“Thục Phi, tốt hơn hết cô nên vào đây đưa bạn trai đi bệnh viện kiếm tra đi. Tôi nghĩ có thể đầu óc anh ta có vấn đề rồi.” Trương Định chỉ vào đầu mình.
Còn Lạc Tú lại lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.
“A lô, bây giờ cô đang ở đâu? Đến làm giúp tôi một chuyện, đúng rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô ngay.” Sau khi cúp điện thoại, Lạc Tú gửi địa chí qua rồi không nói gì cả.
“Hừ, Thục Phi à, cô tìm được tên bạn trai đầu óc bệnh hoạn rồi.” Hồ Mỹ Kim khinh thường nói, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Những người khác nối đuôi nhau mà đi.
Còn Trương Thục Phi thì bực bội ấm ức ngồi trên ghế sô pha ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài.
Lạc Tú đẽ khiến cô ta quá thất vọng rồi, có thế nói là vô cùng thất vọng, không ngờ chỉ sau nửa năm không gặp, người mà cô ta quen biết lại trở nên như thế này.
Hay đây mới chính là con người thật của Lạc Tú?
Sau khi mọi người rời đi, Trương Thục Phi mới bước vào văn phòng.
“Lạc Tú, anh có ý gì?” Trương Thục Phi quát lớn nói.
“Ý gì là ý gì?”
“Anh chê em chưa đủ mất mặt hay sao? Tối hôm qua vì anh mà em với ba mẹ đã cãi nhau, hôm nay lại vì anh mà em bị đồng nghiệp chê cười ở căn tin.”
“Lạc Tú, nhà anh nghèo nên có thể người ta hơi coi thường anh, cho rang anh không xứng với em, nhưng anh càng sĩ diện thì mọl người lại càng coi thường anh. Không phải em giới thiệu anh vào công ty là đế anh khiến em mất mặt đâu.”
“Anh làm gì mà khiến em mất mặt chứ?” Lạc Tú xoè tay ra.
“Anh ăn mặc tử tế đến làm việc không được sao?”
“Còn vừa rồi anh nói cái gì hả, anh cho rằng anh là ai? Người khác không biết rõ nhưng em còn không rõ sao? Anh có thế gọi đến đây một ngôi sao ư?”
“Lạc Tú, hãy đối diện với sự thật đi. Em không hiếu tại sao nhưng anh đã khiến em quá thất vọng rồi, em không ngờ anh lại trở thành một người như vậy, chỉ thích sĩ diện. Anh xem bây giờ mọi người đều nghĩ em tìm được một người bạn trai bị thần kinh rồi.”
“Không phải em cũng nghĩ như vậy đó chứ?” Lạc Tú lấy ra một điếu thuốc và châm lửa. Mặc dù Trương Thục Phi và anh đứng cãi nhau ở cửa nhưng Lạc Tú vẫn rất bình tĩnh.
Những lởi này khiến Trương Thục Phi im bặt, sau đó cô ta đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Còn Trương Định đi bộ đến khu vực hút thuốc của công ty thì tình cờ gặp nhân viên bảo vệ.
“Sao thế anh Trương? Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Nhân viên bảo vệ chào hỏi và tiện tay đưa một điếu thuốc cho anh ta.
“Ha ha, thật ra có một tên ngốc mới đến công ty, còn nói với tôi là sẽ mời một ngôi sao đến đây.” Trương Định nhận lấy điếu thuốc của bảo vệ.
“Ha ha ha, anh Trương à, tên đó không đi kiếm tra sức khỏe trước khi vào làm việc à? Châc là bệnh thần kinh quá.”
“Tỏi cũng nói như vậy đấy.”
“Được rồi, tôi đi làm việc đây.” Nói chuyện phiếm được vài câu thì Trương Định đi vào, bảo vệ cũng đi ra ngoài canh cửa.
Khi nhân viên bảo vệ đi ra ngoài được một lát thì một chiếc xe sang trọng dừng ở cửa, nhân viên bảo vệ ra lệnh cho xe dừng, sau đó một người xuống xe.