Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 40


Lúc này cô ta có thế lén gọi điện báo cánh sát, nói không chừng còn có thế cứu Lạc Tú một mạng. Hoặc cô ta cũng có thể gọi điện cho Trẫn Hữu để Trần Hữu nghĩ cách giải quyết.
Những người khác không gọi điện thoại cũng xem như hợp tình hợp lý, dù sao cũng không có người nào muốn chọc tức Hồng Bưu vì một người không liên quan như Lạc Tú.
Nhưng cô ta thì khác, bây giờ cô ta vẫn là bạn gái của Lạc Tú!
“Thục Phi, bỏ đi. Cho dù ba của Trần Hữu đích thân đến đây cũng không giải quyết được chuyện hôm nay đâu.” Lý Tuyết nhìn Trương Thục Phi khuyên nhủ.
Cuối cùng, Trương Thục Phi để điện thoại xuống. Bời vì cô ta cũng sợ Lạc Tú trêu chọc Hồng Bưu sau đó bị trả thù.
Dù sao lúc này, ai cũng không muốn gặp rắc rối lớn. ở đây có
người nào chưa từng nghe tin đồn về Hồng Bưu cơ chứ?
Đó không phải kẻ mà những người bình thường như họ có thể trêu chọc được.
Hơn nữa Lý Tuyết nói cũng đúng, dựa vào thân phận của Hồng Bưu thì dù hôm nay có nguyên phó thị trưởng đến đây cũng không giải quyết được vấn đề này.
Không có một ai trong nhóm người chọn gọi cảnh sát, cũng không có ai gọi điện nhờ giúp đỡ.
“Được rồi, chúng ta đi thôi. Chỉ trách anh ta không nên ra mặt, nếu không thì đâu đến nỗi dẫn tới loại chuyện như vậy.”
“Hơn nữa chuyện hôm nay thành ra thế này rồi, ai dám giúp anh ta chứ?” Vương Thông nhìn đám người nói.
Đã chọc vào người của Hồng Bưu thì hôm nay không nhìn thấy máu chắc chân sẽ không ra ngoài được.
Mà trong sòng bạc, sau khi tất cả mọi người đả rời đi, A Đao nghiêng người dựa trên mặt bàn lạnh lùng nhìn Lạc Tú.
“Anh có chác là muốn giữ tôi lại không?” Lạc Tú cũng không quan tâm việc anh chỉ có một mình.
“Dám tới chỗ của bọn tao chơi bấn, mày là người đầu tiên đấy!” A Đao hừ lạnh một tiếng, sau đó móc ra một thanh dao Nepal.
“Nếu mày muốn đi cũng được thôi, chí cần đế lại một cánh tay là được. Mày tự làm hay đế tao ra tay?”
“Đế lại một cánh tay ư?” Lạc Tú cũng đáp trả bằng một tiếng cười khấy y hệt anh ta.
Lập tức khiến A Đao có hơi kinh ngạc.
ở trong mát anh ta, Lạc Tú chẳng khác gì với đám người kia. Một nhân viên công ty bình thường mà thôi, sao lại dám nói chuyện với anh ta như thế?
Nhưng A Đao vừa chuấn bị ra tay thì có một đám người kéo tới.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên, trên người mặc đường trang, hai tay chắp sau lưng, khí thế tràn đầy. Trong mắt ông ta cất chứa vẻ cường thế và bá đạo, vừa nhìn đã có thế nhận ra đây không phải là người dễ trẻu chọc.
Sau lưng người đó có hơn bốn mươi năm mươi người, tất cả đều cầm theo vũ khí.
“Anh Bưu, anh đến rồi.”
Anh Bưu, Hồng Bưu!
Người hoàn toàn xứng danh vị vua ngầm của Tân Châu!
“Nghe nói có người chơi bấn ở chồ của tôi?” Hông Bưu liếc nhìn Lạc Tú một vòng đầy vẻ hứng thú.
Người bên cạnh kéo một cái ghế qua, Hồng Bưu ngồi xuống ghế, sau đó có người bước lên châm một điếu xì gà đưa cho Hồng Bưu.
‘Tỏi sẽ cho cậu hai con đường để lựa chọn. Hoặc là đi theo tôi lăn lộn, hoặc là hỏm nay cậu phải đế lại đây một cánh tay.” Hồng Bưu ngạo nghễ mờ miệng, ông ta là ông trùm ờ Tân Châu, chỉ cần một câu nói cũng có thế quyết định sống chết của một người.
Người bình thường vừa nhìn thấy ông ta đã không dám thở mạnh. Ngay cả một số người giàu có và quyền lực ở Tân Châu khi gặp mặt cũng phải kính cấn gọi ông ta một tiếng anh Bưu!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.