Qua thời gian hơn một khắc, bà đỡ thu thập xong mọi thứ rời khỏi phòng sinh, Diệp Lệ và Diệp Thiên rốt cục cũng được đi vào phòng, vừa vào đã nhìn thấy phụ thân ngồi ngay trước giường của mẫu thân, mà mẫu thân thì sắc mặt trắng bệch, hai mắt khép lại.
Sâu trong lòng Diệp Thiên có chút sợ hãi, trước kia thời gian mà mẫu thân nằm liệt trên giường không dậy nổi kia nhìn cũng không có yếu ớt suy nhược như lúc này đâu, nàng nhón chân rón rén đi đến trước giường, đôi mắt đầy quan tâm lo lắng nhìn phụ thân.
Diệp Thừa Nguyên biết nàng đang lo lắng, nói khẽ: “Không có việc gì, mẫu thân con chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.”
Mạnh thị lúc này cũng chưa có ngủ, chỉ là có chút suy yếu, thoát lực, đang nhắm mắt dưỡng thần mà thôi, nghe hắn vậy mở mắt ra nhìn hai con lớn của mình, mỉm cười, “Đừng quá lo lắng, nương nghỉ ngơi một lát là ổn rồi, các con mau đi nhìn đệ đệ đi.”
Diệp Thiên lúc này mới yên tâm, cùng Diệp Lệ bước đến giường nhỏ bên cạnh, vị tân đệ đệ nóng hổi vừa mới ra lò chính là đang ngủ vô cùng thoải mái, Diệp Thiên giơ ngón tay ra, muốn sờ sờ hắn một cái, lúc sắp chạm tới mặt hắn, lại rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn ca ca, “Đệ đệ thật là nhỏ, nhìn thật là mềm mại nha.” Nàng có chút không dám đụng đến hắn.
Năm đó Diệp Thiên ra đời, Diệp Lệ mới có sáu tuổi, đã không còn nhớ rõ bộ dáng lúc ấy của nàng nữa, lúc này nhìn thấy đứa bé nhỏ xíu như vậy, cũng thật cảm thấy hiếm lạ, hắn vụng trộm vươn tay kéo ra tã lót nhỏ ra nhìn thoáng qua, mười phần xác định, đây chính là đệ đệ, mà không phải “nữ nhi bảo bối” trong miệng phụ thân khi nãy nha.
Diệp Thừa Nguyên cũng nhìn thấy động tác của Diệp Lệ, khuôn mặt đen lại chút, tiểu nữ nhi mà hắn tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay ấy vậy mà lại biến thành tiểu tử thối rồi.
Mạnh thị véo hắn một chút, nàng vừa mới sinh xong, cả thân một chút khí lực cũng không có, véo cũng véo không đau tí nào, “Không cho phép ghét bỏ tiểu nhi tử của chúng ta.”
Diệp Thừa Nguyên liên tục gật đầu, “Được được, không chê.” Tuy miệng nói như thế, nhưng trong lòng hắn cũng vô cùng tiếc nuối tiểu nữ nhi, chỉ là lúc này hắn còn chưa biết, tương lai sau này tiểu nhi tử này so với hắn càng kinh tài tuyệt diễm hơn nữa, người đời sau mỗi lần nhắc đến vị Tế Bình hầu thanh danh hiển hách, chính là chỉ vị tiểu thiếu gia còn đang bọc tã lót chưa được đặt tên kia, mà không phải Diệp Thừa Nguyên hắn.
Mạnh thị lại tiếp tục dặn dò: “Nếu đã không chê, vậy chàng đặt tên cho hắn đi.” Nguyên bản bọn hắn đều nghĩ rằng đứa nhỏ lần này là một nữ nhi, Diệp Thừa Nguyên đã nói từ trước nàng vùa sinh ra sẽ gọi là Miêu Miêu, kết quả lại sinh ra một tiểu tử, tên này liền không thể dùng được rồi.
Diệp Thừa Nguyên trầm tư suy nghĩ giây lát rồi nói, “Như vậy thì gọi là Diệp Thạc đi.”
