Liên quan tới sự khác thường của Diệp Phù, Tiêu Ngôn Phong đều biết rất rõ ràng, Thái tử là đối tượng mà hắn đề phòng, theo dõi cẩn thận nhất, cho nên nhất cử nhất động của Đông cung hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Nàng ấy, cuộc sống trôi qua rất không như ý, tất nhiên là gầy đi.” Tiêu Ngôn Phong nắm lấy tay Diệp Thiên kéo lại gần mình sưởi ấm cho nàng, “Sau khi Thái tử đem Diệp Phù vào Đông cung, cho nàng một cái danh phận Phụng nghi, liền không hề để ý tới nàng nữa. Đông cung không có Trắc Phi, chỉ có một mình Thái Tử Phi, đột nhiên lại tới một nữ nhân, trong lòng Thái Tử Phi hiển nhiên là không vui vẻ, lại nhìn ra Thái tử cũng không thèm để ý đến Diệp Phù, liền làm ra chút thủ đoạn, trong hậu viện thủ đoạn hại người, bẩn thỉu có rất nhiều, chủ mẫu muốn xoa nắn, nghiền ép một tiểu thiếp, nhất là loại tiểu thiếp không được sủng ái, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Diệp Thiên gật gật đầu, mặc dù nàng chưa từng có cơ hội nhìn qua chủ mẫu và tiểu thiếp giao tranh, nhưng Mạnh thị lo lắng sau này Dự vương sẽ có thêm Trắc Phi hoặc một nữ nhân nào khác, vì thế rất cẩn thận đem sự tranh đấu giữa cá nữ tử chốn hậu viện đều nói qua cho nàng biết, cũng không thể để nữ nhi cái gì cũng không biết, ngây ngây ngốc ngốc gả vào vương phủ được.
Tiêu Ngôn Phong cầm tay của nàng vuốt ve, tiếp tục nói “Chi phí ăn mặc, chi dùng của Diệp Phù cái gì cũng không thiếu, người ngoài nhìn vào không thể ý kiến, chỉ ra sai lầm cái gì, nhưng thật sự mỗi ngày nàng trôi qua như thế nào, thì cũng chỉ có mình nàng biết mà thôi.”
“Nàng còn nhờ muội nhắn cho Nhị thẩm, nói rằng nàng sống rất tốt, Thái tử và Thái Tử Phi đều đối xử với nàng rất tốt.” Diệp Thiên thở dài, “Nàng đây là muốn tốt khoe xấu che, nàng thân ở Đông cung, cho dù có nói cho Nhị thẩm của muội biết tình huống thực tế, cũng chỉ có thể làm cho người nhà lo lắng thêm mà thôi, chỉ có thể lo lắng suông một chút biện pháp cũng không có, còn không bằng nói rằng mọi chuyện đều tốt cho rồi.”
“Hẳn là như thế, đại tỷ tỷ này của muội xem ra là vì người nhà mình mà suy nghĩ.”
Diệp Thiên ngẫm nghĩ, “Thật sự nhìn người không thể xem bề ngoài, nhìn Thái Tử Phi và Bình quận vương phi thoải mái thân mật đến như thế, tươi cười ôn hòa trò chuyện, không nghĩ tới sau lưng lại lợi hại như vậy.”
Tay của Tiêu Ngôn Phong dừng lại, “Thiên Thiên gặp được Bình quận vương phi?” Nói đến Bình quận vương phủ, hắn không khỏi nhớ tới chuyện kiếp trước Thiên Thiên của hắn không thể mang thai sinh con, bởi vì cuối cùng là Bình quận vương phủ thu được nhiều chỗ tốt nhất, hắn nhịn không được mà hoài nghi liệu có phải là bọn họ đã hại tiểu nha đầu của mình hay không.
Diệp Thiên gật đầu, thuật lại chuyện Bình quận vương phi đưa điểm tâm tới cho Thái Tử Phi nói hết cho Tiêu Ngôn Phong biết, “Xem ra từ sau khai Thái Tử Phi bị sảy thai, thân thể vẫn mãi chưa điều dưỡng tốt lên được mà.”
