Lạc Tú quay về thôn Bạc để nghỉ ngơi một lát.
Hôm nay thôn Bạc có cảm giác cuối cùng ôn thần cũng rời đi.
Bởi vì hôm nay người trong thôn Bạc phát hiện, cuối cùng cũng không còn nóng nữa.
Bạn nói thử xem vào mùa đông, tuyết rơi đầy trời, nhưng một đám người lại mặc quần đùi, áo ngắn tay, bật quạt thì ai mà tin cho được?
Trong quãng thời gian này, đám người trong thôn Bạc này đã quen với thời tiết quái quỷ này rồi.
Nhưng hôm nay, gió lạnh thổi vù vù, rất nhiều người trong thôn Bạc thức dậy sớm, còn tưởng trời sẽ nắng nóng như hôm qua.
Do đó bọn họ đã mặc quần đùi chạy ra ngoài, ai dè một trận gió lạnh thổi tới, khiến bọn họ suýt đóng thành băng.
Hai hàm răng va vào nhau, bọn họ vội vàng quay vào nhà tìm áo ấm và áo phao để mặc vào.
Mãi đến buổi chiều, Lạc Tú mới tới tiệm cơm Cẩm Tú Sơn Hà.
Nhưng điều kỳ lạ là Điền Kỳ Kỳ lại không có ở đây.
Ngược lại Đường Hân kiêu ngạo đứng ở đó, nhìn Lạc Tú từ trên cao.
“Anh đừng tìm nữa, cô ấy sẽ không quay về đâu.” Đường Hân cười khẩy.
Lão tổ mẫu đã sắp xếp cô ta ở lại, mục đích là để cảnh cáo Lạc Tú.
“Cô ấy đã đi đâu thế?” Lạc Tú cau mày hỏi.
“Cô ấy đã đi đến nơi mà cô ấy cần đến, đó chính là nhà họ Điền.” Đường Hân khoanh tay trước ngực nhìn Lạc Tú.
“Nể tình chúng ta từng quen biết, tôi nhắc nhở anh, tốt nhất đừng nên đi tìm cô ấy, bởi vì chút võ công mèo cào kia của anh hoàn toàn không có tác dụng.”
“Hơn nữa, hạng người phàm như anh làm sao hiểu được bản lĩnh của Tiên gia.” Đường Hân ngạo mạn nhìn Lạc Tú nói.
Bây giờ cô ta đã học được cách điều khiển ngọn lửa, tất nhiên sẽ không để người bình thường như Lạc Tú vào mắt.
“Chẳng lẽ cô hiểu lắm à?” Lạc Tú liếc nhìn Đường Hân, trong bụng cô đã có một con rắn sặc sỡ, hơn nữa trông con rắn đó cũng có chút dao động pháp lực của người tu pháp.
“Tôi ư?”
“Lạc Tú, anh đừng cho rằng tôi vẫn là Đường Hân ngày trước.” Đường Hân nhướng mày, chế nhạo ngay.
“Cũng đúng, người trần mắt thịt như anh làm sao có thể nhìn ra sự biến hóa và bất phàm của tôi vào lúc này?” Đường Hân xua tay, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Trước đó, cô ta cần phải nịnh bợ lấy lòng, thậm chí là ngưỡng mộ Lạc Tú.
Bởi vì cô ta chỉ là ngôi sao hạng hai, còn Lạc Tú rõ ràng là một cậu chủ nhà giàu.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cô ta đã không còn để Lạc Tú vào mắt.
Bây giờ cô ta đã là người của nhà họ Điền, cũng là một người tu pháp.
Vì thế, cô ta tỏ vẻ vô cùng thô lỗ với Lạc Tú.
Bởi vì bây giờ cô ta đã có sự tự tin này.
“Cô ấy là tự nguyện hay bị ép buộc?” Lạc Tú phớt lờ thái độ của Đường Hân.
Dù gì ở độ cao khác nhau thì những thứ bạn nhìn thấy cũng sẽ khác nhau, liệu bạn có để tâm đến một con kiến đang giơ kìm, múa máy về phía bạn không?
Tất nhiên là không rồi.
“Lạc Tú, không ngờ anh vẫn chưa hiểu rõ, nhà họ Điền không phải là sự tồn tại mà anh có thể trêu chọc, anh có biết Tiên gia là gì không hả?”
“Hơn nữa, tại sao cô ấy lại không tự nguyện?” Đường Hân khinh bỉ nhìn Lạc Tú.
Không ngờ anh còn hỏi một câu ngu xuẩn như vậy?
“Chẳng lẽ chỉ dựa vào anh cũng muốn đi cứu cô ấy ư?” Đường Hân xua tay nói.
Nực cười.
Anh là cậu chủ nhà quyền thế, cùng lắm cũng chỉ biết khoa chân múa tay mấy chiêu như thế, chẳng lẽ còn mơ mộng hão huyền rằng mình sẽ cứu được người ra khỏi đầm rồng hang hổ như nhà họ Điền kia ư?
Đúng là tên ngốc nằm mơ giữa ban ngày.
Nghĩ đến đây, Đường Hân liền xoay người rời đi, ngoài cửa đã có một chiếc xe hơi sang trọng đang đợi cô ta.
Cô ta đã nói xong những lời cuối cùng, sau này người phàm như anh làm sao có thể hiểu được thế giới của cô ta.
“Đường Hân, tôi cho cô một lời khuyên.” Lạc Tú bỗng lên tiếng.
