Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 27: Gặp lại thái tử


Hai bên bờ hồ Lâm Bình, du khách chen nhau tụ tập đông nghịt, cạnh bờ rất nhiều thuyền hoa cùng thuyền nhỏ đang neo đậu sẵn.

Thuyền hoa của Tế Bình hầu phủ cũng đậu ở chỗ này, Diệp Phù cùng Diệp Thiên cùng lên thuyền, mới phát hiện nhị ca Diệp Sở đã tới trước từ lúc nào, hiện tại đang cùng mấy vị bằng hữu đồng môn tụ tập cùng nhau thưởng trà tán gẫu, hai người vừa bước lên thuyền, tất cả bọn hắn chớp mắt đều an tĩnh lại, đồng thời ngoái nhìn về phía các nàng.

Diệp Phù có chút không cao hứng, nàng hôm qua đã nói trước sẽ đến hồ Lâm Bình, khi đó cũng không thấy nhị ca nói hắn sẽ dẫn người tới đây chơi. Cũng còn may là thuyền hoa của hầu phủ bọn họ còn có lầu hai, vì vậy các nàng liền một trước một sau đi lên lầu.

Một vị đồng môn của Diệp Sở dùng lấy cùi chỏ huých hắn một chút nói, “Hai vị vừa rồi đều là muội muội của huynh sao? Vị tiểu cô nương kia nhìn thật đáng yêu, hay là gọi nàng đến đây cùng chúng ta cùng nhau chơi đùa đi, dù sao nàng còn nhỏ, cũng không cần phải tị hiềm cái gì.”

Diệp Sở nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nhắc nhở, “Nàng là tứ muội muội của ta, vừa cùng Dự vương định thân không lâu, huynh xác định là muốn nàng tới đây ngồi chơi cùng huynh chứ?”

“Tê.” Người kia hít vào một ngụm khí lạnh, “Không muốn, không muốn, ta còn muốn giữ lại mạng nhỏ để về nhà ăn bánh chưng đâu.” Nói chơi sao, nếu để Dự vương trông thấy vị hôn thê của hắn ngồi cùng mình ngồi ở một chỗ, đoán chừng sẽ trực tiếp cầm roi ngựa đem mình quất cho tan rã ra như mớ tơ sợi ngũ sắc mất..

“Nàng chính là vị tiểu vương phi thiên định mà Dự vương đã chọn trúng sao? Một vị đồng môn khác sờ lên cằm, bình luận “Dự vương vận khí không tệ a, bịt mắt tùy tiện bắn một phát như vậy, liền bắn trúng ngay một tiểu cô nương đáng yêu tinh xảo như thế, các ngươi nói xem nếu như hắn bắn trúng một kẻ quái dị, xấu xí, thì phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự sẽ chấp nhận cưới nàng ta hay sao?”

“Có thể đến tham dự Bách hoa yến, làm sao có thể có xấu nữ, quái dị? Phỏng chừng tất cả đều là xinh đẹp như hoa, cho nên Dự vương mới dám bịt mắt tùy tiện bắn chọn như vậy a.”

Cả đám người hi hi ha ha nói đùa, Diệp Phù cùng Diệp Thiên chỉ tỏ vẻ làm như không nghe thấy. Các nàng tới có chút sớm, còn phải chờ thêm hơn một canh giờ nữa, hội đua thuyền rồng mới chính thức bắt đầu.

Năm nay bởi vì có cả bốn vị hoàng tử tham gia, cho nên hội đua thuyền rồng cũng phá lệ vô cùng náo nhiệt. Dĩ nhiên là các vị hoàng tử cũng không có tự thân ra trận, mà đều là do thị vệ của các phủ tự phân công nhau chèo thuyền đánh trống. Thuyền rồng màu đỏ là thuyền của thái tử, màu trắng là của nhị hoàng tử Thụy vương, màu xanh là của tam hoàng tử Khang vương, còn lạimàu đen thì là của tứ hoàng tử Dự vương.

Diệp Thiên nghe thấy Diệp Sở cùng các vị đồng học của hắn lại bắt đầu đặt cược, cược xem thuyền rồng của vị nào cuối cùng sẽ giành chiến thắng.