Sắc mặt của Tiêu Ngôn Phong lập tức thay đổi, hai bàn tay giữ chặt lấy bờ vai mảnh khảnh của nàng, “Điểm tâm kia! Thiên Thiên có ăn hay không?” Hắn biết nàng ở bên ngoài luôn luôn cẩn thận sẽ không tùy tiện ăn uống lung tung, nhưng lại sợ có mặt Thái Tử Phi, nàng từ chối không được, thật sự đem chỗ điểm tâm kia nuốt vào bụng, mặc dù không nhất định là có vấn đề, nhưng chỉ cần có liên quan đến Bình quận vương phủ, hắn liền khó tránh khỏi nảy sinh cảnh giác.
“Không có không có.” Diệp Thiên thấy hắn khẩn trương đến mức bóp chặt hai bả vai mình đến đau nhức, vội vàng an ủi: “Muội không có ăn, đều lén lút tráo vào trong khăn tay rồi.” Nàng vừa nói vừa lôi từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay đã bị cuốn lại thành một đoàn, mở ra cho Tiêu Ngôn Phong xem.
Tiêu Ngôn Phong nhìn thấy bên trong khăn tay có hai miếng điểm tâm đang chỉnh chỉnh tề tề nằm trong đó, hiển nhiên là nàng đã cắn qua một ngụm, đặt cùng một chỗ không khớp thành một khối, hắn hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn có chút không yên lòng nói: “Mặc dù điểm tâm này Thiên Thiên không có ăn vào bụng, nhưng dù sao cũng đã bỏ vào trong miệng, Thiên Thiên đi với ta về vương phủ, để cho Lộc y chính kiểm tra một chút.”
Diệp Thiên tin tưởng mình không có đem điểm tâm nuốt xuống bụng, có điều thấy hắn lo lắng bất an như thế, cũng liền đáp ứng, để cho Lộc y chính kiểm tra qua, chí ít có thể làm cho hắn yên tâm.
Xe ngựa vốn đang muốn đưa Diệp Thiên trở về Hầu phủ, lúc này Tiêu Ngôn Phong lại phân phó một tiếng, liền quay đầu hướng về Dự vương phủ mà đi.
Tiêu Ngôn Phong lấy một ấm trà từ không hộp giữ ấm lấy ra, rót cho Thiên Thiên một chén trà, dùng tay thử chút độ ấm, “Thiên Thiên dùng trà súc miệng đi, tuyệt đối đừng nuốt xuống.” Mặc dù điểm tâm kia là Bình quận vương phi tặng cho Thái Tử Phi, hắn lại rất sợ tiểu nha đầu sẽ bị liên luỵ.
Diệp Thiên không đành lòng khiến hắn lo lắng, làm theo lời hắn nói.
…
Vừa về tới vương phủ, Tiêu Ngôn Phong lập tức cho gọi Lộc y chính đến.
Khang công công sau mấy lần phải chạy gần nửa vương phủ đến chỗ lương y sở, đã có kinh nghiệm, đặc biệt an bài một tiểu thái giám tay chân nhanh nhẹn, nếu có chuyện gì có thể lập tức chạy truyền lời. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy chủ tử của mình khuôn mặt thâm trầm, chăm chú, cẩn thận ôm tiểu vương phi tiếp vào phủ, vừa thấy hắn liền phân phó đi gọi Lộc y chính tới ngay, Khang công công giật nảy mình, còn tưởng rằng tiểu Vương phi của mình ở bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi, cũng không cần đến tiểu thái giám kia, nhấc chân liền chạy, một đường chạy vội đến lương y sở.
Diệp Thiên nhẹ nhàng đấm đấm Tiêu Ngôn Phong một cái, mình rõ ràng có thể đi, đứng bình thường, chuyện gì cũng không có, hắn lại nhất định phải chuyện bé xé ra to, ôm mình vào phủ, nhìn xem đều đem mọi người dọa cho hết hồn cả rồi.
Tiêu Ngôn Phong mặc kệ không quản đến chuyện này, vương phủ chính là địa bàn của hắn, ai dám nói này nói nọ, hơn nữa, phàm là chuyện có quan hệ đến tiểu nha đầu của mình, có cẩn thận hơn nữa cũng không quá đáng.
Lộc y chính thở hồng hộc chạy đến, Khang công công quen tay xách hòm thuốc cho hắn, trời đang lạnh lẽo như vậy, hai người lại chạy gấp đến mức mồ hôi đầy đầu.