Cái tên này hắn chỉ nghĩ trong chốc lát liền nhanh chóng nói ra, Mạnh thị vô cùng hoài nghi hắn không có dụng tâm. Chỉ có Diệp Thiên là thật cao hứng, ngón tay nhỏ rốt cục đánh bạo chạm chạm vào khuôn mặt của đệ đệ, “Đệ đệ, đệ có tên rồi nè, gọi là Thạc ca nhi đó. Thạc ca nhi, ta là tỷ tỷ của đệ Diệp Thiên, đây là ca ca Diệp Lệ, chờ đến lúc đệ biết đi rồi, hai chúng ta nhất định sẽ dẫn đệ đi chơi nha.”
Ngồi nói chuyện một lúc, Diệp Thừa Nguyên lại ôm Mạnh thị trở về chính phòng. Sản phụ nhà bình thường sau khi sinh con cũng sẽ không ở chính phòng, mà sẽ thu xếp ở phòng sinh được chuẩn bị sẵn, thời gian trong tháng cũng sẽ ở lại phòng sinh. Diệp Thừa Nguyên lại không đồng ý chuyện này, thê tử đã quen ở chính phòng rồi, bây giờ chuyển sang ở sương phòng này chỗ nào cũng không hợp ý, lại nói hiện tại đã là mùa đông, sương phòng cũng không ấm áp thoải mái được như chính phòng. Mạnh thị cùng hắn thảo luận một hồi lâu, hắn mới đồng ý cho nàng sinh ở sương phòng, sinh xong nhất định phải trở về chính phòng.
Diệp Thừa Nguyên sợ nàng bị nhiễm lạnh, dùng chăn dày bao chặt cả người nàng, ngay cả đầu cũng che kín lại, dùng hai tay bế nàng len ôm sát vào người, bọn nha hoàn thì vội vàng vén màn cửa cho hắn, Diệp Lệ bước theo sát bên cạnh, cẩn thận nhìn chằm chằm phụ thân, tính toán một khi hắn chịu không nổi, liền lên trước hỗ trợ.
Diệp Thừa Nguyên mất hứng liếc hắn một cái, hừm, mặc dù bản thân hắn không tập võ, so ra có thể thua kém võ trạng nguyên, nhưng cũng không đến mức ngay cả khí lực để ôm nữ nhân của mình cũng không có!
Phụ thân, mẫu thân, ca ca đều đi cả, Diệp Thiên ngồi lại phòng sinh trông đệ đệ, chỉ chốc lát sau, Diệp Thừa Nguyên đã quay trở lại, dùng chăn bông bọc kín Diệp Thạc lại, ôm trở về chính phòng, bọn nha hoàn cũng lập tức đem giường nhỏ của Diệp Thạc chuyển tới đó.
Lễ tắm ba ngày (*) của Diệp Thạc cũng không có làm lớn, bởi vì Diệp Thừa Nguyên muốn thê tử ở cữ cho thật tốt, không muốn để cho người khác đến quấy rầy nàng, hơn nữa, gần về cuối năm, sự vụ trong phủ vốn đã nhiều lắm rồi, Mạnh thị lại phải ở cữ, cho nên hầu hết tất cả các việc lớn nhỏ trong phủ cùng chuyện sắp xếp an bài cho dịp tết lễ đều do Diệp Thiên và phụ thân cùng xem xét mà làm cả.
(*) Lễ tắm ba ngày còn gọi là lễ “tẩy tam”, và là một khâu của lễ “tam triều”. ý nói là muốn gột sạch dơ bẩn, tiêu trừ tai họa, thỉnh cầu hạnh phúc, cũng chính là muốn cầu cho đứa trẻ may mắn.
Nhị phòng và tam phòng cũng đưa quà tết lễ lại hầu phủ, năm nay là năm đầu tiên hầu phủ phân gia, cho nên không có lệ cũ để tham khảo, Diệp Thiên liền cho chuẩn bị hai phần tạ lễ có phân lượng như nhau để đáp lễ, sau đó đem danh mục quà tặng cho phụ thân nhìn qua một lượt, rồi mới đưa đi đáp lễ.
