Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 53


Vật phấm tiếp theo là một chiếc bình rượu thời Chiến Quốc, bình rượu vừa ra, chỉ bằng khí tức của thái hoàng kinh mà Lạc Tú đã cảm ứng được, đây là nhất món đồ giả.
Cho nên Lạc Tú khẽ ra hiệu cho Diệp Kính Bình.
Mà lúc này Đường Trung Hòa cũng mở miệng.
“Lão Diệp, thứ này chắc là thật, có thế mua được.”
“Được, Song Nhi hô giá.” Diệp Kính Bình vẫn thản nhiên, sau đó hô giá.
Tiếp đó lại là một chiếc vại đất thời Tây Chu.
Lạc Tú cũng cảm ứng ra món này là giả.
Mà Đường Trung Hòa vẫn bảo Diệp Kính Bình hô giá.
Liên tiếp bát mua hai món giả, mấy trăm vạn cứ thế bị ném đi. Nhưng thật ra Diệp Kính Bình cũng không ngốc.
Với thế lực của Diệp Kính Bình, sau khi mua được hai món đồ kia, gần như là lập tức lấy tới tay, không cần mất thời gian dài giống những người khác.
Mà sau khi lấy tới tay, Diệp Kính Bình sẽ lập tức đưa đến trung tâm giám định chuyên nghiệp, dùng công nghệ cao tiến hành giám định chuyên nghiệp.
Loại hội đấu giá này chính là như vậy, cho dù đồ bán đấu giá
là giả, cũng chỉ có thế trách mình xui xẻo, bản thân nó chính là một canh bạc.
Mà bên kia sau khi giám định xong, sẽ trực tiếp gửi kết quả đến trên điện thoại di động của Diệp Kính Bình.
Diệp Kính Bình xem điện thoại, sau đó trong lòng đã có đáp án.
Món tiếp theo, thế mà lại là một cái phù ấn khai quật thời Tây Chu.
“Thầy Đường, thầy xem món này đi?”
“Thứ này tôi xem tỉ suất có đến tám phần là giả, lão Diệp, ông vẫn đừng nên mua.” Đường Trung Hòa nhác nhờ.
Mà lúc này Lạc Tú lại mở miệng.
“Thật, có thế mua.”
“Ha ha, anh bạn nhỏ, ông già tôi đây hành nghề đã vài thập niên, chác không nhìn lầm đâu, thứ này tuyệt đối là giả.” Trên mặt Đường Trung Hòa tỏ vẻ ngạo nghễ, lúc nhìn về phía Lạc Tú tỏ vẻ vô cùng khinh thường.
“Nếu không thì cứ hô giá đi.” Diệp Kính Bình mô miệng nói.
“Lão Diệp, tuyệt đối không thể, thứ này tuyệt đối là giả.”
“Anh bạn nhỏ bên kia, cậu đừng ăn nói bừa bãi, phải biết rằng, muốn lấy được thứ này cần xấp xỉ ba trăm vạn, đến lúc đó lỡ
giám định ra là giả, tôi xem cậu ăn nói thế nào với lão Diệp.” Đường Trung Hòa tỏ vẻ bất mãn.
“Tôi nói nó là thật.” Lạc Tú lạnh nhạt mở miệng.
“Ha ha, chỉ là một thằng nhãi ranh mà cũng dám ăn nói bậy bạ trước mặt lão phu. Lão phu thấy chắc chắn thứ này là giả rồi. Cậu có giấy chứng chỉ thấm định cao cấp của nhà nước cấp sao? Cậu có biết văn hóa thời Tây Chu không? Cậu có hiếu biết lịch sử và dã sử không?”
“Cậu cho rằng muốn đánh giá một thứ là thật hay giả đơn giản đến thế sao? Nền tảng nhân văn của thời đại đó thế nào, tay nghề thủ công tinh xảo của thời đại đó ra sao. Cậu chầng hiểu chút gì về những thứ này mà cũng dám ăn nói bừa bãi ư?” Đường Trung Hòa nối giận mắng.
“Chầng phải chỉ cần chụp ảnh và thấm định một phen là sẽ biết ngay sao. Nếu nó là giả thì số tiền này tôi sẽ trả!” Lạc Tú vẫn không dao động chút nào.
“Ha ha, hoàn toàn chắng cần giám định thêm làm gì, tôi chính là nhà giám định tốt nhất!” Đường Trung Hòa tỏ vẻ mất bình tĩnh như bị giầm phải đuôi.
“Còn cậu cái gì cũng không biết. Thế mà lại dám nói chuyện thật giả trước mât lão phu ư?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.