Lộc y chính vừa tiến vào cửa, lập tức nhìn thẳng vào mặt Diệp Thiên quan sát kỹ một lượt, thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, nhìn không giống dáng vẻ đang sinh bệnh, kinh ngạc sửng sốt một chút, lại nhìn sang Dự vương, cũng không có bất kỳ chỗ nào khác thường.
Dự vương vẫy tay gọi hắn lại gần, “Mau tới bắt mạch cho Thiên Thiên, xem nàng có trúng độc gì hay không.”
Trúng độc? Lộc y chính giật nảy mình, vội vàng bước đến bên cạnh bàn, ba ngón tay đặt trên cổ tay Diệp Thiên, tập trung tinh thần cẩn thận cảm nhận, nửa ngày sau, lão mới nghi hoặc nhìn sang Dự vương, “Từ mạch tượng xem ra, tiểu Vương phi không có chỗ nào khác thường hết, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?!” Tiêu Ngôn phong khẩn trương lo lắng hỏi.
“Chẳng qua là, lúc trước thân mình tiểu Vương phi có chút thể hàn, mặc dù không sao, nhưng những khi quỳ thủy tới khó tránh khỏi sẽ có chút không thoải mái, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tốt rồi.”
“…” Dự vương trợn mắt nhìn lộc y chính, mình đang lo lắng muốn chết, hắn còn dám lấp lửng nói một câu như vậy.
Diệp Thiên nhịn không được cũng trợn mắt nhìn Lộc y chính một cái, ai bảo lão dám ở trước mặt nhiều người như vậy nói về chuyện quỳ thủy của mình chứ, lại còn nói với dáng vẻ chững chạc đàng hoàng như thế nữa chứ.
Đôi mắt nhỏ đen bóng của Lộc y chính mê mang không hiểu chớp chớp, lão cũng không có nói sai cái gì nha, hơn nữa, tiểu Vương phi không trúng độc không phải là chuyện tốt hay sao, hai người kia làm sao nhìn đều có vẻ rất bất mãn vậy? Lão nghi hoặc quay sang nhìn Khang công công, lại thấy Khang công công cũng đang lườm lão, chính là quang minh chính trừng mắt lườm lão nha.
Lúc này Tiêu Ngôn Phong lại lấy khăn tay của Diệp Thiên ra, đem hai khối điểm tâm kia đưa cho Lộc hươu y chính nhìn, “Ngươi xem một chút, điểm tâm này có vấn đề gì không?” Tiểu nha đầu bình an không có chuyện gì, hắn đã yên tâm rồi, có điều Lộc y chính đều đang ở đây rồi, liền để hắn thuận tiện kiểm tra kỹ chỗ điểm tâm kia đi, dù sao cũng là dược thiện, bên trong đều là dược liệu, ai biết có trộn lẫn thứ gì không tốt hay không.
Lộc y chính lấy một cái kẹp bằng trúc từ trong hòm thuốc của mình ra, kẹp lấy một khối điểm tâm nhỏ, cẩn thận ngửi ngửi, quan sát, cảm nhận nửa ngày, rồi mới nói, ” Đây là dược thiện cho nữ tử dùng, để điều dưỡng thân thể sau khi sinh non, dược liệu đều là thứ rất quý giá, hiệu quả hẳn là cũng không sai, chỉ là… trong này còn có thêm hai vị thuốc không có liên quan, là thứ gì ta?”
Lão giơ cao kẹp trúc trong tay, mờ mịt đi vòng vòng trong phòng mấy vòng, đột nhiên sắc mặt thay đổi, gõ trán một cái, thốt lên, “Không thể nào?!” Sau đó bổ nhào vào bên bàn, đem khăn tay kia túm chặt, chạy biến đi như một làn khói, ngay cả hòm thuốc thân yêu cũng đều quên không cầm đi.
“Hắn… hắn thế này là thế nào?” Diệp Thiên hai mắt trợn tròn, chẳng lẽ chỗ điểm tâm trong khăn tay kia là thứ gì cực kỳ đáng sợ, nếu để ở chỗ này sẽ nhảy ra hại người hay sao?