“Những năm qua mấy vị hoàng tử này cũng chưa từng tham gia, cho nên không ai biết đượcthực lực bọn hắn như thế nào a, như vậy biết phải cược thế nào đây?”

“Mặc kệ thực lực thế nào, có ai dám cả gan thắng thái tử điện hạ chứ, ta đặt cược thái tử sẽ thắng.”

“Vậy cũng không chắc đâu, Thụy vương từ trước đến nay đều có thể cùng thái tử điện hạ đấu đến cân tài ngang sức, ta đây cược Thụy vương có thể thắng.”

“Dự vương cũng có khả năng… Dự vương là người trước giờ không kiêng dè ai, không bị bó buộc gì, không chừng lần đua thuyền này sẽ hạ quyết tâm giành chiến thắng đâu, ta cược Dự vương sẽ thắng.”

Diệp Thiên nghiêng tai lắng nghe bọn hắn đặt cược, ngược lại là chỉ có tam hoàng tử Khang vương là không ai chọn, cũng không ai nói đến.

Tiếng trống bùng phát, nhịp trống càng ngày càng dày đặc, hội đua thuyền rồng chính bắt đầu. Thuyền rồng đỏ của thái tử cùng với thuyền rồng trắng của Thụy vương dẫn đầu cùng tiến về phía trước, thuyền rồng xanh của Khang vương từ đầu đến cuối đều theo ngay phía sau thuyền rồng đỏ, bày ra trạng thái hộ vệ, thuyền rồng đen của Dự vương thì không nhanh không chậm cùng với thuyền rồng xanh bảo trì thế cân bằng, còn tất cả những thuyền rồng khác, cũng chỉ theo ngay sau thuyền rồng của Dự vương một khoảng cách không xa.

“Nhìn đi, ta đã nói rồi không có ai dám vượt qua thái tử điện hạ mà, mọi người xem ngay đến thuyền của Khang vương cùng Dự vương cũng không dám vượt qua kìa.”

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy thuyền rồng trắng vượt lên trước một khúc. Người trên thuyền rồng đỏ liều mạng cố vượt lại, đến cuối cùng vẫn không có thành công vượt mặt thuyền rồng trắng của Thụy vương.

Trên bờ hồ Lâm Bình tràn ngập tiếng reo hò, phấn khích xen lẫn tiếng hô danh tự “Thụy vương”.

“Ha! Nhìn xem, ta đã nói Thụy vương cùng là thái tử cân tài ngang sức mà, có thể giành chiến thắng. Đa tạ các vị, ta thắng rồi nha.”

“Thắng thì phải mời khách!”

“Mời thì mời, đi, chúng ta cùng đi Khánh Vân lâu.”

“Các huynh cứ đi thôi, hai vị muội muội của ta đều đang ở chỗ này, cho nên ta ở lại, không đi qua cùng các huynh nữa.” Cuối cùng là thanh âm của Diệp Sở.

Đợi mấy vị đồng học đều tán đi rồi, Diệp Sở liền cho người đến thu thập, quét dọn qua, còn hắn thì đi lên lầu hai, “Đại muội muội cùng tứ muội muội còn muốn đi chỗ nào khác không? Hay là muốn hồi phủ?”

Diệp Phù vốn còn mong mỏi hy vọng đến khi hội đua thuyền rồng kết thúc rồi có thể gặp được mấy vị hoàng tử hay tôn thất hiển quý này kia đâu, làm sao lại chịu trở về, đương nhiên là nàng cũng không thể để Diệp Thiên trở về trước được, “Hai chúng ta còn muốn ở lại chơi thêm một lát nơi này phong cảnh cũng không tệ nha.”

Diệp Sở nghe nàng nói vậy cũng không nói thêm cái gì, chỉ yên tĩnh ngồi ở một bên.

Diệp Thiên đưa mắt nhìn xem khung cảnh bên ngoài, trong đầu một mực suy nghĩ, điện hạ không có chiến thắng, không biết trong lòng có khổ sở, thất vọng gì hay không, căn bản cũng không có chú ý ngay lúc này hai người bên cạnh mình đang nói cái gì.

