Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 149: A Hi đến rồi!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thiên mơ một giấc mơ, trong đó nàng là một con cá nhỏ đang vui vẻ bơi qua bơi lại, múa lượn tung tăng trong nước.

“Thiên Thiên, Thiên Thiên mau tỉnh lại.” Bỗng nhiên bên tai truyền đến âm thanh lo lắng của Tiêu Ngôn Phong, hắn đang gọi tên nàng, nàng cố mở to đôi mắt hơi mờ mịt nhìn hắn, rồi lại nghiêng đầu nhìn nhìn phía ngoài, sắc trời vẫn còn tối, hắn gọi nàng làm gì?

“Hoàng Hậu sắp sinh, mau chuẩn bị sẵn sàng.” Tiêu Ngôn Phong phân phó một tiếng, bên ngoài lập tức có động tĩnh truyền đến, lúc này Diệp Thiên mới nhận thấy bụng của mình đang đau đớn, co rút từng cơn, nàng lập tức căng thẳng, lo lắng muốn ngồi bật dậy.

“Thiên Thiên từ từ thôi, không cần vội.” Tiêu Ngôn Phong đã sớm nghe Lộc thái y nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần quá trình cơ bản mà mỗi nữ tử phải trải qua lúc sinh sản, biết hiện tại nàng chỉ mới vừa mới bắt đầu có dấu hiệu, muốn sinh thì vẫn còn rất sớm, hắn cẩn thận nâng đỡ, giúp nàng ngồi dậy tử tế, ổn thỏa, lại đi cầm y phục mới sạch sẽ trở lại muốn thay cho nàng.

Diệp Thiên thấy vậy thì lắc đầu nói, “Ngôn ca ca, ta muốn đi tắm rửa trước đã.” Sau khi sinh con rồi trong tháng ở cữ không thể tắm rửa, hiện tại nếu như còn không tranh thủ thời gian tắm rửa cho sạch sẽ thì đợi sau đó có muốn cũng không được nữa rồi.

“Chuẩn bị nước.” Tiêu Ngôn Phong lại phân phó một tiếng, Bạch Trân liền nhanh chóng dẫn theo tiểu cung nữ bưng nước ấm vào đổ đầy thùng tắm, mấy ngày này các nàng vẫn luôn trong tư thế chuẩn bị chờ Hoàng Hậu nương nương lâm bồn, nước ấm luôn luôn được chuẩn bị sẵn sàng, có điều muốn đổ đầy thùng kia còn phải chờ thêm một chút thời gian, hơn nữa, Tiêu Ngôn Phong sợ nàng sẽ bị nhiễm cảm lạnh, thời gian này đều không cho nàng ngâm mình trong thùng tắm.

Hắn nhẹ nhàng cẩn thận ôm Diệp Thiên vào tịnh phòng, đặt nàng ngồi lên chiếc ghế để sẵn bên cạnh thùng tắm, ân cần hỏi:, “Thiên Thiên, bụng có đau không?”

“Chỉ hơi đau một chút thôi.” Vừa nói mấy đầu ngón tay nhỏ nhắn của nàng vừa đặt lên mép thùng tắm bên cạnh, “Chỉ đau một chút là thôi.”

Tiêu Ngôn Phong thầm suy nghĩ trong lòng, nàng đây là vừa mới bắt đầu. Thời gian vẫn còn sớm, hắn ngồi xổm xuống cạnh thùng tắm, xắn hai ống tay áo lên, rồi cầm khăn vải nhẹ nhàng chà lau thân thể cho nàng.

Sau khi tắm rửa xong, hắn lại giúp nàng mặc quần áo vào, rồi ôm nàng đến tây phòng, chỗ này đã được bố trí thành phòng sinh. Vốn phòng sinh không nên sắp xếp ở chính điện, lúc sinh con và suốt thời gian ở cữ đều phải ở nơi khác mới đúng, nhưng mà Tiêu Ngôn Phong hắn đã quyết định chờ nàng sinh xong rồi sẽ đưa nàng trở về phòng ngủ của chính điện, nàng ở nơi này đã quen rồi, hơn nữa hiện tại đang là mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt, hắn lo lắng nàng sẽ bị đông lạnh, cho nên đã tính kỹ cả rồi chờ đứa nhỏ vừa sinh ra xong sẽ lập tức ôm nàng quay về phòng ngủ. Vì phòng sinh chỉ dùng tạm thời trong lúc sinh thôi, cho nên Tiêu Ngôn Phong đã cho người thu xếp tây phòng ngay bên cạnh thư phòng thành phòng sinh, như vậy hắn chỉ cần ôm nàng đi xuyên qua thư phòng cùng nhà chính là có thể về đến phòng ngủ ròi, không cần phải đi ra bên ngoài.