Đến hôm trừ tịch, buổi chiều Diệp Thừa Nguyên và Diệp Lệ cùng nhau vào từ đường tế tổ, còn Diệp Thiên thì ở lại trong sân viện chờ đợi, tính ra thì, phụ thân đã trở về được một năm rồi đấy, năm ngoái cũng ở ngay chỗ này, lần đầu tiên nàng gặp được phụ thân, hiện tại một năm đã trôi qua, nàng lại thêm một đệ đệ, đệ đệ vô cùng đáng yêu luôn.
Chờ phụ thân cùng ca ca ra, Diệp Thiên mỗi tay lôi kéo một người, vô cùng cao hứng cùng nhau trở về Tư Viễn đường.
Bởi vì Diệp Thạc còn nhỏ, sợ sẽ dọa đến hắn, vì thế năm nay toàn bộ hầu phủ đều không cho phép đốt pháo, bên trong Tư Viễn đường chuẩn bị thật nhiều pháo hoa, đều là pháo hoa nho nhỏ như một bó đuốc, khi đốt sẽ không phát ra tiếng “Phang phang, đùng đùng” này kia, dù là vậy thì Diệp Thiên cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn và vui vẻ rồi.
Diệp Lệ đem mớ pháo hoa xếp thành một vòng tròn lớn, lôi kéo Diệp Thiên đứng vào giữa vòng, lại để cho các bà tử một vòng pháo hoa này cùng lúc đều đốt lên, tia lửa trắng trắng vàng vàng đồng thời lóe lên, trong đêm tối phát sáng rực rỡ lấp lánh, Diệp Thiên nắm tay ca ca chạy qua lại trong vòng tròn, cao hứng hô: “Ca ca, thật là đẹp quá đi mất!”
Diệp Lệ nắm tay nàng, bên trong đôi mắt chứa đầy ý cười, dù cho đã có thêm đệ đệ, người hắn thương yêu nhất vẫn là muội muội, hắn cũng biết bản thân có chút bất công, nhưng ai bảo muội muội bảo bối này chính là do một tay hắn chăm sóc nuôi lớn lên chứ, từ khi nàng một tuổi đến giờ vẫn luôn là hắn chăm sóc chiếu cố nàng, dạy bảo nàng, dạy nàng tập đi, dạy nàng ăn cơm, tay nắm tay dạy nàng cầm bút lông viết chữ, đến bây giờ, muội muội đã sớm trở thành một bộ phận khắc sâu vào trong xương tủy của hắn rồi, cho dù là đến quân doanh hay đi bất cứ đâu, người hắn nhớ nhất cũng vẫn là nàng.
Pháo hoa cháy hết rồi, Diệp Thiên lôi kéo tay ca ca lắc lắc, “Ca ca ~” ngụ ý quá đẹp, rất thích, còn muốn chơi thêm lần nữa.
Diệp Lệ khẽ cười một tiếng, lại tự tay sắp xếp một vòng pháo hoa mới, lần này đổi thành đủ mọi màu sắc, đỏ vàng xanh trộn lẫn với nhau, cùng lúc cháy lên, thật sự cực kỳ lộng lẫy, sáng chói.
Hai người ở trong sân chơi đùa cả nửa ngày, Diệp Lệ xoa xoa đôi tay nhỏ của nàng, cảm thấy có chút lạnh, liền kéo nàng vào phòng.
Bởi vì Mạnh thị còn chưa hết thời gian ở cữ, không thể ngồi lâu, cơm tất niên cũng chỉ là ngồi bên bàn cơm cùng cả nhà một lát, còn lại Diệp Thừa Nguyên,Diệp Lệ và Diệp Thiên cũng rất mau chóng ăn xong. Mấy người đem Diệp Thạc cũng ôm tới, cùng nhau ở trong nội phòng nhau gác đêm qua đêm trừ tịch, đón ngày đầu tiên của năm mới, chẳng qua là Diệp Thạc rất nhanh đã ngủ thiếp đi, Mạnh thị cũng mệt mỏi nhắm mắt lại, Diệp Lệ liền liếc mắt với muội muội ra hiệu một chút, Diệp Thiên lập tức ngáp một cái, “Cha, con buồn ngủ rồi.”
