Ông còn gọi ai nữa không?
Như một cái tát vào mặt Chu Càn Khôn, khí thế hung hăng tràn đầy tự tin của ông ta hồi trước đã nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Ông ta hơi sửng sốt nhìn Nữ Thần Tử Vong.
Đây chính là bá chủ quốc tế.
Làm sao có thể khiêm tốn như vậy với Lạc Tú, thậm chí còn vì Lạc Tú mà vén khăn che mặt chưa từng được vén lên kia.
Đừng nói là ông ta, mà ngay cả hàng vạn người ở có mặt ở đây cũng hóa đá, rốt cuộc chuyện này là sao?
Rốt cuộc Lạc Tú là ai?
Tại sao sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực lại sợ anh như vậy?
Tại sao ngay cả Nữ Thần Tử Vong bá chủ quốc tế cũng cung kính với anh như vậy?
Chẳng lẽ Lạc Tú cũng là bá chủ quốc tế, thậm chí còn là sự tồn tại trên cả bá chủ quốc tế?
Rất nhiều người nhất thời dựng tóc gáy, lúc nhìn Lạc Tú, trong mắt đã hiện lên tia kinh hãi.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Chu Càn Khôn tràn đầy hoảng sợ, mặc dù ông ta không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng bây giờ đã rất rõ ràng.
Nữ Thần Tử Vong cũng phải sợ đối phương ba phần.
“Liên quan gì đến ông, bây giờ ông vẫn còn muốn xét xử tôi chứ?” Lạc Tú lạnh lùng chế giễu.
Chu Càn Khôn nhất thời ngồi bệt xuống đất, như thể đã mất hết sức lực.
Xét xử Lạc Tú ư?
Ông ta có năng lực và bản lĩnh đó không?
Ông ta vốn cho rằng Lạc Tú chỉ là cao thủ hơi lợi hại mà thôi, là võ thánh như Chu Càn Khôn ông ta có thể nghiền ép một cách dễ dàng.
Ai dè thực lực của Lạc Tú lại thâm sâu khó lường, treo ông ta lên mà đánh.
Cuối cùng, ông ta không thể không mời sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực đến lấy lại mặt mũi, ai dè sở trưởng lại trở nên sợ sệt, thậm chí còn không dám ra tay.
Rồi ông ta đặt niềm hy vọng cuối cùng vào Nữ Thần Tử Vong.
Ông ta vốn cho rằng chuyện này đã chắc như đinh đóng cột, dù Lạc Tú lợi hại đến đâu cũng không thể nào hống hách với bá chủ quốc tế như Nữ Thần Tử Vong.
Nhưng sau khi Nữ Thần Tử Vong xuất hiện, Chu Càn Khôn mới phát hiện ra, không phải người ta không dám hống hách với Nữ Thần Tử Vong.
Mà là Nữ Thần Tử Vong không dám hống hách với Lạc Tú.
Sớm biết thực lực và bối cảnh của Lạc Tú lớn như vậy, ông ta đâu ngốc đến nỗi ra tay với Lạc Tú?
Đây hoàn toàn là sự tồn tại mà ông ta không thể trêu chọc.
Nỗi hối hận vô tận ập đến, Chu Càn Khôn biết mình tiêu đời rồi.
Võ thánh Vô Không ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng cũng dâng lên cảm giác hối hận.
Ông ta vốn cho rằng Lạc Tú là quả hồng mềm, ai dè bây giờ mới phát hiện ra, mình đã trêu chọc một con cự long.
Nhưng người hối hận nhất vẫn là người nhà họ Thẩm, nhất là Thẩm Thiên Quân.
Đứa cháu ngoại này của ông ta đúng là thâm sâu khó lường, hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Ông ta không biết rốt cuộc bá chủ quốc tế lợi hại đến đâu, nhưng nhất định phải lợi hại hơn võ thánh.
Nhưng bây giờ, ngay cả bá chủ quốc tế cũng phải sợ hãi ba phần trước đứa cháu này.