Tiêu Ngôn Phong biết rõ bản tính của lão, cho nên nói với nàng, “Nhất định là hắn đã nghĩ ra cái gì, nhưng trong tay lại không có công cụ để kiểm tra, cho nên mới vội vàng chạy về Lương y sở tra xét đi. Thiên Thiên đừng nóng vội, hắn kiểm tra rõ ràng rồi sẽ trở lại ngay thôi.” Có điều, nhìn Lộc y chính kích động như vậy, chẳng lẽ bên trong điểm tâm kia quả thật có cái gì không đúng sao?
Diệp Thiên ở Đông cung không ăn uống gì, lúc này đã là giờ Thân rồi, bụng của nàng đã sớm đói đến xẹp lép, nàng sờ sờ bụng, nhìn về phía đĩa điểm tâm bày ở trên bàn, nhưng dáng vẻ mới rồi của Lộc y chính đã dọa đến nàng, bây giờ nhìn đến điểm tâm đẹp đẽ, ngon mắt kia, cho dù là đồ do Dự vương phủ chuẩn bị, chắc chắn là không có bất cứ vấn đề gì, nàng lại một ngụm cũng đều không muốn ăn.
Tiêu Ngôn phong vừa nhìn qua biểu cảm của nàng liền rõ ràng, hắn phân phó Khang công công đến phòng bếp, tranh thủ thời gian chuẩn bị ít thức ăn đưa lên.
Phòng bếp vẫn luôn dự sẵn thức ăn, chính là vì ứng phó với tình huống chủ tử đột nhiên muốn ăn gì đó, cho nên rất nhanh sau đó, một bàn đồ ăn lớn liền được mang lên.
Diệp Thiên đã đói meo rồi, quen tay gắp cho Tiêu Ngôn Phong một đũa rau, liền bắt đầu cầm chén lên ăn. Thật ra Tiêu Ngôn Phong cũng không chưa ăn gì, chẳng qua hắn cũng không giống Diệp Thiên đã đói đến mờ mắt như thế, vẫn có thể một bên vừa ăn còn vừa chiếu cố nàng, gắp thức ăn cho nàng.
Diệp Thiên ăn một chén cơm đầy ắp, lại uống một bát canh gà nấu với măng, lúc này mới thỏa mãn buông đũa xuống.
Khang công công chỉ huy tiểu thái giám tay chân lanh lẹ kia thu thập bàn cho sạch sẽ, Tiêu Ngôn Phong thì rót cho Diệp Thiên chén trà, nàng vừa mới nhấp một ngụm, Lộc y chính liền hùng hùng hổ hổ như gió lốc chạy trở về.
“Chính là cái này! Chính là cái này!” Trong tay lão vẫn còn đang giơ cao cái kẹp trúc kia, mặt mũi tràn đầy hưng phấn kích động, mắt nhỏ càng sáng rọi thêm mấy phần, “Lần trước vương gia hỏi ta loại thuốc kia, chính là vị thuốc trong điểm tâm này này!”
“Thuốc gì cơ?” Diệp Thiên quay đầu tò mò hỏi Tiêu Ngôn Phong, lại thấy sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ âm trầm, dường như còn lạnh lẽo hơn chỗ tuyết đã đóng thành băng ngoài mái hiên kia nữa.
“Lần trước vương gia hỏi ta có loại thuốc nào, sau khi ăn phải sẽ khiến cho người ta không thể mang thai, nhưng từ mạch tượng nhìn qua lại có vẻ giống như do thể chất bẩm sinh không thể mang thai được vậy.” Lộc y chính một hơi giải thích rõ ràng.
Diệp Thiên giật nảy mình, “Bên trong chỗ điểm tâm này có loại thuốc đó?” Nàng nhớ lại dáng vẻ thân mật vui vẻ giữa Bình quận vương phi và Thái Tử Phi, hẳn là cực kỳ thân thiết, quen thuộc, chẳng lẽ Bình quận vương phi lại ám hại Thái Tử Phi không thể mang thai được nữa? Trời ạ, người này mặt ngoài nhìn dịu dàng thân thiện như thế, thực chất bên trong lại quá mức âm độc, âm hiểm rồi.