Diệp Thừa Nguyên cười nhìn hai đứa con diễn tinh của mình, khoát khoát tay, “Đã vậy mau trở về thôi.”
Diệp Lệ đưa Diệp Thiên quay về viện của nàng, cùng nhau chơi đùa thêm nửa ngày, đợi đến khi nàng thật sự buồn ngủ rồi mới rời khỏi.
…
Thẳng đến ngày đầy tháng của Diệp Thạc, các thân bằng hảo hữu mới đến cửa chúc mừng, đây cũng là lần đầu tiên Mai thị nhìn thấy Thạc ca nhi.
Thạc ca nhi nhìn qua rất giống Diệp Thừa Nguyên, hơn nữa lại cùng Diệp Thừa Xương có mấy phần tương tự, đôi mắt thật to tròn, vừa đen vừa sáng. Hắn nằm gọn trong bọc tã màu đỏ may mắn, bất kể là nhìn thấy ai cũng rất cao hứng, miệng nhỏ không răng liên tục cười toe toét không thôi.
Mai thị vừa thấy một lần, nội tâm liền biến hóa.
Tiểu hài tử xương cốt mềm yếu, nàng không dám ôm hắn, chỉ ngồi ở bên cạnh nôi, nhẹ nhàng gọi: “Thạc ca nhi”.
Nghe được có người gọi mình, Diệp Thạc phun ra một cái bong bóng, bắp chân dùng sức đạp hai cái.
Mai thị vươn đầu ngón tay, muốn đem bọt nước trên khóe miệng hắn lau đi, đột nhiên cánh tay nhỏ của Diệp Thạc cũng giơ lên, chạm phải ngón tay của nàng, ngay lập tức liền đem tim nàng trói lại.
Cánh tay kia bé xíu xiu, ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại túm thật chặt ngón tay của nàng, đáy lòng Mai thị triệt để hóa thành một dòng nước. Nàng vô cùng yêu thương gọi hai tiếng, “Thạc ca nhi, Thạc ca nhi.”
Ánh mắt của nàng có chút không bình thường, Mạnh thị nheo mắt lại, cười nói: “Thạc ca nhi cần phải bú sữa rồi, đứa nhỏ này, một khi đói bụng liền sẽ khóc thật to, khóc đến mức làm cho mọi người đều đau đầu.” Nàng vừa nói vừa ra hiệu cho nhũ mẫu ôm Thạc ca nhi đi xuống.
Mai thị lưu luyến không rời mà nhìn theo, hận không thể chính mình cũng đi theo mới tốt, cũng may là nàng còn nhớ rõ giáo dưỡng, miễn cưỡng đứng lại không chạy theo.
Sau khi tiệc đầy tháng của Diệp Thạc kết thúc, Mai thị lên xe ngựa trở về phủ trạch của mình, hai tháng nay, được sự giúp đỡ của Diệp Thừa Xương, nàng cuối cùng là dần dần học được cách chưởng quản nội trạch, mặc dù không đến đạt đến mức tinh tế tháo vát, đến cùng cũng tính là quen tay hay việc rồi.
Diệp Thừa Xương mặc dù trong nhà có đại tang, nhưng vẫn thường xuyên ra ngoài cùng bằng hữu qua lại tụ tập, vẫn luôn đều đến bữa tối mới trở về. Tiệc đầy tháng lần này hắn cũng đi, Mai thị ngồi xe ngựa, hắn thì cưỡi ngựa đi bên cạnh.
“Nàng sao vậy, ở hầu phủ gặp chuyện gì sao?” Diệp Thừa Xương phát hiện Mai thị đến nhà vẫn còn có chút tâm thần không yên, quan tâm hỏi.
