Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 272: Một kiếm đánh vào Cửu Cung


“Cuồng vọng kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày, kẻ như cậu mà dám sánh vai với thần linh ư?” Môn chủ Kim Cương Môn nghe Lạc Tú nói vậy, ông ta lập tức mở miệng nói lời châm chọc.

Thiếu niên tông sư này quá cuồng vọng, vậy mà dám nói xằng nói bậy đòi sánh vai ngang hàng với thần linh?. Tiên Hiệp Hay

“Vậy sao?” Vào giờ khắc này, bên trong đôi mắt Lạc Tú tựa như nở rộ một thứ ánh sáng lộng lẫy, bỗng chốc, trong hai tròng mắt xuất hiện ngọn lửa cháy lên.

Tựa như hai ngọn thần đèn được thắp lửa, nó dường như muốn chiếu rọi quá khứ, hiện tại và cả tương lai, lên tận cùng trời xanh, xuống tận cùng suối vàng!

Quả thực, dù trận pháp lớn Huyền Thiên này có không phải do Tử Vi Đại Đế bày ra, thì chắc chắn nó cũng được một nhân vật ghê gớm nào đó tạo nên.

Thậm chí, so với phán đoán của môn chủ Kim Cương Môn, nó còn mạnh hơn trên gấp mười mấy lần!

Có điều, kể từ sau khi Lạc Tú trở lại Trái Đất, anh dường như chưa từng dốc toàn lực ra tay một lần nào!

Chính bản thân Lạc Tú cũng không thể ngờ, lần đầu tiên anh dốc toàn lực ra tay lại là để phá vỡ một tòa trận pháp lớn!

Gió nổi lên, mây di chuyển!

Khí thế Lạc Tú đột ngột tăng lên, như một vị thần chân đạp Càn Khôn thức tỉnh, giống như một vị Tiên Tôn giẫm lên vạn đạo giáo xưa nay sống lại.

Lạc Tú huy động sức mạnh của cả cơ thể, sức mạnh giống như dòng nước cuộn trào hồi sinh trong cơ thể Lạc Tú, sau đó ngưng tụ lại với nhau.

Loại khí thế này thật sự khiến người ta sợ hãi, toàn bộ mây trên núi Cửu Cung bỗng chốc tập trung lại tạo thành hình cái phễu, sau đó từ từ di chuyển!

Khu ngoại cảnh bên ngoài núi Cửu Cung, một cô bé ngẩng đầu nhìn lên đám mây hình cái phễu đang lững lờ trôi, hai tay kéo kéo người mẹ đang trả tiền hàng.

“Mẹ ơi mẹ, mẹ nhìn đi kia, là người ngoài hành tinh!”

“Con bé ngốc này, con nói bậy cái gì thế?” Bà mẹ vừa giơ tay đưa cây kem cho cô gái nhỏ vừa ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Xoạch!

Cây kem rớt thẳng xuống đất.

Mà ở một chỗ khác.

“Con mẹ nó, có chuyện gì xảy ra vậy?” Một chiếc taxi ở Ninh Châu nhìn về hướng núi Cửu Cung, người tài xế lập tức trợn tròn mắt.

Còn hành khách trên xe thì vội vã lấy điện thoại di động ra giơ lên chụp ảnh.

Cảnh tượng này thật sự quá mức chấn động và kỳ quái.

Rất nhiều người thi nhau đổ xô ra ngoài đường xem, hết chụp ảnh rồi lại quay video.

Mà trước cửa Kim Cương Môn, Lạc Tú đang bay lên trên không, như thể anh đang giẫm lên một cây thang vô hình vậy.

Đi từng bước từng bước một trong hư không.

“Từ muôn thuở trước đây, Thái Hoàng vô địch!”

“Kiếm Thái Hoàng tới!” Lạc Tú đột nhiên hét to một tiếng.

Một tia sáng vàng đột nhiên xuất hiện giữa không trung, tia sáng vàng đó tựa như mặt trời lộng lẫy, chói mắt mà sắc bén vô cùng!

