Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 135


Lưu Chí Cường đã đứng bật dậy vố bàn mắng nhiếc.
“Mẹ kiếp, ông đây khinh thường nhất loại người như anh, không có tiền mà anh ở đây giả vờ giàu có cái gì?”
Những lời này mẳng thẳng vào mặt khiến Trần Hữu đỏ mặt tía tai.
“Đúng đấy thầy Trần, vừa rồi ở trước mặt mọi người thầy đã nói sẽ mời, hơn nữa thầy Lạc người ta đã dùng hành động thực tế rồi.”
“Mẹ nó vừa nãy thầy còn dám hứa hẹn với thầy Lạc ở đây, mẹ kiếp bây giờ sợ rồi à?”
“Đúng vậy, thầy Trần, thầy là giáo viên đấy, sao có thế làm chuyện nói lời không giữ lời chứ?”
“Đúng đúng, thầy không có tiền thì ba hoa cái gì7′
Từng tiếng chửi mầng vang lên, cả căng tin đều rối loạn.
“Yên lặng, vớ va vớ vấn, các em nói chuyện với giáo viên như thế à?” Lúc này Tôn Huy Nam đứng lên nói.
“Thầy Trần à, hiệu trưởng tìm anh có chút việc, anh đi theo tôi trước đã.” Tôn Huy Nam kéo Trần Hữu rời đi.
Lạc Tú cũng không cản lại.
Nhưng mà Lưu Chí Cường lại thừa dịp lúc hai người quay người đi, cầm lấy một cái đĩa ném thầng đi.
Loảng xoảng một tiếng, đập thẳng vào sau ót hai người.
“Ai? Đứng ra đây cho tôi.” Tôn Huy Nam và Trần Hữu quay đầu lại nhưng sau lưng lại bị một cái màn thầu đập vào.
Sau đó bốn phương tám hương bát đầu có đồ ăn bay tới, nhất thời Tôn Huy Nam và Trần Hữu hoảng sợ chạy trốn như chuột chạy qua đường.
“Hừ, cái thứ gì không biết, nói lời không giữ lời.”
“Đ‘ô lừa đảo, đêu là đồ lừa đảo, thật ghê tởm, còn không đáng tin bằng bọn vị thành niên chúng tôi nữa.”
“Đúng vậy, bộ dạng vừa rồi thật đáng xấu hố.”
“Thật vô dụng, có bản lĩnh thì cứng đầu đến cuối cùng đi.” Đằng sau đều là những lời chửi máng, không lâu nữa, những chuyện này sẽ truyền ra khắp trường.
Đợi sau khi Trần Hữu rời đif những người khác cũng giải tán, chỉ còn lại lớp số 3 ở lại.
“Thầy Lạc, thầy sẽ không hối hận đấy chứ?” Lưu Chí Cường lo láng hỏi.
“Tôi giống loại người như vậy sao? Hơn nữa tiền đã vào túi ông chú rồi, ông chú cũng không bằng lòng lấy ra lại đâu.” Lạc Tú cười nói, sau đó cầm lấy một quả táo, cắn một miếng.
“Các em cứ ở đây ăn đi, trước khi tốt nghiệp các em không cần lo chuyện ăn uống nữa.” Lạc Tú cầm quả táo rời đi.
Nhưng có bốn bạn nữ lại đi theo anh.
“Thế nào?” Hàn Phong hỏi.
“Có chút khó giải quyết, cậu đừng xem thường tay này, cậu trông vừa rồi lại có bốn người làm phản kìa.” Lưu Chí Cường lắc đầu nói.
“Theo tôi thì cứ đi tìm anh tôi ra ngoài đập cho anh ta một trận, ngày thứ hai đã thu phục được rồi, cần gì phải dùng chuyện thừa thãi này?” Hàn Phong thớ dài nói.
“Được rồi, cậu tự sầp xếp đi.” Lưu Chí Cường cũng cho rang có vẻ không có cách gì đặc biệt tốt.
Đế Hàn Phong tìm người đập cho Lạc Tú vào bệnh viện cũng là bởt được một việc.
Bởi vì đây là lần đầu tiẻn cậu ta cảm thấy mình đã gặp một người khó xơi, đáng tiếc tên kia không ờ đây, nếu như Diệp
Thánh Đào có mặt, nói không chừng còn có cách.
“Thầy Lạc, thầy chờ đã.”
Bổn bạn nữ chạy đuối theo.
“Các em không đi ăn đi, theo tôi làm gì?” Lạc Tú quay đầu lại hỏi.
“Thầy Lạc, bọn em muốn xin lồi thầy, chuyện lúc trước, chúng em xin lỗi.” Bốn bạn nữ rất chân thành.
“Được rồi không cần xin lỗi đâu, các em đều là hi vọng của tương lai đất nước, cần phải bồi dưỡng thật tốt. Tuối trẻ cỏ thế hường thụ nhưng đừng buông thả.”
“Với cả, ngoài việc không dạy được các em môn trên lớp nhưng tôi cũng mong có thế làm tấm gương cho các em. Dù sau này các em làm gì thì cũng phái học cách làm người trước. Phái nghiêm chỉnh thành thật, tuyệt đối đừng học theo thầy Trần.”
“Được rồi, không chỉ bảo các em nữa, mau đi ăn đi. Hôm nay nhảy ếch cũng mệt rồi, thướng cho bản thân đi.” Lạc Tú xua tay nói.
“Cảm ơn thầy Lạc, trước đó khinh thường thầy, chúng em xin lỗi.” Bốn bạn nữ lại xin lồi, Lạc Tú cũng chỉ mỉm cười rời đi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.