“Ta…ta gặp được Thạc ca nhi.”
“Ta cũng có nhìn qua.” Dù sao đây cũng là tiệc đầy tháng của Thạc ca nhi, Tế Bình hầu đem tiểu nhi tử ôm đến ngoại viện cho mọi người nhìn qua một chút, Diệp Thừa Xương tự nhiên cũng nhìn thấy hắn.”Đứa bé kia nhìn rất tốt, rất giống đại ca.”
“Lão gia, chàng không cảm thấy hắn cũng có chút giống chàng sao?” Đến tận giờ phút này trong đầu Mai thị vẫn cảm giác lúc bàn tay nhỏ của Thạc ca nhi nắm lấy ngon tay nàng.
Diệp Thừa Xương cười cười, “Huynh đệ chúng ta vốn có chút giống nhau, ta cùng đại ca cũng giống lão hầu gia, Thạc ca nhi đã giống đại ca, tự nhiên cũng có mấy phần giống ta thôi.”
“Đúng không, chàng cũng cảm thấy hắn giống chàng!” Mai thị nuốt một ngụm nước bọt, nói tiếp “Lão gia, chàng nói xem chúng ta đem Thạc ca nhi nhận làm con thừa tự thì thế nào?” Nếu như đứa trẻ nhận làm con thừa tự là con của huynh đệ ruột trong nhà, thì đó chính là con nói dòng, còn đứa trẻ nhận làm con thừa tự là con của huynh đệ họ hàng trong tộc cách nhau không quá năm đời, thì đó tính là con riêng. Con nối dòng chính là ruột thịt huyết chất của mình, so con riêng tự nhiên càng tốt hơn nhiều rồi, các nhà bình thường nhà đều chọn con nối dòng.
Trước kia, đại phòng chỉ có một con trai là Diệp Lệ, nhị phòng cũng chỉ có mình Diệp Sở, hai người các nàng cho dù nghĩ tới việc nhận con nối dòng cũng không có khả năng, cũng không thể đem con trai duy nhất của người ta đoạt đi, cho nên Mai thị vẫn muốn nhận con thừ tự chọn từ trong dòng tộc ra. Nhưng mà hôm nay Mạnh thị lại sinh thêm Diệp Thạc rồi, đại phòng có thêm một con trai nữa, đã thế, Diệp Thạc lại còn đáng yêu, khả ái như vậy, vừa lúc cùng Diệp Thừa Xương còn có mấy phần tương tự, Mai thị lập tức liền động tâm.
Diệp Thừa Xương trong lòng nhảy dựng lên, phản đối “Không được, đây chính là ái tử của đại ca, nàng không thấy bộ dáng đại ca ôm chặt nó, lúc ôm ra cho chúng ta nhìn, luôn cẩn thận, chăm chú bảo hộ ở trong ngực, đều không cho người khác đụng vào, đại ca tuyệt đối sẽ không nỡ đứa nó đến làm con thừa tự cho chúng ta đâu.”
“Nhưng mà chúng ta không có hài tử, dựa theo lẽ thường, thân huynh đệ nếu có nhiều con trai thì sẽ đem nhận làm con thừa tự, các nhà bình thường đều là làm như vậy mà.” Mai thị vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, chủ yếu là Thạc ca nhi quá đáng yêu, nàng thật sự là quá yêu thích, muốn có Thạc ca nhi rồi.
“Không cần Thạc ca nhi.” Diệp Thừa Xương kiên định lắc đầu, “Ta muốn có con của chính mình.” Trông thấy Mai thị lộ ra vẻ mặt thương tâm thất vọng, hắn chồm người qua, tại bên tai nàng thấp giọng nói: “Có phải là do ta không đủ cố gắng hay không, lại để cho lòng tin của nàng bị dao động? Yên tâm đi, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có con của chính mình.” Hắn nói xong, cả người liền ép xuống.
– —————————–
Có ai thắc mắc vì sao người đời sau nhắc tới Tế Bình hầu thanh danh hiển hách lại là Diệp Thạc mà không phải Diệp Lệ không?????