Lại qua một canh giờ nữa, mắt thấy đã đến thời gian dùng bữa trưa, số lượng thuyền còn lưu lại trên hồ cũng đã giảm đi rất nhiều, du khách trên bờ cũng đã phân tán đi các nơi. Diệp Phù có chút nản lòng thoái chí, xem ra hôm nay là đi một chuyến uổng công, người nào cũng chưa có gặp được. Nàng vốn định rời đi, lại trông thấy một chiếc thuyền hoa bề ngoài có vẻ đơn giản mộc mạc nhưng phần đầy thuyền lại rất to lớn, khí khái đang chậm rãi ung dung rẽ nước tiến về phía này, nàng xuyên thấu qua ô cửa sổ để mở, lờ mờ nhìn thấy thân ảnh của Dự vương.

Diệp Phù trong lòng khẽ nhảy lên, chờ đến khi thuyền hoa kia tiến vào vị trí giao nhau với thuyền hầu phủ bọn họ, vội vã gọi Diệp Thiên tới, “Tứ muội muội, mau đến xem, kia có phải là Dự vương điện hạ hay không?”

Diệp Thiên bước đến bên cạnh nàng, quả nhiên trông thấy Dự vương, Dự vương cũng vừa lúc đưa mắt nhìn qua, Diệp Thiên tươi cười phất phất tay, trên gương mặt trắng nõn nà lộ ra hai cái lúm đồng tiền xinh xắn đáng yêu.

Thái tử đang ngồi cùng Dự vương, chiếc thuyền hoa cũng là thuyền của thái tử. Hắn thua trong hội đua thuyền rồng, bị Thụy vương đoạt mất nổi bật ngay trước mặt nhiều người như vậy, cực kỳ khó chịu trong lòng, vừa lúc hôm nay Khang vương lại có việc không thể phụng bồi hắn, vừa vặn lại đụng phải Dự vương, liền lôi kéo Dự vương đến bồi hắn uống rượu.

“Nếu đã gặp nhau, liền mời bọn họ qua đây một chuyến đi.” Thái tử không đợi Dự vương ý kiến gì, liền sai người đi tiếp Diệp Thiên các nàng sang thuyền. Hai chiếc thuyền hoa cũng đang đậu cùng một chỗ, thái tử cho người dùng thuyền tam bản (*) đến tiếp Diệp Thiên cùng Diệp Phù, Diệp Sở không yên lòng, cũng đi theo sang đây.

Thuyền tam bản (*) 舢舨 – shānbăn: còn gọi là xuồng ba lá, là một loại thuyền gỗ có xuất xứ từ Trung Quốc, có đáy tương đối bằng phẳng và dài từ 3,5 đến 4,5 m.

Diệp Phù vừa trông thấy thái tử đôi mắt liền sáng lên, nơi này ngoại trừ Dự vương, quả nhiên là còn có người khác a, lại vẫn là thái tử điện hạ người mà nàng chưa có cơ hội gặp lại kể từ sau Bách hoa yến đâu!

Thái tử uống rượu đã đã có chút chếnh choáng, cười thoải mái nói: “Hôm nay là lễ Vu Lan, cũng không cần phải chú ý quy tắc lễ nghĩa nhiều như vậy, tất cả đều ngồi xuống đi.”

Bốn người phân chia nhau ngồi hai bên người thái tử, Diệp Thiên ngồi xuống cạnh Dự vương, Diệp Phù cùng Diệp Sở ngồi đối diện hai bọn họ.

Diệp Thiên thấy không ai chú ý đến mình, liền từ trên người lấy ra trường mệnh kết tự mình làm đưa cho Dự vương, thấp giọng nói: “Ngôn ca ca, đây là do tự ta bện thành đó, tặng cho huynh.”

Dự vương cũng không trực tiếp cầm lấy mà lại vươn tay ra, “Thứ này không phải đều muốn đeo lên cổ tay hay sao?” Tiểu nha đầu này đều đã biết tự tay bện trường mệnh kết cho mình rồi, hiển nhiên là đã đem mình để ở trong lòng nàng a, Dự vương cao hứng đến khóe miệng đều cong lên.

