Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 94


Diệp Song Song đã đợi ở đây từ lâu, vừa thấy Lạc Tú đến, cô ta đã dẫn Lạc Tú vào một căn phòng ngủ.
Lúc này Diệp Kính Bình đang nằm trên giường, một bác sĩ tư nhân đang tận tình điều trị cho ông ta, không phải nguy hiếm đến tính mạng nhưng từ sắc mặt tái nhợt của Diệp Kính Bình có thế thấy ông ta bị thương rất nặng.
“Ông nội, thầy đến rồi.” Diệp Song Song lo lắng nhìn Diệp Kính Bình.
“Làm càn, chỉ là chuyện vặt vãnh mà sao lại kinh động đến cậu Lạc được chứ?” Diệp Kính Bình nói xong, lại ho sù sụ mấy tiếng.
Đột nhiên khóe miệng lại chảy máu.
“Ông cụ bị thương ở nội tạng, phải làm phẫu thuật.” Bác sĩ tư nhân đề nghị.
“Không được, ông nội đã cao tuồi, không được mạo hiếm.” Diệp Song Song ở bên cạnh ngăn cản.
“Ngoại trừ Song Song, tất cả mọi người lui xuống trước đi.” Lạc Tú bình tĩnh nói.
Bác sĩ định mắng anh, nhưng thấy Diệp Song Song đã xụ mặt đuối người nên đành phải đi thôi.
“Trong nhà có ngân châm không?” Lạc Tú hỏi. Với khả năng nhìn thấu của anh thì đương nhiên có thể thấy được Diệp Kính Bình đã bị thương ờ phổi, lồng ngực của ông ta bị lún vào một mảng lớn, vừa vặn là một dấu bàn tay.
Diệp Song Song vội vàng lấy một hộp ngân châm tới. Đầu tiên Lạc Tú khai thống khí huyết của Diệp Kính Bình theo một thủ pháp chắc chắn, cuối cùng nâng Diệp Kính Bình lên, bàn tay vỗ vào lưng Diệp Kính Bình mấy chục cái bằng một thủ pháp lúc nhanh lúc chậm.
“Oẹ.” Diệp Kính Bình phun ra một ngụm máu đen, lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Cảm ơn cậu Lạc.” Diệp Kính Bình mớ mát.
“Không còn gì đáng ngại nữa, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là sẽ khoẻ lại thôi.”
Lạc Tú rửa tay, ngay khi anh dùng ngân châm giúp Diệp Kính Bình lưu thông khí huyết thì đã bí mật truyền vào dưới ngân châm một tia tử khí. Mặc dù tia tử khí này nhìn thấy rất ít nhưng nó có thể làm ấm phổi của Diệp Kính Bình.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lạc Tú rất khó hiếu, dù sao dựa vào địa vị của Diệp Kính Bình ờ Tân Châu thì không ai dám ra tay với ông ta, hơn nữa cho dù Diệp Kính Bình không thể lọt vào mát Lạc Tú, nhưng ông ta cũng là một người có võ công cao cường, sao lại bị người khác đánh cho bị thương nặng như thế?
“ôi, chỉ là mấy chuyện cũ năm xưa đó mà.” Diệp Kính Bình thở dài, giống như không muốn nhác tới.
“Ồng nội, hay là để cháu gọi ba về dẫn quân đội qua đó, cháu xem họ còn dám không thả người Ư?” Diệp Song Song tức giận hét ầm ĩ.
“Song Nhi, bây giờ chú ba của cháu vẫn đang ở trong tay bọn chúng, chác cháu không biết, chúng thật sự dám giết người đấy.” Diệp Kính Bình bất lực thở dài.
Lạc Tú lại càng khó hiểu.
“Hồi tôi còn trẻ khoẻ đã đác tội với một người nhưng lúc đó ông ta đấu không lại tôi nên cuối cùng xuất ngoại. Không ngờ bây giờ ông ta đã quay về, lại còn mang theo một cao thủ tông sư.” Diệp Kính Bình lắc đầu.
“Ống đã giao đấu với tên cao thủ tông sư kia ư?” Lạc Tú hỏi.
“Ha ha, cậu Lạc à, nếu tôi giao đấu với tên cao thủ kia thì chỉ sợ bây giờ không thế nói chuyện với cậu được nữa. Tôi chỉ giao đấu với ông ta, không ngờ từ biệt trong hai mươi năm mà ông ta đã học được ám kình.”
“Tôi bị ám kình của ông ta làm bị thương!” Diệp Kính Bình cũng bất lực, kẻ thù năm nào nay đã quay lại trả thù, nhưng ông ta không còn là đối thủ của người ta nữa.
“Thật ra người mạnh nhất chính là vị cao thủ tông SƯ bên cạnh ông ta, ngay cả súng ống đạn dược cũng không làm cho anh ta bị thương.”
“Chống đỡ được cả đạn ư?” Lạc Tú hơi kinh ngạc, anh có thể chặn được viên đạn là nhờ có khí tức hộ thể của Thái Hoàng Kinh, nếu bây giờ thu lại khí tức hộ thế Thái Hoàng Kinh thì chỉ sợ không thế ngăn được đạn.
Hơn nữa sức mạnh của viên đạn đôi khi phụ thuộc vào khấu súng, ví dụ sức mạnh của súng lục và khấu AK47 là hoàn toàn khác nhau.
Không ngờ lúc này lại có một vị cao thủ như vậy, thực lực có thế căn cản được cả viên đạn, điều này khiến cho Lạc Tú cảm thấy rất có hứng thú.
“Nghe nói vị cao thủ kia đã luyện Thiết Bố Sam.” Diệp Kính Bình giải thích.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.