Đường Hân cau mày, xoay người lại nhìn Lạc Tú bằng vẻ mặt không vui.
“Tôi biết bây giờ cô đã khác.” Vẻ mặt của Lạc Tú rất bình thản.
“Nhưng trong mắt tôi, thứ mà cô gọi là bất phàm chẳng là cái thá gì cả.”
“Thật ra trong mắt tôi, cây đại thụ mà cô nghĩ chỉ là cọng cỏ dại mà thôi.”
“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu vẫn còn lần sau, vậy thì thật xin lỗi.” Mặc dù Lạc Tú không quan tâm đến thái độ của Đường Hân, nhưng rõ ràng Đường Hân đã đứng về phía người nhà họ Điền rồi.
Nếu Đường Hân chịu nghe lời, anh còn có thể bỏ qua cho Đường Hân.
Nhưng nếu Đường Hân nhất quyết u mê không tỉnh, vậy thì Lạc Tú chỉ có thể xin lỗi.
“Ha ha, thật mạnh miệng!”
“Sao nào? Không ngờ trong mắt cậu chủ Lạc, nhà họ Điền danh chấn phương bắc lại chỉ là cọng cỏ dại.” Đường Hân chế giễu ngược lại.
“Haizzz, kẻ ngu dốt thật đáng thương!” Đường Hân thở dài, nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt thương hại.
E rằng người trước mắt này hoàn toàn không hiểu, bây giờ anh đang nói chuyện với sự tồn tại như thế nào.
Càng không biết rằng, nhà họ Điền kia đáng sợ đến nhường nào?
“Tôi cũng cho anh một lời khuyên, nếu anh không sợ chết thì có thể đi tới đó.”
“Nhưng tốt nhất, anh nên hiểu cho rõ, nếu lần này anh chọc giận nhà họ Điền thì không chỉ có bản thân anh gặp xui xẻo.”
“Mà ngay cả gia tộc sau lưng anh cũng sẽ bị liên lụy, khiến anh nhà tan cửa nát.” Khóe miệng của Đường Hân nở nụ cười mỉa mai.
Rồi xoay người rời đi.
Nhưng lúc rời đi, cô ta lại tiện tay vung ra phía sau.
Một ngọn lửa to bằng lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện, đang lơ lửng trước mặt Lạc Tú.
“Người phàm, anh có biết mình ngu dốt đến cỡ nào không?” Giọng nói của Đường Hân truyền đến từ ngoài cửa.
Rồi cô ta ngồi lên xe ngay.
Thậm chí cô ta còn không thèm quay đầu nhìn lại, mà tin chắc rằng, chiêu thức ban nãy đã khiến Lạc Tú hoàn toàn chấn động.
Thậm chí e rằng đối phương đã sợ đến mức mặt mày tái mét rồi đúng không?
Nếu không phải vì cô ta đang có tâm trạng tốt, thì ngọn lửa ban nãy sẽ không dừng lại trước mặt Lạc Tú, mà là ở trên người Lạc Tú.
Sau khi xe nổ máy, Đường Hân chẳng thèm đoái hoài đến phía sau, mà mong chờ đến nhà họ Điền.
Trong tiệm cơm, Lạc Tú chế giễu nhìn ngọn lửa trước mặt.
Rồi thở dài.
Đôi khi con người chính là như vậy, không bao giờ nhìn thấy rõ mình cao bao nhiêu.
Điện thoại của Lạc Tú vang lên, là Điền Kỳ Kỳ gửi tin nhắn đến.
“Anh Lạc, cảm ơn anh đã làm nhiều điều vì em như vậy, nhưng Kỳ Kỳ không phải là cô gái tốt, đã phụ lòng tín nhiệm của anh Lạc, hy vọng anh Lạc có thể trải qua cuộc sống ngày ngày vui vẻ, em đã nấu đồ ăn để sẵn trên bàn. Bảo trọng, mong anh đừng nhớ đến em.”
Lạc Tú đọc xong tin nhắn này.
Không khỏi thở dài lần nữa.
Đúng là một cô bé ngốc nghếch.
Những việc mà Điền Kỳ Kỳ đang gặp phải và trải qua rất giống với cuộc sống kiếp trước của Lạc Tú.
Bị người yêu vứt bỏ, ba mẹ cũng bỏ đi.
Sống trong thế giới cô độc, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Do đó Lạc Tú mới luôn ra tay giúp đỡ Điền Kỳ Kỳ.
Lạc Tú không hề vô tình, mà chỉ là đa số, anh rất quý trọng tình cảm của mình, không dễ dàng trao cho người khác.
Nhưng một khi đã trao đi sẽ trao đến cùng.
Lạc Tú bắt một chiếc xe ở ngoài cửa, sau khi ngồi lên xe thì nói thẳng.
“Tới nhà họ Điền.”
“Ông hãy đi theo chiếc xe vừa mới rời đi.” Trong đôi mắt của Lạc Tú lóe lên tia sáng lạnh lẽo, anh muốn xem thử, rốt cuộc người được gọi là rắn bà bà kia lợi hại đến cỡ nào?
Liệu bà ta có thể ngăn cản bước chân của Tiên Tôn anh không?
Trên xe của Đường Hân, sau khi nhìn thấy xe của Lạc Tú đang đuổi theo sau thông qua gương chiếu hậu.
Đường Hân nhất thời cười khẩy, anh đúng là không sợ chết, vậy thì cô ta sẽ để anh đi tìm đường chết.