“ở lại đây mười lăm phút, cô đã bị đánh thuốc rồi, tôi cũng không muốn cô bị lửa dục khó tầt như thế này mà leo lên giường của tôi!” Lạc Tú cười nói.
Khuôn mặt của Lam Thục Đoan vốn đỏ bừng vì bị đánh thuốc, thậm chí cả người cỏ ấy cũng đã rất đỏ, nhưng những lời này của Lạc Tú vẫn khiến cô ấy cảm thấy lồ tai nhất thời trồ nên nóng bừng, như thể càng đỏ hơn.
Vốn đĩ chiếc váy mà Lam Thục Đoan mặc là màu trắng, hơi trong suốt, lúc này đã bị nước lạnh dội vào, chiếc váy dán sát trên người Lam Thục Đoan, nhất thời lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người và xinh đẹp tuyệt trần.
Tuy nhiên Lạc Tú không có tâm trí đế thưởng thức cơ thế ướt át mê hoặc, chỉ xoay người rời đi.
Hơn mười phút sau, Lam Thục Đoan quấn khăn tám bước ra. Không thể không nói, mặc dù quấn khăn tầm, đôi chân dài miên man thầng táp trông rất mẻ người, nhưng lại đang lạnh run lên.
Mà giờ phút này, Lạc Tú đẽ pha xong một tách trà nóng, thuận tay đưa cho Lam Thục Đoan một tách.
“Cảm ơn.” Nhận lấy tách trà, Lam Thục Đoan mở miệng nói, sau đó vụng trộm liếc mât quan sát Lạc Tú, phát hiện thật ra bộ dạng của Lạc Tú khá ưa nhìn.
Nếu người này không phải là sát thủ, vừa rồi lại cứu mình, thì người này thực sự thoạt nhìn rất có sức hấp dẳn, nhất là trên người luôn có một cỗ khí chất khó tả.
Tuy nhiên dù có đẹp trai đến đâu thì anh cũng là một kẻ giết người, mình lại xinh đẹp như thế, lỡ như anh nổi lên ý định xấu xa thì như vậy mình chầng phải là…
“Cô ngủ trên sô pha, tôi ngủ trong phòng ngủ. Tôi bật điều hòa giúp cô rồi, sẽ không khiến cô bị lạnh đâu.” Lạc Tú lạnh lùng bỏ lại một cảu rất không hiếu phong trần như vậy, trực tiếp đánh nát ảo tưởng tốt đẹp của Lam Thục Đoan, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Đế lại Lam Thục Đoan với khuôn mặt ngạc nhiên.
Thật ra Lam Thục Đoan muốn đi, nhưng quần áo mình đã ướt hết rồi, bây giờ lại còn trề nữa nên có lẽ muốn chạy cũng rất khó.
Còn Lạc Tú lại cảm thấy có chút kỳ lạ, sao phòng mà Diệp Song Song sầp xếp lại có những người khác đi vào chứ?
Trên thực tế, đây cũng là lỗi do so suất của Diệp Song Song, bởi vì căn phòng tống thống này thực sự không dành cho người bình thường ở. Ngày thường đều đế sẵn ở đó, thật sự không có ai ớ.
Vì vậy, Diệp Song Song hoàn toàn không đến quầy lễ tân đăng ký mà trực tiếp cầm thẻ phòng đi thầng lên. Ai mà biết được Vương Phú lại vào đây chứ?
Tuy nhiên Lạc Tú cũng không nghĩ nhiều, dù sao đối với anh, loại tiên tôn giết người tựa ma như anh mà nói thì đó chỉ là một khúc nhạc đệm sau bữa tối mà thôi.
Ngược lại thì hạt giống kia càng có sức hấp dẫn hơn đối với Lạc Tú!
Tuy rằng kỳ thật ai cũng có thể tu luyện, nhưng hạt giống vẫn là cần thiết. Đặc biệt là đối với Lạc Tú hiện tại, tuy rằng bây giờ anh có thế so sánh với thực lực của các võ giả bình thường cấp bậc tông sư trở lên dựa vào khí tức của Thái Hoàng Kinh, nhưng tất cả đều là vấy ánh sáng cúa Thái Hoàng Kinh, chỉ là một cổ khí tức mà thôi.
Tu luyện chán chính là phải thức tỉnh trước, sau đó là phản tổ!
Mà thức tỉnh tự thân không thể trực tiếp hoàn thành trên trái đất, nơi linh khí đã cạn kiệt, chỉ có thể thông qua hạt giống.
Đương nhiên, hạt giống cũng chia thành rất nhiều loại. Ví dụ như Xá Lợi của Phật giáo thật ra cũng là một loại hạt giống. Nhưng chỉ là hạt giống bình thường rất phố biến, chỉ có thế dùng đế thức tỉnh thần tàng trong cơ thế mình.
Mà có một số hạt giống không chỉ được sử dụng để thức tỉnh thần tàng trong cơ thể, mà thậm chí còn có thế mang theo một SỐ thần thông.
Tuy nhiên, mặc dù là những hạt giống phổ biến nhất nhưng thật ra cũng cực kỳ hiếm có. Cũng giống như Xá Lợi vậy, không phải tìm trên khắp các đường phố là có thể tìm được, đối với người bình thường rất khó kiếm được chúng.
Lạc Tú cấn thận bóc một lớp thanh nẹp trên hộp gỗ, bên trong là một cuộn da thú đã ố vàng.