo của Diệp Thừa Xương, quả nhiên cuối cùng đem nàng dẫn tới đây rồi.
“Ai là tỷ tỷ của ngươi?! ” Đầu ngón tay Mai thị run rẩy nâng lên, chỉ vào Diệp Thừa Xương, “Chẳng lẽ mỗi ngày chàng đi sớm về muộn, liền là tới nơi này… tới đây lêu lổng sao? Các người, các người thật sự là không biết liêm sỉ!” Không cần nói thêm cái gì nữa, nàng đã hiểu rõ ràng rành mạch, huống chi tiểu nữ hài trong viện kia còn gọi “Cha nương”.
“Tỷ tỷ!” Nữ tử kia bổ nhào đến trước mặt Mai thị phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, lôi kéo mép váy nàng, ngẩng mặt lên thảm thiết nhìn xem nàng, “Tỷ tỷ không nên trách lão gia, muốn trách thì trách ta đi. Năm đó cả nhà của ta gặp rủi ro, chỉ còn lại một mình ta, là lão gia hắn đã cứu ta một mạng. Ta là một nữ tử cô độc, thực tế không biết nên làm thế nào để báo đáp lão gia, lúc này mới lấy thân báo đáp.”
“Cả nhà gặp rủi ro, lẻ loi một mình? Thì ra người mà tết Trung thu hàng năm hắn đến thăm, là ngươi sao?” Mai thị thì thào nói, đầu óc của nàng ông ông vang lên từng cơn, nàng cảm thấy linh hồn của mình giống như đang dần rời khỏi thân thể, gần như đã muốn không phân rõ đây rốt cuộc là một cơn ác mộng hay là chân thực.
“Thực tế là do bọn nhỏ mỗi năm tết trung thu liền náo đến kịch liệt, nhao nhao đòi cha, lão gia lúc này mới đến thăm bọn nhỏ. Tỷ tỷ nếu như tức giận, liền đánh ta đi, đánh ta cho hả giận là tốt rồi.” Trong mắt của nàng lệ quang rưng rưng, nhìn cực kỳ ủy khuất.
” Không được đánh nương ta!” Tiểu nữa hài bảy tám tuổi kia chạy tới, đẩy Mai thị ra, Mai thị tinh thần hoảng hốt, suýt nữa bị nàng đẩy ngã, lảo đảo lùi lại mấy bước, hai đại nha hoàn vội vã đỡ lấy nàng.
“Ai muốn đánh nương ta?! ” Một thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi từ phía sau Mai thị xông vào viện tử, hắn vốn đang ở ngoại viện, thấp thoáng nghe được động tĩnh, kết quả vừa tiến đến liền nghe được có người muốn đánh mẹ của mình, lập tức tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai, lông mày đều dựng đứng lên.
Mai thị không dám tin nhìn xem hai đứa nhỏ này, miệng của nàng khép khép mở mở, nửa ngày mới hỏi ra một câu, “Ngươi, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Ta tên là Diệp Nghiễn, muội muội là Diệp Như. Ta sắp mười ba tuổi!” Thiếu niên ưỡn ngực, giống như vậy liền có thể bảo vệ được mẫu thân của mình.
Mười ba… mười ba…
Khóe miệng Mai thị nhếch lên một cái, giống như muốn khóc lại giống như cười, thiếu niên này là con trai của Diệp Thừa Xương, so với mình đứa nhỏ bị mất trong bụng của mình còn muốn lớn hơn, nói cách khác, thời điểm nữ nhân này có thai còn sớm hơn nàng.
Diệp Nghiễn, Diệp Như, hắn lấy tên cho hai đứa bé này, hoàn toàn là dựa theo quy củ của Diệp phủ, xem ra, ngay từ đầu hắn đã có ý định đem hai hài tử ghi vào trong gia phả. Chắc hẳn, lúc đứa nhỏ của nàng bị mất đi, hắn cũng không thương tâm chút nào đi, dù sao, lúc đó, con trai của hắn cũng đã sinh ra rồi…
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Ai đoán được người hãm hại Thiên Thiên sau này có kết quả sẽ tặng 2 chương nha!!!!!!!!!!!!!!!
À còn ai đoán được kết cục của Diệp Thừa Xương nữa chứ~~~~~~~~