Mãi cho tới lúc đến Ngưng Ngọc cung rồi, Diệp Thiên mới cảm thấy tự do, thoải mái hơn, không cần đợi Tiêu Ngôn Phong mở miệng trước, nàng đã dẫn đầu cười tít mắt hô một tiếng: “Mẫu phi!” Ngày trước mỗi lần đến đây nàng đều gọi Ngọc Phi nương nương, nhưng từ hôm nay trở đi nàng sẽ sửa miệng lại gọi mẫu phi.
“Ôi!” Ngọc Phi nghe nàng gọi như vậy vô cùng cao hứng, vui vẻ, bước tới nắm chặt tay nàng, cao thấp đánh giá, thấy nàng tinh thần, khí sắc tốt lắm, cũng biết là tối hôm qua con trai mình coi như cũng có chừng mực, không có làm quá mức, “Thiên Thiên mau ngồi xuống, Hoàng cung lớn như vậy, Thiên Thiên đi có mệt hay không?” Dù sao thì ngày thứ hai sau khi thành thân, nhất định là phải vất vả một chút rồi.
Diệp Thiên gật gật đầu, “Có hơi mệt ạ, con phải ở chỗ này của mẫu phi nghỉ đủ rồi mới có sức mà về nha.” Thân thể, sức khỏe của nàng cũng khá tốt, nếu là bình thường cũng sẽ không mệt mỏi đến như vậy, hôm nay còn chưa tới cung Càn Thanh đã bắt đầu thấy mệt rồi.
“Vậy thì ở lại dùng bữa trưa xong rồi hãy quay về.” Ngọc Phi rất yêu thích dáng vẻ tự nhiên, không câu nệ, khách sáo này của nàng, như thế rõ ràng là không có coi nàng là người ngoài.
“Vâng, như vạy thì càng tốt ạ.” Diệp Thiên nhìn thấy lúc này ở trong phòng không có người khác, liền lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy Tuyên Thành nói, “Mấy ngày trước hoa sen trong Vương phủ đúng dịp nở rộ, đây là do “con” vẽ, tặng cho mẫu phi, chỉ là vừa mới phác thảo đơn giản vài nét, hôm nay tiến cung cũng không kịp làm thành tranh cuộn, xin mẫu phi đừng ghét bỏ.”
Làm gì có chuyện đem một bức tranh chưa hoàn thiện đi tặng cho người khác, dù sao ít nhất cũng phải trang trí cẩn thận một chút chứ? Ngọc Phi hơi nghi ngờ mà mở tờ giấy Tuyên Thành ra xem,vừa thấy thân thể của nàng liền run lên, bút tích này nàng vô cùng quen thuộc, và cũng đã phải hai mươi mốt năm rồi chưa từng được nhìn lại, đây rõ ràng là bút tích của phu quân nàng!
Ngọc Phi lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, Diệp Thiên liền chớp chớp mắt, thấp giọng: “Ngụy thúc rất ổn, mẫu phi cứ yên tâm.”
Đầu ngón tay Ngọc phi run rẩy vuốt ve những đường nét trên bức tranh, mặc dù nàng và phu quân Ngụy Tễ chỉ mới thành thân được mấy ngày, nàng cũng chỉ nhìn qua vài bức tranh do hắn vẽ mà thôi, nhưng từng nét từng nét bút kia của hắn đều khắc sâu vào đáy lòng nàng, hôm nay vừa nhìn, liếc mắt một cái cũng liền có thể nhận ra. Phu quân đáng thương của nàng, vì bồi bên cạnh nàng, một mình cô độc bất chấp nguy hiểm sống ở căn phòng nhỏ đơn sơ kia hơn hai mươi năm, đều không có cơ hội cầm lại bút vẽ.