“Cũng không hoàn toàn giống như vậy.” Lộc y chính lắc đầu, “Thứ thuốc bên trong điểm tâm này có thể khiến cho người ta không mang thai, nhưng từ mạch tương nhìn qua lại giống như sau khi sảy thai bị tổn thương thân thể, nhưng mà, chỉ cần lại thêm một vị thuốc khác vào, lập tức có thể thay hình đổi dạng, biến mạch tượng thành giống như thể chất bẩm sinh không thể mang thai được.” Lần trước sau khi Dự vương hỏi hắn chuyện này, hắn vẫn một mực khổ sở suy nghĩ vấn đề này, hơn hai năm qua đi, hắn đã mơ mơ hồ hồ có chút manh mối, hôm nay gặp được chỗ điểm tâm này, hết thảy đều trở nên rõ ràng rồi.
Diệp Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, thật sự là lòng người khó dò mà, lúc ấy nàng cũng ngồi ngay bên cạnh, thật sự là một chút cũng không nhìn ra Bình quận vương phi lòng mang ý đồ xấu, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều vô cùng tự nhiên, giống như thật sự vì thân thể của Thái Tử Phi mà suy nghĩ cố gắng nghiên cứu thử qua rất nhiều lần, điều chỉnh khẩu vị của điểm tâm, lại còn ảo não mình làm chưa đủ tốt nữa.
Tiêu Ngôn Phong ôm chặt lấy Diệp Thiên, nàng hơi sửng sốt, thoáng giãy giụa, trong phòng còn có nhiều người như vậy, nàng không quen thân mật gần gũi với hắn ở trước mặt người khác.
Khang công công rất có nhãn lực, vừa thấy thế liền nhanh chóng một tay dắt tiểu thái giám, một tay kéo lấy Lộc y chính vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn ngất trời đi ra ngoài.
Hai tay Tiêu Ngôn Phong giống như gọng kiềm ôm chặt lấy Diệp Thiên, lúc này trái tim hắn vô cùng đau đớn, quả nhiên là Bình quận vương phủ đã hại tiểu nha đầu của hắn, vậy mà hắn còn để cho con trai của Bình quận vương trở thành Hoàng đế. Mục đích Bình quận vương phi bỏ thuốc cho Thái Tử Phi cũng giống như đời trước xuống tay với Thiên Thiên vậy, hiện tại Thụy Vương và Khang vương đều đã chết, người bên ngoài nhìn qua liền thấy, Thái tử gần như đã nhất định có thể kế thừa đại vị. Mà mặc kệ hắn si tình chuyên tâm cũng tốt, có ẩn tình khác cũng được, dù sao Thái tử cũng chỉ có một mình Thái Tử Phi, chỉ cần làm hại Thái Tử Phi không thể mang thai, dưới gối của Thái tử cũng chỉ có một đứa con trai, tương lai nếu như phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, như vậy Bình quận vương phủ liền lại có cơ hội.
Tiêu Ngôn Phong cắn chặt răng, hận không thể hiện tại liền đem cả nhà Bình quận vương phủ đều giết sạch, những người này đã làm hại tiểu nha đầu của hắn phải chịu biết bao nhiêu đau khổ! Kiếp trước nhất định là tiểu nha đầu đã bị tổn thương thân thể từ khi còn ở Hầu phủ, không dễ có thai, sau khi gả cho hắn vẫn một mực không có hài tử, lúc ấy hắn vội vàng cùng Thái tử tranh quyền đoạt vị, đối với chuyện này không phải rất để ý, về sau chiến thắng Thái tử rồi, hắn nhớ kỹ Bình quận vương phi xác thực có một đoạn thời gian rất thân cận với tiểu nha đầu, xem ra, lúc đó, chắc hẳn là bọn hắn cho là mình có thể kế thừa đại vị, liền đem chủ ý đánh tới trên người tiểu nha đầu.
Cánh tay của hắn căng cứng, Diệp Thiên bị hắn ôm có chút không thoải mái, ngửa cằm lên, hôn một cái lên gương mặt tuấn tú kia của hắn
Tiêu Ngôn Phong lập tức lấy lại tinh thần, tiểu nha đầu của hắn vẫn còn rất tốt ngồi trong ngực hắn, không bị thương tổn gì, “Thiên Thiên, Thiên Thiên của ta, về sau cách xa người của Bình quận vương phủ một chút!” Hắn không thể giải thích chuyện của kiếp trước cho nàng nghe, như vậy sẽ dọa đến nàng, chỉ có thể căn dặn nàng chú ý nhiều chút mà thôi.
Diệp Thiên gật gật đầu, “Bình quận vương phi kia thật đáng sợ, muội cũng không dám trêu chọc đến loại người này.”