Ngay sau đó, khoảng không mở rộng ra, một thanh kiếm dài cổ xưa như xuyên qua vũ trụ vô tận, băng qua dòng sông dài của thời gian phi tới!

Cái này đương nhiên không phải kiếm Thái Hoàng chân chính.

Nếu kiếm Thái Hoàng chân chính thật sự tới đây, thì chắc chắn Trái Đất này sẽ không chịu nổi.

Này chỉ là hình chiếu tới do được Lạc Tú triều hồi mà thôi.

Chưa kể, hình chiếu của kiếm Thái Hoàng xuyên qua vũ trụ vô tận đã suy yếu tới cực điểm rồi.

Thân kiếm rực rỡ lung linh, trên thân kiếm có sức mạnh phi tiên, thanh kiếm này từng tắm gội máu thần, xé trời xẻ đất, tự hình thành một thế giới cho riêng mình.

“Oan ức cho mày rồi.” Lạc Tú nhẹ giọng nói!

Ngay sau đó, Lạc Tú cầm kiếm trong tay đứng lên, thân kiếm phun ra nuốt vào thứ ánh sáng màu vàng lóa mắt, hóa thành một tia sáng màu vàng xông thẳng lên tận trời cao.

“Mẹ ơi, đó thật sự là người ngoài hành tinh.” Cô bé vô tư chỉ tay lên không trung, còn người mẹ lúc này thì lại kinh hãi vô cùng.

Rất nhiều người ở Ninh Châu giờ phút này như đang phát điên, không ít người kinh hãi hoảng sợ.

Bởi vì trên núi Cửu Cung xuất hiện một chùm sáng vàng xuyên thẳng từ núi Cửu Cung lên những tầng mây trên không trung.

“Người ngoài hành tinh sao?” Một đôi uyên ương đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, khuôn mặt như đang muốn nói không thể tưởng tượng được.

“Lần nào các chuyên gia cũng nói không có ảnh chụp video rõ ràng không chứng minh được gì, lần này tôi xem các người còn định nói gì nữa!” Một tay phóng viên hưng phấn đến cực điểm, lúc này đây anh ta đã tóm được toàn bộ!

“Mau lên, mau chụp đi, thật sự là UFO đó.” Một đám học sinh trung học đang cầm điện thoại di động trên tay quay chụp.

“Con mẹ nó, rốt cuộc đó là thứ quỷ gì thế?” Một nhân viên nghiên cứu hoảng sợ nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Một nhóm cụ ông và các cô dì lớn tuổi đang tập Thái Cực Quyền cũng kinh hãi nhìn theo cảnh tượng đang diễn ra.

“Không phá được sao?” Lạc Tú thể hiện sự châm chọc.

“Thế giới rộng lớn như thế nào, một con ếch ngồi đáy giếng như ông sao có thể tưởng tượng được?”

“Trình độ của Lạc Vô Cực tôi, một con kiến như ông có cái cóc gì nhìn trộm được?”

Lạc Tú tung ra một kiếm!

Mà hiện tại, ở thế giới bên ngoài, tất cả mọi người đều nhìn thấy, cột sáng vàng xuyên thấu trời đất kia đang chuyển động, lao thẳng về hướng núi Cửa Cung.

Đồng thời, ngay lúc này, toàn bộ núi Cửu Cung đột nhiên bừng lên một tia sáng chói mắt, giống như có một thiên thạch rơi xuống nơi đó, sau đó nổ tung ra.

Cú nổ mạnh đó giống như một quả bom hạt nhân phát nổ, ánh sáng tỏa ra chói mắt vô cùng khiến nhiều người không chịu được mà nhắm nghiền hai mắt lại!

Nửa bên không trung đều sáng bừng lên.

“Ầm ầm.”

Tiếng sấm chớp nổ vang trời, toàn bộ Ninh Châu bị lay động.

Cũng may chỉ là một đợt rung nhẹ, không tạo thành động đất.

Trận pháp lớn bảo vệ Kim Cương Môn bị bổ ra ngay tức khắc, toàn bộ trận pháp lớn bị phá hỏng hoàn toàn.