Tiêu Ngôn Phong đầy khen ngợi liếc nhìn Vương phi của mình, hắn cũng không chú ý từ lúc nào nàng đã ẩn dấu một bức bức tranh như thế trong tay áo, một tháng nay Ngụy thúc ở vương phủ rất tự do, tự tại, không có việc gì thì ở trong thư phòng đọc sách, hoặc là đi dạo trong vương phủ, gặp được cảnh sắc nào đẹp mắt hợp ý thì liền đem nó vẽ lại vào trong tranh, cũng không biết từ lúc nào tiểu nha đầu đã cầm đi một bức tranh hoa sen từ chỗ hắn nữa.
Tâm tình của Ngọc Phi kích động không thôi, khóe mắt dần đần dâng trào hai hàng lệ, nàng vội vàng nâng tay lên dùng khăn lau lau khóe mắt, cánh tay nàng vừa nhấc lên như thế, cổ tay áo liền trượt xuống một chút, đột nhiên Diệp Thiên phát hiện ra trên cổ tay của nàng có vài vết thương vẫn còn mới, hình như là do bị buộc chặt quá mà lưu lại dấu vết, mấy dấu vết này hiện ra ngay trên cánh tay nõn nà của nàng vô cùng chói mắt.
Diệp Thiên vừa định hỏi có chuyện gì, lại kịp thời ngậm miệng, nàng quay đầu nhìn Tiêu Ngôn Phong. Rõ ràng hắn cũng chú ý tới mấy vết thương trên tay mẫu phi, bên trong đôi mắt phượng hiện lên một tia sắc bén, lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng lắc đầu với nàng, ý bảo nàng không nên hỏi đến.
Diệp Thiên lập tức liền hiểu được, mấy vết thương này là do Hoàng Thượng lưu lại. Trong lòng nàng thật sự vô cùng khó chịu, đau lòng vì mẫu phi, vì Ngụy thúc, vì đoạn tình cảm đã phải khổ sở, ẩn nhẫn chịu đựng suốt hai mươi mốt năm này của hai người, trông thấy Ngọc Phi nhìn sang chỗ mình, đành miễn cưỡng cười nói: “Mẫu phi, người ta đã tặng tranh cho người, người cũng phải tỏ vẻ một chút mới phải chứ, con thấy khăn tay mẫu phi đang cầm là do chính người thêu đúng không, nếu không thì cứ lấy nó trao đổi đáp lễ với con đi?”
“Con, nha đầu này thật là.” Ngọc Phi cười, đem khăn nhét vào tay Diệp Thiên, nàng không cần nghĩ cũng biết chiếc khăn tay này cuối cùng cũng sẽ đến tay phu quân Ngụy Tễ của nàng mà thôi.
…
Lúc ngồi xe ngựa quay về Dự vương phủ, tâm tình của Diệp Thiên có chút sa sút, không vui.
Tiêu Ngôn Phong ngồi bên cạnh nàng, vươn tay ôm nàng vào trong ngực an ủi, “Thiên Thiên đừng lo lắng, ta đã tìm được một mỹ nhân tuyệt sắc, đang chuẩn bị tìm cơ hội để cho nàng tiến cung, đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ không còn tâm tư dán lên người mẫu phi nữa.” Mặc dù mẫu phi có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Đại Tề, nhưng dù sao cũng đã có tuổi rồi, lại ở cùng Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, đối với hắn ta mà nói đã không còn cảm giác mới mẻ nữa, Hoàng Thượng cũng chỉ là ngẫu nhiên mới đến mẫu phi vài lần, chờ đến lúc có một mỹ nhân tuyệt sắc khác, Hoàng Thượng cũng sẽ không còn tâm tư chú ý đến Ngưng Ngọc cung nữa.
Diệp Thiên tựa vào trong lòng hắn, thấp giọng nói: “Ngôn ca ca, chờ sau này chàng có năng lực rồi, hãy để cho bọn họ có được một cuộc tự do tự tại đi.” Chờ đến lúc Ngôn ca ca ngồi lên vị trí kia, có thể an bài cho Ngọc Phi giả chết, làm cho nàng ra khỏi cung cùng Ngụy gia bên nhau suốt quãng đời còn lại của bọn họ.
