Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 90


Cho đến khi màn đêm buông xuống, Lạc Tú lại lặng lẽ lái xe đến quán bar này.
Đi tới đi lui, hơn nữa cũng không chào Vương Phi.
Bước vào quán là tiếng nhạc rock heavy metal nhịp nhàng, với tư thế uốn éo của nam nữ thanh niên, cứ như thành phố này đang lộ ra một mặt khác của nó dưới màn đẽm.
Bên trong con hẻm tối sau quán bar.
“Vương Phi, nếu tháng này mày vẩn không có tiền, ỏng đây sẽ phế cánh tay của mày.”
Một tên to béo có hình xăm giống y như anh ta cười gằn, trên tay anh ta cầm một con dao bầu loé ra ánh sáng lạnh, mổi khi anh ta nói thì thân hình mập mạp dữ tợn lại rung lên theo.
Còn bốn tên giang hồ kiêu ngạo đang đứng vây quanh Vương Phi, Vương Phi cúi đầu, khóe miệng chảy máu, nửa khuôn mặt sưng tấy.
“Anh Sói, xin anh thư thả cho vài ngày, nếu thư thả vài ngày thì tôi sẽ có tiền ạ.” Trong ánh mắt Vương Phi tràn ngập vẻ không cam lòng, giọng điệu khấn cầu, nhưng cũng không dám không cúi đầu.
Đối phương là tên xã hội đen nối tiếng ở vùng này, chuyên môn bảo kê và thu nợ, nghe nói trong tay anh ta đã hại mấy mạng người.
“Thư thả vài ngày?” Anh Sói túm tóc Vương Phi, sau đó tát vào mặt Vương Phi một cái.
“Mày nói thư thả vài ngày thì sẽ thư thả vài ngày ư?”
“Hôm nay ông mày sẽ thu tiền lời trước.” Anh Sói nói xong liền dí con dao bầu lên mặt Vương Phi.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo của con dao bầu, Vương Phi vùng vầy một hồi rồi hét lên.
‘Anh Sói, anh định làm gì? Xin anh đừng mà/
“Hừ, nghe nói mày có thể thông đồng với con ả kia cũng là nhờ vào gương mặt này. Đáng tiếc, mày cũng không xem lại mày là cái thá gì mà đòi cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, bị người ta lừa hết tiền khiến lão già của mày tức đến nỗi lăn ra chết, giờ mẹ già bệnh nặng cũng không có tiền chữa trị!”
Anh Sói dí con dao bầu vào mặt Vương Phi và khoa tay múa chân.
“Anh Sói, làm ơn tha cho tôi, làm ơn đi.” Vương Phi hét lên, toàn thân run rẩy, nhưng đáng tiếc ờ đây không ai có thể nghe thấy, cho dù cỏ người nghe thấy cũng không dám tới tọc mạch.
Vì xuất thân của anh Sói rất ghê gớm, có một đại ca đứng đầng sau chống lưng. Chúng chính là sống cuộc đời liếm máu trên lưỡi dao, nếu chúng muốn lấy mạng Vương Phi thì anh ta ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Nhưng anh Sói không quan tâm đến điều đó, anh ta thật sự muốn rạch mấy dao trên mặt Vương Phi.
“Cứu với, cứu mạng với.”
“Ha ha, thằng nhóc thối này còn dám kêu cứu. Địa bàn của ông đây mà thằng nào dám đến cứu mày?” Anh Sói nói xong lại giơ tay tát vào mặt Vương Phi.
Lạc Tú đi vòng quanh quán bar, tự nhiên không thấy Vương Phi, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng vì không thấy Vương Phi nên anh cũng rời khỏi.
Nhưng khi Lạc Tú bước ra khỏi cửa quán bar, bổng nhiên anh nghe thấy một âm thanh không nên nghe.
Với tu vi của Lạc Tú, đĩ nhiên anh có thế nghe thấy âm thanh mà người thường không thể nghe thấy, vì vậy Lạc Tú cười nhạt rồi sau đó đi đến con hẻm ở cửa sau của quán bar.
“Cứu tôi với, cứu tôi với.” Tiếng hét của Vương Phi có vẻ mỉa mai và yếu ớt trong màn đêm.
“Ha ha, ông đây xem ai tới cứu mày.”
Nhưng lúc này anh ta chợt nhận ra có điều gì đó không ốn.
Anh Sói quay đầu lại, một bóng người ấn hiện trong bóng tối, không thế nhìn rõ.
“Cút, anh Sói đang làm việc, kẻ không liên quan cút ngay cho tao.” Một trong những tên côn đồ hướng về phía bóng tối quát
lên.
“Anh ta nợ anh bao nhiêu?”
“Sao? Muốn trả giúp nó hả?”
“Ba trăm vạn.” Anh Sói CƯỜI gần.
Lạc Tú khẽ cau mày, ba trăm vạn?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.