An Mi, Ngụy Tễ và Lộc thái y đều đã chờ sẵn ở thư phòng, Khang công công, Bạch Trân, cùng Lục Phỉ đứng đợi ở một bên, bốn bà đỡ thì cùng nhau canh giữ ở tây phòng.

Một bà đỡ tiến lên kiểm tra thưa, “Hoàng Hậu nương nương chỉ vừa mới bắt đầu, nhanh nhất cũng phải thêm hai canh giờ nữa mới có thể sinh, tốt nhất là nên ăn vài thứ trước để giữ sức.”

Diệp Thiên nhớ tới chuyện năm đó lúc mẫu thân sinh đệ đệ là đúng vào buổi sáng ngày mồng tám tháng chạp, cũng đã ăn trước một chén mì nước, nàng gật gật đầu, “Ta muốn ăn mì om, nước sốt phải rưới cho thật nhiều vào.”

Không đợi Tiêu Ngôn Phong truyền lệnh dặn dò, bên ngoài lập tức có người đi báo cho Ngự thiện phòng. Chỉ chốc lát sau, một tiểu thái giám đã nhanh nhẹn xách cặp lồng thức ăn trở về, ngoài một chén mì om lớn nước sốt thơm ngào ngạt, còn có một vài món điểm tâm khác, là phần bữa sáng chuẩn bị cho Tiêu Ngôn Phong, An Mi và Ngụy Tễ.

Tiêu Ngôn Phong tự săn sóc, giúp nàng dùng bữa, Diệp Thiên nhìn về phía các bà đỡ đang nghiêm túc, thẳng lưng đứng chờ sẵn một bên nói, “Mọi người cũng mau đi dùng bữa đi, dù sao cũng vẫn còn sớm.”

Bốn bà đỡ phân chia nhau để hai người ở lại canh giữ phòng sinh, hai người kia thì đi ra ngoài dùng cơm, Bạch Trân và Lục Phỉ cũng chia nhau đi ăn sáng, Khang công công thì hiện tại căn bản là đã không còn biết mình đang ăn cái gì rồi, chỉ nhét đại hai ba miếng vào miệng rồi nhanh chân trở lại vị trí, hôm nay tiểu công chúa sẽ chào đời, hắn làm sao còn có tâm tư ăn uống nữa.

Sau khi giúp Diệp Thiên ăn xong một chén mì rồi, nàng phải khuyên bảo mãi Tiêu Ngôn Phong mới chịu đi ra ngoài ăn vài muỗng cháo, chỉ thoáng chốc đã vòng trở lại tây phòng, hắn ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay nàng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dần trở nên trắng bệch, biết ngay nàng đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.”Thiên Thiên, nếu đau thì cứ cắn ta đi.” Hắn vươn tay mình đưa đến bên môi nàng.

“Không đau.” Diệp Thiên cười nói: “Ngôn ca ca đừng quá căng thẳng, ta không khó chịu chút nào cả.” Hiện tại chỉ thỉnh thoảng mới nhói đau một chút, mà không phải là đau liên tục không dứt, hơn nữa, vì A Hi, một chút đau đớn này cũng không tính là cái gì.

Đối với những nhà bình thường, bọn họ luôn cho rằng phòng sinh là nơi dơ bẩn, không sạch sẽ, nam nhân không thể vào, nhưng mà Tiêu Ngôn Phong hắn là Hoàng Đế, ai dám to gan nói hắn sai, không những thế cả An Mi và Ngụy Tễ đều rất đồng ý hắn ở bên trong cùng Diệp Thiên, nếu không phải phòng sinh không thể quá nhiều người, ngay cả An Mi cũng muốn vào.

Dù sao đây cũng là thai đầu của Diệp Thiên, cũng không sinh nhanh như vậy, qua hai canh giờ rồi nàng vẫn còn chưa sinh, Tiêu Ngôn Phong nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng ngày càng trắng bệch hơn, phần trán cũng dần dần thấm ướt mồ hôi.

Trước đây Diệp Thiên đã nghe bà đỡ giảng giải về quá trình sinh sản, cho nên cũng biết mình vẫn còn chưa tới lúc, nàng nhéo nhéo tay Tiêu Ngôn Phong, cười nói đùa: “Ngôn ca ca, lại sắp đến giờ dùng bữa trưa rồi, ta đoán chừng Bình Nhạc công chúa của chúng ta phải ăn đủ một ngày ba bữa cơm rồi mới bằng lòng chui ra đấy.”

Tiêu Ngôn Phong cười không nổi, hắn đau lòng sờ sờ bụng nàng nói, “Bình Nhạc à, A Hi ơi, nhanh chui ra đi con, đừng cọ xát, ép buộc mẫu thân nữa.” Lần này Tiểu nha đầu của hắn phải vất vả, chịu giày vò rồi, hắn chưa từng thấy nàng đau đớn thành như vậy bao giờ, đã thế nàng còn cố cắn răng chịu đựng, không rên một tiếng, nói là phải giữ sức để sinh, làm cho lòng hắn lại càng khó chịu hơn.