“Được.” Tiêu Ngôn Phong ôm chặt nàng, “Bọn họ muốn làm gì đều có thể.” Xem ra hắn phải hành động nhanh hơn mới được, không thể kéo dài thêm hai ba năm nữa, tốt nhất là qua năm sau phải ổn định cuộc diện mới được.
Trở lại vương phủ rồi Tiêu Ngôn Phong vẫn tiếp tục ôm Diệp Thiên về chủ viện, lần này nàng cũng không phản đối nữa, quả thật bây giờ nàng đã có hơi nhấc chân không nổi rồi.
Lúc đi đến hành lang, lại nhìn thấy cái lồng nhỏ của A Hoàng cũng đã được đem lại bên này rồi, Diệp Thiên cười tít mắt chào nó một tiếng “A Hoàng”. Ngày hôm qua tiếng pháo quá lớn, sợ sẽ làm cho A Hoàng sợ hãi, cho nên Khang công công đã đặc biệt phân phó đem nó đến một sân viện hẻo lánh, lồng sắt cũng bịt kín lại, hôm nay vương phủ đã yên tĩnh trở lại, lúc này mới đưa nó về lại bên này.
A Hoàng rung rung nhúm lông vàng chói trên đỉnh đầu, cất cao giọng hô: “Trăm năm hảo hợp ~” đây là mấy từ mà gần đây Khang công công dạy nó, nó vẫn luôn chờ Diệp Thiên đến để mở miệng khoe khoang đây.
“A Hoàng thật là thông minh.” Diệp Thiên không keo kiệt khen ngợi nó: “Đợi lát nữa sẽ đem nho đến cho ngươi ăn nha.” Nho của Vương phủ thu hoạch chưa ăn đến, đều được đưa tới cất trữ vào hầm băng.
Vừa nghe được sắp có nho ăn, A Hoàng lập tức hang hái thêm gấp mấy lần, không ngừng vỗ vỗ cánh miệng há to hô lớn: “Trăm năm hảo hợp ~ Tiểu Vương phi thật là xinh đẹp ~”
Diệp Thiên nở nụ cười, Tiêu Ngôn Phong cũng tán thưởng nhìn A Hoàng một cái, không tồi, xem ra cũng rất có ánh mắt, nuôi nó lâu như vậy cũng không uổng phí công sức.
Đôi mắt nhỏ xíu đen thui như hạt đậu đen của A Hoàng có chút dại ra nhìn chằm chằm Tiêu Ngôn Phong, hôm nay tên nam nhân đáng sợ này làm sao vậy, sao lại không có chút sát khí nào? Chạc, có chút không quen…
Tiêu Ngôn Phong cũng mặc kệ nó đang nghĩ cái gì, ôm Diệp Thiên vào phòng.
Diệp Thiên thay mọt bộ váy áo khác thoải mái hơn, xoa xoa hai cánh tay, “Ngôn ca ca, cả người ta đều chua xót, mỏi nhừ ra rồi, ta phải nằm nghỉ một lát, chờ đến giờ Thân lại đi gặp nhóm quản sự ma ma của vương phủ đi.” Từ sáng sớm trên người đã có chút chua xót, lại phải đi một vòng trong hoàn cung to lớn kia, bây giờ càng mỏi mệt hơn nữa, nhất là cái địa phương không thể nói nói kia, rất là không thoải mái luôn.
“Chuyện này không quan trọng, chờ khi nào Thiên Thiên ngủ dậy rồi nói sau, nếu tỉnh lại mà còn sớm, ta cùng Thiên Thiên đi gặp bọn họ.” Nhóm quản sự trong vương phủ đều là người do đích thân chọn lựa, tất cả đều rất trung tâm, lại có Khang công công là tổng quản, cho nên sẽ không có người nào dám gây khó dễ cho nàng, chẳng qua, hắn vẫn muốn tự mình bồi nàng, coi như là một loại tỏ thái độ, làm cho những người này biết địa vị của tiểu nha đầu ở trong lòng hắn.
“Vâng, vậy càng tốt.” Diệp Thiên gật gật đầu, đi đến bên giường, thư thái thoải mái mà nằm xuống, chuẩn bị ngủ trưa dưỡng sức.