Có lẽ cả đời này, chuyện hối hận nhất cũng là chuyện ngu xuẩn nhất mà ông ta từng làm là trước đây ở Thiên Đô, đã không đón Lạc Tú về nhà.
Bởi vì một khi ông ta đón Lạc Tú về nhà, ít nhất là ở trong nước sẽ không có ai dám trêu chọc nhà họ Thẩm bọn họ.
Nhưng tiếc rằng bọn họ đã trở thành kẻ thù của đối phương.
Muốn phục hưng lại nhà họ Thẩm, chẳng khác nào đang nằm mơ giữa ban ngày.
Thậm chí cuộc gọi cuối cùng của Thẩm Nguyệt Lan, cơ hội cuối cùng đó, ông ta cũng không chịu trân trọng.
Thẩm Thiên Quân nhìn Lạc Tú, hối hận đến mức trào nước mắt.
Hôm nay sau khi trận chiến này truyền ra ngoài, chắc chắn trong nước sẽ rung chuyển.
Lạc Tú nhìn Chu Càn Khôn và võ thánh Vô Không.
“Không ai có thể gọi người nữa đúng không?” Dứt lời, trong mắt Lạc Tú chợt lóe lên tia sắc bén.
Rồi anh tiến lên một bước đi tới trước mặt Chu Càn Khôn.
“Xét xử tôi ư?”
“Chỉ dựa vào hai ông cũng xứng sao?”
“Tôi vẫn nói câu đó, khắp nơi đều là kẻ địch thì sao chứ?”
“Ai dám không phục?”
“Thì cứ việc đến khiêu chiến.” Lạc Tú bỗng đạp lên người Chu Càn Khôn, khịt mũi nói.
Chu Càn Khôn nhất thời nổ tung, máu thịt bắn tung tóe.
Một đời võ thánh, Chu Càn Khôn cứ thế ngã xuống.
Cảm nhận được sát khí trên người Lạc Tú, rồi nhìn thấy máu thịt be bét, võ thánh Vô Không đang định cầu xin, ai dè một luồng kình khí cực kỳ mạnh mẽ nhanh chóng đánh trúng ông ta.
Một võ thánh nữa lại nổ tung ngã xuống.
Ở đảo Tần Hoàng, hai vị võ thánh đã chết một cách đẫm máu.
Xung quanh yên tĩnh, không ai dám phát ra tiếng.
Trong trận chiến hôm nay, hễ là người chứng kiến tại đây, trong lòng đều biết rất rõ, ít nhất là ở bề ngoài, trong nước đã không còn ai là đối thủ của Lạc Vô Cực.
Kể từ ngày hôm nay, trong nước sẽ gọi Lạc Vô Cực là tôn.
Dương Thiên Cương thở dài, cuối cùng lão vẫn đánh giá thấp Lạc Tú, không ngờ ngay cả bá chủ quốc tế cũng phải nhún nhường Lạc Tú ba phần.
Nhưng lão càng thương tiếc cho võ thánh.
Khó khăn lắm bọn họ mới có thể đi đến trình độ thiên tài tuyệt thế này.
Rồi phải trải qua bao nhiêu năm mới có thể ngưng tụ ra một cao thủ tuyệt thế như vậy?
Nhưng bây giờ lại có hai vị đã ngã xuống ở đảo Tần Hoàng.
Chu Càn Khôn vốn định mở ra thời đại võ thánh tung hoành thiên hạ lần nữa, ai dè còn chưa bắt đầu, đã kết thúc ở trong tay Lạc Tú.
Mấy vạn người đều vô cùng yên tĩnh, ai cũng nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt sợ sệt.
Chỉ có Hư Kinh Thiên là đang tiến thẳng đến Thất Tinh Long Uyên Kiếm đã rơi xuống ở bên cạnh.
Tất nhiên, là người đến từ Côn Lôn Kiếm Cung, Thất Tinh Long Uyên Kiếm có sức hấp dẫn trí mạng đối với Hư Kinh Thiên.