Diệp Thiên lắc lắc cánh tay hắn nhỏ giọng, “Ngôn ca ca, ta muốn ăn cháo cá.”

Rất nhanh sau đó, cháo cá cùng bữa trưa của mọi người đều được đưa đến, ngoài Diệp Thiên ăn chén cháo cá của mình cách ngon lành thì những người còn lại đều không ăn được bao nhiêu, mọi người chờ ở thư phòng đều nín thở tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh của tây phòng.

Lại qua thêm một canh giờ nữa, Diệp Thiên bắt đầu đau đớn dày đặc hơn, mồ hôi lạnh từng lớp từng lớp xông ra trán nàng, Tiêu Ngôn Phong đau lòng đến nỗi hai mắt đều đỏ, hắn nắm chặt tay nàng, không ngừng giúp nàng lau mồ hôi.

Diệp Thiên thừa dịp cơn đau tạm ngừng, miễn cưỡng cười với hắn một cái, “Ngôn ca ca, không có chuyện gì, đây đều là bình thường, chờ sinh xong là tốt rồi. Ngôn ca ca đi ra bên ngoài chờ đi.” Hiện tại nàng đã dần không khống chế nổi thanh âm cùng biểu tình của mình rồi, nàng không muốn làm cho hắn nhìn đến bộ dạng khó coi của mình.

“Không, ta phải ở trong này cùng Thiên Thiên.” Tiêu Ngôn Phong từ chối ý này thực rõ ràng.

Diệp Thiên suy nghĩ một lát, rồi bảo hắn thả màn ở đầu giường xuống, hắn phải ngồi ở bên ngoài bức màn, cách một tầng màn che thật dày, nắm tay nàng, như vậy hắn sẽ không thấy khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn lúc sinh của nàng.

Nhưng dù là như thế Tiêu Ngôn Phong vẫn có thể nghe được tiếng rên rỉ đầy kiềm nén của nàng, lòng bàn tay hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi hôi ngừng.

Diệp Thiên nhéo nhéo tay hắn, “Ngôn ca ca, chàng chọn bài thơ ý nghĩa thâm sâu ngâm cho ta nghe đi, ta nghe được giọng của Ngôn ca ca, trong lòng sẽ cảm thấy an ổn.” Trước kia mỗi lần nàng khó chịu, hắn đều dỗ nàng ngủ bằng cách này.

Hiện tại đầu óc của hắn đã loạn thành một đoàn rồi, miễn cưỡng suy nghĩ nhớ ra một bài, cũng không quan tâm có đọc đúng hay sai, cứ thế bắt đầu nhẹ giọng ngâm nga cho nàng nghe.

An Mi và Ngụy Tễ đang lo lắng đứng ngồi không yên chờ ở thư phòng, nghe được Tiêu Ngôn Phong đang bắt đầu ngâm thơ trong phòng sinh, hai người đều muốn há hốc mồm, không hiểu hắn muốn làm gì. Bỗng nghe thấy Diệp Thiên kêu lên một tiếng, Tiêu Ngôn Phong lập tức im bặt, các bà đỡ đều liên tục hô”Nhanh nhanh”, An Mi căng thẳng, hồi hộp nắm chặt lấy cánh tay Ngụy Tễ.

“Ngôn ca ca!!!” Bên trong truyền đến tiếng Diệp Thiên kêu to, sau đó lập tức có tiếng trẻ con khóc nỉ non, các bà đỡ tranh nhau báo tin vui: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, là một vị tiểu Công chúa.” Các nàng sớm đã nghe thấy Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu bàn tán nhau về tiểu Công chúa, biết hai người họ đều không bận tâm sinh gái không sinh trai.

“Tễ lang, là A Hi!” An mi kích động ứa nước mắt hô lên với Ngụy Tễ.

Ngụy Tễ dùng đầu ngón cái của mình giúp nàng lau đi nước mắt, an tâm cười nói: “Là A Hi, là Bình Nhạc công chúa của chúng ta.”

=======

Công chúa siêu cấp đến rồi mọi người ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

(*) Mì om là mì ống với nước sốt truyền thống ở Sơn Tây và Sơn Đông. Có nhiều cách để làm mì om, khác nhau, và nguyên liệu khác nhau. Có những khác nhau tùy thuộc vào nguyên liệu và cách chế biến. Thành phần bao gồm mì sợi, nấm, thịt lợn, trúng, đậu phụ khô, cà chua, hành lá, cải xoong, gừng, tỏi, nước tương…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.