Tiêu Ngôn Phong đóng cửa phòng, thả màn xuống, đem một cái hộp nhỏ đặt ở đầu giường, lại cởi áo khoác ngoài ra, xốc chăn lên chui vào nằm cùng nàng.
Trước kia Diệp Thiên vẫn thường cùng hắn ngủ trưa, cho nên vừa thấy hắn nằm xuống bên cạnh mình, liền theo thói quen nghiêng người, lăn vào lòng hắn, cánh tay vòng qua lưng hắn, “Ngôn ca ca theo giúp ta cùng nhau ngủ trưa nhé.”
Tiêu Ngôn Phong cúi đầu ừ lên tiếng, đầu ngón tay thon dài lại chạm đến thân thể nàng, linh hoạt tháo mở váy áo của nàng.
Diệp Thiên giật mình kinh hãi, cuống quít đè tay hắn lại, “Ngôn ca ca, đừng… Ta, ta vẫn còn khó chịu nha.” Cảm giác đau mỏi tối hôm qua nàng vẫn còn nhớ rõ ràng, trên người cũng đang chua xót nhức mỏi, nơi đó cũng vậy, nàng cảm thấy nếu bây giờ lại đến một lần nữa, lát nữa nàng chắc chắn sẽ không bước chân xuống giường nổi nữa.
Tiêu Ngôn Phong cúi đầu, hôn nhẹ lên gương mặt nàng một cái, lại dây dưa cọ xát cánh môi nàng một hồi, sau đó đầu lưỡi liền linh hoạt cạy mở đôi môi nàng ra, cẩn thận, ôn nhu tuần tra dò xét một phen lãnh địa bên trong của nàng. Động tác của hắn rất mềm nhẹ, không hề cuồng nhiệt kịch liệt như tối hôm qua, Diệp Thiên không tự chủ được thả lỏng người ra, bàn tay đang nắm chặt cũng buông ra.
Tiêu Ngôn Phong sợ mình sẽ khống chế bản thân không được, cũng không dám hôn quá lâu, thấy nàng thả lỏng, cũng liền chậm rãi lui ra, “Thiên Thiên đừng sợ, ta chỉ muốn bôi chút thuốc cho Thiên Thiên thôi, không làm gì khác.” Hắn nghẹn đã nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên là hận không thể phóng túng, cuồng nhiệt với nàng một phen, có điều hắn cũng biết tiểu nha đầu mới lần đầu trải qua chuyện này, tối hôm qua mình lại có chút không khống chế được, nàng không thoải mái, hắn cũng không nỡ làm khổ nàng.
“Bôi thuốc?” Diệp Thiên lắc đầu, “Mấy dấu vết này không có đau, không cần phải dùng đến thuốc, rất nhanh sẽ tan hết thôi.” Thân thể của nàng có hơi yếu ớt, đụng chạm đến một chút sẽ xanh tím lên, chỉ là rất nhanh sẽ tan hẳn.
“Không phải mấy dấu vết này, là…chỗ đó.” Tiêu Ngôn Phong cầm lấy hộp nhỏ vừa nãy đã đặt ở đầu giường đem lại đây, mở ra cho Diệp Thiên xem, bên trong hộp là một bình sứ nhỏ, bên cạnh cò có một thanh ngọc trắng thuần như tuyết đặt trên một lớp khăn lụa trắng, chất ngọc mượt mà trơn nhẵn, dài hơn ngón tay của Tiêu Ngôn Phong một chút, vừa thẳng tắp lại vừa trơn bóng.
Diệp Thiên tò mò cầm lấy thanh ngọc kia lên xem, lật qua lật lại nhìn nhìn, không rõ thứ này sẽ bôi thuốc như thế nào, nàng nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Ngôn Phong, đang chuẩn bị hỏi hắn, đã thấy đôi mắt phượng tối như mực kia của hắn như có ý tứ hàm xúc khác nhìn chằm chằm mình, trong nháy mắt, Diệp Thiên đột nhiên hiểu ra được, nàng bốc chốc giống như bỏng nước sôi, lập tức đem miếng ngọc kia ném ra ngoài.
