Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 3


“Đây mà là đồ giả ư?” Cô gái gọi là Song Nhi vừa nghe thấy câu này thì nhất thời nổi giận, rồi bật dậy chỉ vào mặt Lạc Tú.
“Dựa vào anh mà cũng dám nói đ’ô mà ông nội tôi giữ gìn là đồ giá à? Đúng là nói năng vớ vấn.” Song Nhi tràn đầy coi thường nhìn Lạc Tú.
Chỉ một vị khách qua đường cũng dám nói năng vớ vẩn trước mặt mình, Song Nhi cảm thấy lòng tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, đã lảu rồi chưa cỏ ai dám ăn nói như vậy trước mặt cô ta.
“Song Nhi, ngồi xuống.” ồng lão trầm giọng quát, nhưng bản thân ông lão lại trầm mặc, bất mãn nói.
“Chàng trai trẻ, cậu có thế ăn bậy nhưng không được nói bậy, tỏi đã tìm mấy chuyên gia giỏi trong nghề giám định bức họa chính gốc này rồi.”
ông lão đầu tóc bạc phơ, nhưng mặt mày lại đỏ bừng, hơi thở trầm ốn lạ thường, không giống như một ông lão, mà ngược lại giống như hơi thở của một người trẻ tuổi. Lạc Tú đoán, có lẽ ông lão này là cao thủ luyện võ, nhưng dù là cao thú luyện võ cũng chẳng đáng lọt vào mát xanh của Lạc Tú.
‘Tôi đã nói nó là đồ giả thì chác chán là giả.” Lạc Tú không hề đế tâm đáp.
“Hừ, thằng ranh con này được lắm, hôm nay tôi sẽ dạy cho anh một bài học.”
Song Nhi lại nối giận đùng đùng đứng dậy, phải biết rằng cô ta, kể cả gia tộc cô ta đang một tay che trời ở Tân Châu, đã sớm hống hách ngang ngược quen rồi, đừng nói là người khác ăn nói khó nghe, mà ngay cá thị trưởng Tản Châu cũng không dám vô lẻ như vậy trước mặt ông nội cô ta.
“Chỉ VỚI cô sao?” Lạc Tú khẽ cười hỏi, tất nhiên anh đã nhìn ra cô gái trước mặt này cũng là người luyện võ, e rằng công phu quyền cước cũng tầm mười mấy năm rồi.
Nhưng trước mặt Lạc Tú thì công phu quyền cước đó thật sự chẳng đáng là gì.
Dù bây giờ anh đã mất hết tu vi, nhưng vẫn còn khí tức bảo vệ cơ thế của Thái Hoàng Kinh.
Người bình thường hoàn toàn không thế động vào anh.
Mặc dù ông lão định ngăn cản, nhưng lúc nhìn thấy thái độ của Lạc Tú thì nhanh chỏng thay đổi suy nghĩ, mặc dù ỏng không có tính cách háo tháng tranh giành đó, nhưng ông ta
cũng được xem là nhân vật cỏ máu mặt ở một phương, tất nhiên phải có lòng uy nghiêm không được mạo phạm.
Cộng thêm việc Lạc Tú nói đồ ông ta giữ gìn là đồ giả, quả thật đã khiến trong lòng ông ta hơi khó chịu.
Ông ta phải dạy cho chàng trai trẻ không biết trời cao đất rộng, ngỏng cuồng tự đại này một bài học.
Hơn nữa đừng thấy cháu gái ỏng ta là con gái mà xem thường, người bình thường thật sự không phải là đối thủ của nó, dù gì ông ta cũng đã dạy dỗ mười mấy năm, cho nên chuyện này ỏng lão cực kỳ tự tin.
“Ranh con, sau này hãy nhớ lâu một chút, đừng thấy ai cũng nói bậy bạ.” Cô gái tên Song Nhi đó phất tay, trong toa tàu lại có mười mấy người nữa đứng dậy, rõ ràng thân phận của ông lão không tầm thường.
Nhân viên phục vụ trên tàu vốn định tới ngăn cản, nhưng một người to lớn trong số đó đi tới rút giấy chứng nhận ra đưa tới trước mặt nhản viên phục vụ, sâc mặt nhân viên phục vụ nhất thời thay đổi, sau khi nhìn ông lão thì cung kính lùi về sau, rồi đóng cửa toa tàu lại.
Cô gái đó đi tới trước mặt Lạc Tú, sau đó cười khấy một tiếng, khinh bỉ nhìn Lạc Tú, nhưng tiếp theo lại không nói gì mà tát thẳng vào mặt Lạc Tú.
Rõ ràng đối phương hoàn toàn không đế Lạc Tú vào mắt.
Cú tát này lực rất mạnh.
Nhưng Lạc Tú chẳng hề né tránh, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Song Nhi.
Cô gái tên Song Nhi đó vốn định tát đê’ dạy cho Lạc Tú một bài học, nhưng cô ta thật sự đánh không hề nhẹ. Đừng thấy cô ta là con gái mà khinh thường, dù gì cũng là người luyện võ, một khi cú tát này giáng xuống, nếu đối thành người bình thường chắc chán sẽ bị sái quai hàm.
Nhưng lúc cú tát này sáp chạm vào mặt Lạc Tú thì trên mặt Song Nhi bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bởi vì tay cô ta đang ngừng ở vị trí cách mặt Lạc Tú ba centimet.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.