Hơn nữa, không chỉ dừng lại ở Kim Cương Môn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy toàn bộ núi Cửu Cung cũng bị cắt ra.

Chỉ có điều, nó không có vết rạn nứt mà chỉ có một cái dây nhỏ xuyên qua toàn bộ núi Cửu Cung!

Lạc Tú đã dùng hết sức khống chế, nếu không thì e rằng độ tàn phá không chỉ bị ảnh hưởng ở phạm vi này.

Một hồi lâu sau, mọi người ở thế giới bên ngoài mở to mắt, tất cả đều nhìn về phía núi Cửu Cung bằng nỗi kinh hãi.

Tất cả mọi người không một ai biết, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

Nhưng ngay sau đó, tiếng hô hoán sợ hãi lại vang lên.

“Con mẹ nó, điện thoại của tôi sao lại bị hỏng chứ?”

“Hả? Sao điện thoại lại trống trơn thế này?”

“Mẹ kiếp!”

Rất nhiều người mới vài giây trước còn đang cảm thấy may mắn vì chụp được ảnh UFO, nhưng kết quả giờ lại phát hiện ra điện thoại của mình chỉ còn cái màn hình trống trơn.

Nhưng điều khiến nhiều người còn lại hoảng sợ hơn chính là cảnh tượng mà họ mới chứng kiến vừa rồi, thực sự chấn động và khủng bố quá mức.

Điều này đã vượt qua phạm trù mà con người bình thường có thể lý giải rồi.

Thậm chí rất nhiều người còn chắp tay trước ngực hướng về nơi đó cúi đầu lạy một cái.

Kiếm Thái Hoàng trong tay Lạc Tú hóa thành tia sáng vàng rồi tiêu tán giữa không trung.

Về phía môn chủ Kim Cương Môn, ông ta đứng im tại chỗ, trợn mắt há mồm nhìn.

“Cậu, rốt cuộc cậu là gì vậy?”

Đầu óc môn chủ Kim Cương Môn đã hoàn toàn trống rỗng, giờ phút này đến động ông ta cũng không dám động.

Ông ta chưa từng gặp qua loại người có tài năng thủ đoạn khủng bố đến mức độ này!

Lạc Tú bước từng bước một từ trên không xuống.

Trước kia anh chưa bao giờ dốc toàn lực ra tay, cho nên mỗi lần đánh đấm xong dáng vẻ anh đều cực kỳ nhẹ nhàng.

Nhưng lần này thì khác, dù sao thì nó cũng là trận pháp lớn Huyền Thiên, không biết đã bảo vệ Kim Cương Môn trong thời gian bao lâu, vậy nên chuyện dốc toàn lực vào một nhát kiếm là lẽ đương nhiên.

Đáng tiếc là hiện tại anh mới chỉ thức tỉnh tầng thứ ba, nếu không thì đâu phải yêu cầu mời kiếm Thái Hoàng tới?

Nếu thực lực cao hơn chút nữa, chỉ một quyền thôi cũng đủ xong chuyện.

Lạc Tú thở dài, xem ra bản thân anh cần phải mau chóng cải thiện sức mạnh càng sớm càng tốt.

Nhưng hiện tại, Lạc Tú trưng ra nét mặt mỉa mai, sau đó bước từng bước trên bậc thang, đi về phía cổng lớn Kim Cương Môn – nơi mà môn chủ Kim Cương Môn đang đứng.

Ông ta sợ.

Vừa mới nãy thôi ông ta còn châm biếm Lạc Tú, còn há miệng hô to lại đây đi.

Thậm chí rất nhiều người còn chắp tay trước ngực hướng về nơi đó cúi đầu lạy một cái.

Bởi vì có trận pháp lớn Huyền Thiên, đến đạn pháo cũng không thể tiến vào trận pháp.

Vậy nên ông ta mới không kiêng nể gì như thế.

Vì dẫu sao thì Lạc Tú tuy lợi hại nhưng cũng chỉ có một mình, không phải sao?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.