Tiêu Ngôn Phong nhanh tay lẹ mắt, vươn tay chụp lấy, cười nói: “Thiên Thiên, nếu như không có cái này, ta sẽ phải tự tay bôi thuốc cho nàng đấy.”
Diệp Thiên bụm mặt, “Không cần, không cần bôi thuốc, trước sau gì cũng sẽ tự tốt lên mà!”
Đương nhiên sẽ khá lên, nhưng như vậy cũng phải đợi mấy ngày, Tiêu Ngôn Phong cũng không nghĩ mình có thể nhịn được lâu như vậy, hắn áp sát vào tai Diệp Thiên, thấp giọng khuyên nhủ: “Thiên Thiên, thuốc này là do mẫu phi đưa, là ý tốt của nàng, là tấm lòng yêu thương quan tâm của của một bà bà đối với con dâu của mình, không nên phụ lòng tốt của nàng, đúng không?” Kỳ thật thuốc này là do chính hắn chuẩn bị, có điều thay vì cứ trơ mắt nhìn tiểu nha đầu kháng cự như thế, vậy thì mượn danh mẫu phi ra dùng một chút sẽ tốt hơn.
Vừa nghe đến Ngọc Phi, Diệp Thiên lại bắt đầu chần chừ.
Tiêu Ngôn Phong lại không ngừng cố gắng, “Nếu như Thiên Thiên thẹn thùng, thì cứ che mặt như thế, mắt không thấy tâm không phiền là được rồi.” Hắn dừng lại một chút, thấy Diệp Thiên không lên tiếng, liền mỉm cười, tiếp tục linh hoạt cởi mở y phục trên người nàng.
Diệp Thiên chỉ cảm thấy dưới thân chợt lạnh, biết khố quần của mình đã bị cởi ra, hai tay nàng che kín mặt, ngón tay lại lén lút mở ra một khe hở, đôi mắt hạnh theo khe hở trộm nhìn xuống, Tiêu Ngôn Phong đang cúi đầu, bôi một tầng thuốc mỡ lên thanh ngọc kia, hắn còn rất nghiêm túc, không hề có chút ý tứ đùa giỡn quá trớn nào.
Tiêu Ngôn Phong đã sớm biết nàng đang nhìn lén, nhưng cũng không nhìn lại nàng, mà tiếp tục chuyên tâm xoa thuốc mỡ, thử thăm dò đưa tay qua.
Mặc dù cảnh đẹp kiều diễm trước mắt đã sắp làm cho lòng hắn bùng cháy, nhưng động tác của hắn vẫn cực lỳ mềm nhẹ giống như cũ, hắn không nhanh không chậm, cẩn thận cảm thụ lực cản trên tay, một chút cũng không dám mạnh tay liều lĩnh, sợ sẽ làm nàng khó chịu.
Diệp Thiên theo khe hở nhìn trộm thấy, mồ hôi trên trán hắn lấm tấm hiện ra, làm cho lòng nàng mềm nhũn đi, nàng tận lực địa thả lỏng thân thể, chỉ cảm thấy một trận mát lạnh, Tiêu Ngôn Phong thì rõ ràng thở nhẹ ra một hơi.
Dẹp thanh ngọc kia gọn sang một bên, Tiêu Ngôn Phong liền dùng khăn lau tay, nằm xuống ôm Diệp Thiên vào trong ngực, “Thiên Thiên cứ ngủ đi, chờ tỉnh ngủ sẽ không còn khó chịu nữa.”
Diệp Thiên không được tự nhiên uốn éo người, lúc này nàng không muốn ngủ cho lắm, có điều đây cũng là nửa ngày nghỉ phu quân đã dành cho nàng, cũng không thể cứ như vậy buông tha được Nàng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nghĩ rằng hôm nay nhất định không ngủ trưa được, nhưng mà vòng ôm của hắn rất thoải mái, không biết từ khi nào, hô hấp của nàng đã dần nhẹ nhàng hơn, rồi ngủ mất.