Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 51


“Cái này gọi là địa vị!” Giọng nói lạnh như băng cúa người tống phụ trách truyền ra từ bên trong.
Ngay cả Trần Thế An cũng bị người ta trực tiếp đuổi ra ngoài. “Tại sao lại như vậy?” vẻ mặt cậu Lưu hoang mang.
Mà lúc này, ba cúa cậu Lưu cũng bị mời ra.
Hai người kia tuy có một chút địa vị và thế lực ở Tân Châu, nhưng so với nhà họ Diệp thì bọn họ bé nhỏ không đáng kế.
“Ba, đây là?”
“Bốp.” Trần Thế An trực tiếp tát Trần Hữu một cái.
Mà ba của cậu Lưu còn đá một cước vào người cậu Lưu.
“Hai thằng nhóc chúng mày, rốt cuộc đã đắc tội với ai hả?” Trần Thế An tức đến phát run, bản thân ông ta vần là lần đầu tiên mất thể diện như vậy, thế mà lại bị người ta ‘mời’ ra ngoài.
Lần này thật sự mất hết mặt mũi.
Vừa rồi dùng cơm trong đại sảnh đều là một vài nhân vật có uy tín của Tân Châu, chính mình lại bị người ta đuổi ra ngay trước mặt công chúng.
Có thế tưởng tượng ra mất mặt thế nào, ông ta còn là người coi trọng thể diện.
Nghĩtới đây, Trần Thế An lại tay giơ lên cho Trần Hữu thêm một bạt tai.
Trần Hữu thì tỏ vẻ ấm ức, anh ta không đắc tội ai mà!
Mà Trần Hữu và cậu Lưu đương nhiên cũng sẽ không nghĩ đến lại là vì Lạc Tú.
Chẳng lẽ ở trong này Lạc Tú có mặt mũi lớn như vậy sao?
Ngẫm lại cũng biết không có khả năng.
Mà trong phòng bao, Lạc Tú ngồi vào chồ, Diệp Kính Bình bát đâu khách sáo vài câu sau đó mờ miệng nói.
“Cậu Lạc, còn phải nhờ cậu giúp một chuyện nhỏ, vị kia cũng sắp đến rồi.” Diệp Kính Bình cũng không già mồm, nói thẳng ra mục đích lần này.
Từ lần trước sau khi Lạc Tú giám định ra bức tranh kia là giả trên tàu cao tốc, Diệp Kính Bình đã bắt đầu nghi ngờ.
Trước đó bị lừa bao nhiêu tiền không nói, mấu chốt là với địa vị và sự trải đời của ông ta, lại còn bị người ta lừa, chuyện này mà bị truyền ra ngoài, cái mặt già này của ông ta biết đặt vào đâu?
“Việc nhỏ.” Lạc Tú nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống nói.
Lạc Tú rất rõ ràng, cái gọi là hỗ trợ của Diệp Kính Bình, đương nhiên là muốn vạch trần người bên cạnh Diệp Kính Bình, dù sao lần trước người kia đã lừa Diệp Kính Bình một vố.
Vả lại có thế lừa nhân vật như Diệp Kính Bình, nói vậy nhất định là người bên cạnh Diệp Kính Bình, hơn nữa còn là một người rất được trọng dụng.
Quả nhiên!
“Thật ra hân đã đi theo tôi mười mấy năm, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghi ngờ hân, nếu không phải trên tàu cao tốc lần trước cậu Lạc nhìn ra vấn đề, chỉ sợ đến bây giờ tôi vẫn chẳng hay biết gì.”
Diệp Kính Bình cười khố, với thân phận và địa vị của ông ta mà cũng có lúc bị người ta lừa, nói ra thật sự có chút xấu hổ.
“Như thế này đành phải làm phiền cậu Lạc đi với tôi một chuyến đến hội đấu giá rồi.” Diệp Kính Bình vì muốn vạch trần nội gián, trực tiếp vận dụng quan hệ, âm thầm tố chức một buổi đấu giá tại Tân Châu.
Quả nhièn chẳng bao lâu sau, có một ông già hơn năm mươi tuối mặc trường bào màu xanh đi đến.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.