Hơn nữa ông ta cũng không sợ Lạc Tú, một là vì ông ta rất tự tin vào thực lực của mình, hai là sau lưng ông ta có Côn Lôn Kiếm Cung làm hậu thuẫn.
Lạc Tú sẽ không ngu xuẩn đến mức đắc tội với Côn Lôn Kiếm Cung.
Nhưng Hư Kinh Thiên vừa mới cầm Thất Tinh Long Uyên Kiếm lên, một ánh mắt sắc bén đã rơi xuống người ông ta.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén đó, Hư Kinh Thiên liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy tia sát khí trong mắt Lạc Tú.
“Hả? Sao thế, cậu Lạc định xuống tay với tôi à?” Hư Kinh Thiên nở nụ cười giễu cợt.
Ông ta không phải là võ phu như Chu Càn Khôn và Dương Thiên Cương.
Mà là người tu pháp, tất nhiên thực lực và bản lĩnh cũng vượt xa võ phu như võ thánh.
Thậm chí ngay cả Nữ Thần Tử Vong, ông ta cũng có lòng tin chiến đấu.
Cộng thêm sau lưng có Côn Lôn Kiếm Cung làm chỗ dựa vững chắc, tất nhiên ông ta có thể trắng trợn chẳng hề kiêng dè.
“Bỏ kiếm xuống, đó không phải là thứ ông nên chạm vào.” Lạc Tú nhìn chằm chằm Hư Kinh Thiên lạnh lùng nói.
“Láo xược, đồ của Côn Lôn Kiếm Cung ta cần, ai dám…”
“Bốp!” Một luồng kình khí đánh thẳng vào mặt Bạc Tuấn, khiến anh ta ngã nhào xuống đất, đồng thời cũng cắt ngang lời nói của Bạc Tuấn.
“Cậu dám động vào người của Côn Lôn Kiếm Cung tôi.” Hư Kinh Thiên cũng sửng sốt.
“Thật to gan!” Hư Kinh Thiên giận dữ quát, đại dương vốn bị Nữ Thần Tử Vong trấn áp nhất thời nổi sóng ngút trời, làn sóng không ngừng cuồn cuộn, như muốn lật đổ đến đây.
Anh đang đánh người của Côn Lôn Kiếm Cung bọn họ ngay trước mặt ông ta.
Ở thời đại này ai dám làm như vậy chứ?
“Cậu cho rằng cậu có thể đánh bại võ thánh, khiến bá chủ quốc tế nhún nhường cậu ba phần thì cậu thật sự là người bất khả chiến bại trong thiên hạ à?” Trong mắt Hư Kinh Thiên lóe lên tia lạnh lẽo.
“Anh Lạc, mong anh hãy nhẫn nhịn.” Đúng lúc này, Phi Long vội bước tới, định ngăn cản Lạc Tú nổi nóng.
Rõ ràng đó là chiến lợi phẩm của Lạc Tú, vậy mà bây giờ Hư Kinh Thiên lại tới cướp một cách trắng trợn, chẳng khác nào đang cướp đồ của Lạc Tú trước mặt hàng vạn người.
Tất nhiên Lạc Tú nổi giận cũng là chuyện bình thường.
Nhưng dù gì đó cũng là Côn Lôn Kiếm Cung, mà trong Côn Lôn Kiếm Cung có một số sự tồn tại ghê gớm.
Dù gì đó cũng là vùng đất của các vị thần.
Không ai có thể nói trước liệu bây giờ ở trong đó có còn thần linh nào đang sinh sống hay không.
Ngộ nhỡ bên trong thật sự có thần linh trong truyền thuyết thần thoại sinh sống.
Chắc chắn sẽ gây ra tai họa ngập trời khi xảy ra xung đột với Côn Lôn Kiếm Cung.
“Nhẫn nhịn ư?” Lạc Tú khẽ cười nói.
“Lạc Vô Cực tôi cả đời tung hoành, chưa bao giờ biết nhẫn nhịn.”