Diệp Thiên không có cách nào, đành phải giúp hắn buộc lên, thấp giọng thủ thỉ: “Mong ước Ngôn ca ca thân thể khoẻ mạnh, cả đời bình an thuận lợi.”

“Hai người các ngươi đang to nhỏ cái gì đó?” Dự vương nếu nhưtrực tiếp nhận lấy trường mệnh kết, cũng sẽ không có ai chú ý tới, thế nhưng hắn lại muốn Diệp Thiên giúp hắn buộc lên, lần này đều khiến tất cả mọi người cùng chú ý tới, Diệp Phù Diệp Sở không dám hỏi gì, chỉ có thái tử nhịn không được liền hỏi ra.

Dự vương đem cổ tay nâng lên cho mọi người đều nhìn một chút, “Diệp tứ cô nương tặng cho ta trường mệnh kết.”

Thái tử làm ra vẻ ganh tỵ, “Lão tứ thật đúng là có phúc a, có Diệp tứ cô nương tự tay tặng trường mệnh kết, ai, nhìn xem cô (**), hai tay đều trống trơn, thật sự là đáng thương a.” Hắn vừa nói chuyện, vừa giơ hai tay lên, cho thấy cả hai tay đều không đeo dây ngũ sắc.

Cô (**): “cô” danh xưng thái tử tự xưng khi đối thoại với người dưới quyền mình, chớ không phải dịch sai à nha. Giống hoàng thượng thì xưng là “trẫm”, hoàng hậu, phi tần thì xưng là “bản cung” ấy

Hắn bất quá chỉ là trêu đùa một chút thôi, Diệp Phù lại cảm thấy đây là cơ hội không thể bỏ lỡ, lập tức đứng dậy tiến lên, quỳ gối trước mặt thái tử, trịnh trọng lấy ra một sợi dây ngũ sắc đã được bện tốt, dùng cả hai tay dâng lên trước mặt thái tử, “Đây là trường mệnh kết do chính tay dân nữ làm ra, nếu như thái tử điện hạ không chê tay nghề của dân nữ thô bỉ, dân nữ xin nguyện ý hiến tặng cho điện hạ.”

Ánh mắt thái tử ở trên mặt nàng dạo qua một vòng, tuổi còn nhỏ như vậy đã học xong cách trang điểm chưng diện, ánh mắt của hắn thuận đường từ cái cổ mảnh khảnh của nàng hướng xuống phía dưới, nơi đó đã hiển hiện một chút phập phồng của thiếu nữ, thái tử hít một hơi, đáng tiếc, nếu như nhỏ hơn một tuổi nữa thì càng tốt hơn. =))

Trong lòng thầm than thở đáng tiếc, nhưng tay cũng không quên đưa về phía trường mệnh kết trong tay nàng ta, đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay trắng nõn kia nhẹ nhàng vẽ vẽ một chút, thân thể Diệp Phù lập tức tê dại một trận, hai tay nhẹ nhàng run lên một chút, lại thấy thái tử cũng không có nhận lấy trường mệnh kết, còn thu ngón tay về, “Cô vừa rồi nhìn thấy Diệp tứ cô nương trực tiếp đeo lên cổ tay cho lão tứ.”

Diệp Phù trong lòng nhịp tim đập cuồng loạn, “Nếu điện hạ không ghét bỏ, Diệp Phù nguyện ý cống hiến sức lực.” Nàng ngẩng đầu, lớn mật mà nhìn thẳng thái tử, trong mắt tràn đầy sùng bái cùng vui sướng.

Thái tử vừa thua trong hội đua thuyền rồng, ban đầu đầy một bụng không cao hứng, bị nàng ta nhìn một cái như vậy mà có chút thư thái cùng thoải mái, vị đích nữ hầu phủ này so với đám nha đầu hương dã kia lá gan còn lớn hơn, mấy tiểu nha đầu thuộc hạ hắn vụng trộm bắt về kia trông thấy hắn cũng chỉ biết run lẩy bẩy, miễn cưỡng có thể mở miệng cũng chỉ toàn cầu xin hắn buông tha, không có một người nào giống Diệp Phù vô cùng cao hứng trò chuyện cùng hắn như thế này, chớ nói chi là thần thái trong ánh mắt, lại càng hoàn toàn không so sánh được. Bất quá, hắn là thái tử, còn bao nhiêu con mắt luôn nhìn chằm chằm vào đâu, vô luận như thế nào cũng không thể quá mức bừa bãi, tùy ý, cho nên từ trước đến giờ, hắn chưa từng động chạm qua các cô nương nhà quan gia, mà đều là âm thầm cho người từ mấy vùng thôn quê, dân dã tìm bắt về một ít tiểu nha đầu hương dã chừng mười mười một tuổi thôi, cho dù có đùa chết cũng sẽ không có ai để ý đến.

Thái tử trong lòng thư thái, cánh tay cũng vươn ra, Diệp Phù cao hứng đến các ngón tay đều phải run rẩy, lại miễn cưỡng khống chế chính mình, đem trường mệnh kết đeo lên cổ tay thái tử, “Diệp Phù mong ước thái tử điện hạ nhất thế an khang, vĩnh niên như ý.”

Buộc xong trường mệnh kết, Diệp Phù lui về chỗ ngồi của mình, Diệp Sở quay đầu nhìn nàng một cái, nhẹ lắc đầu, ra hiệu cho nàng đừng làm quá mức, bất quá, Diệp Phù trong lòng trong mắt tất cả đều là thái tử, căn bản cũng không có chú ý tới thái độ cử chỉ của Diệp Sở.

Thái tử thế nhưng là người sinh ra và lớn lên trong hoàng cung, làm sao có thể không mẫn cảm, bị một ánh mắt nóng hừng hực như thế chăm chú nhìn xem, đã sớm nhận ra, thỉnh thoảng phiêu ánh mắt qua đáp lại, làm cho Diệp Phù mơ màng mất hồn mất vía.

Dự vương nhìn thấy thái tử cùng Diệp Phù có chút bất thường, liền đứng dậy cáo từ: “Hẳn là Diệp tứ cô nương đói bụng rồi đi, ta muốn dẫn nàng đi ăn chút gì.”

“Vậy hai người các ngươi liền đi thôi.” Thái tử còn đang ngại Dự vương chướng mắt đâu, phất phất tay đuổi đi.

Diệp Sở vội vàng đứng dậy theo, “Học sinh cũng xin phép cáo từ.”

“Vậy ngươi cũng mau đi đi.” Kẻ chướng mắt lại bớt thêm một người, thái tử trong lòng càng cao hứng hơn.

Diệp Sở liều mạng hướng Diệp Phù nháy mắt ra hiệu, Diệp Phù rõ ràng thấy được, nhưng cũng không muốn để ý tới. Diệp Sở gấp gáp, rơi vào đường cùng đành phải trực tiếp mở miệng nói, “Đại muội muội cũng cùng ta đi thôi.”

Diệp Phù mỉm cười, “Ta vẫn chưa đói bụng, nhị ca cùng tứ muội muội mau đi dùng bữa trước đi.”

Diệp Sở tức giận tới mức cắn răng, bọn hắn đều đi cả rồi, lưu lại Diệp Phù một người lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao, “Đi thôi. Không nên quấy rầy thái tử điện hạ nghỉ ngơi.”

“Ai nói cô sợ bị quấy rầy?” Nếu như Diệp Phù muốn rời đi thì cũng không có gì, có điều rõ ràng nàng ta đều không muốn đi, hiển nhiên là muốn lưu lại bồi chính mình, thái tử không khỏi mở miệng, “Ngươi muốn đi liền đi mau, còn ở đó dông dài cái gì?”

Diệp Sở nghe hắn nói như vậy, không dám tiếp tục mở miệng, đành theo sau Dự vương cùng Diệp Thiên rời đi.

– ———————————-

Vì trước giờ truyện của ta toàn tự thân vận động thôi, cho nên vẫn còn khá nhiều sơ sót. Trong quá trình đọc nếu có ai thấy lỗi sai gì cứ báo lại ta sẽ sửa sang lại cho tốt hơn nhé. Cám ơn mn!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.