Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 132


Chỉ có mỗi Cao Mãnh tự mình đi tìm Lạc Tú, trỏng bộ dạng cười nói có vẻ nói chuyện rất vui vẻ: “Được rồi, đây chỉ là một cách đế đột phá cực hạn cơ thế, cậu cứ về học đi, sau này có gì không hiếu lại đến hỏi tôi. Nhớ kỹ, học hành cho chăm chỉ vào. Nếu nhưtôi lại nghe thấy giáo viên nào báo cáo với tôi thì tôi sẽ không cho cậu phương pháp huấn luyện đột phá cực hạn cơthể này nữa.” Lạc Tú vổ vỗ bả vai Cao Mãnh.
“Vâng ạ thầy Lạc, không thành vấn đề.” Thái độ của Cao Mãnh rất kiên quyết, hơn nữa rất vui mừng, nhất là sau khi tìm Lạc Tú nói chuyện. Cậu ta cảm thấy thế giới của mình đã mớ ra một cánh cống lớn, một cánh cổng vô cùng rộng lớn lại càng khó có thể tin nổi.
Đi vào lớp học, Cao Mãnh đi thẳng lên bục giảng.
“Mọi người, xin lỗi nhé, tôi đâ bị thầy Lạc mua chuộc rồi. Sau này tôi sẽ khỏng tham gia vào kế hoạch của các cậu nữa.”
Nói xong câu đó, Cao Mãnh bước xuống bục giảng.
“Mẹ kiếp, không phải chứ, Cao Mãnh, cậu làm sao thế? Vừa mới qua một tiết đã làm phản rồi à?”
“Này Cao Mãnh, cậu thế này không ra làm sao cả, không phải mọi người đă nói phải xử đẹp anh ta hay sao?”
Nhưng mà Cao Mãnh lại giả bộ không nghe thấy, lật quyến sách giáo khoa mới tinh ra bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
“Ha, thú vị đấy.” Khóe miệng Lưu Chí Cường xẹt qua một nụ cười khấy.
“Có ý gì vậy? Bây giờ Linh Như và Cao Mãnh đều làm phản rồi. Lúc này mới là ngày thứ hai, cứ theo tốc độ này, tôi thấy không cần tới một tháng, cả lớp đều sẽ làm phản hết.” Hàn Phong thở dài.
“Chí Cường, hay là tôi gọi cho mấy anh bên ngoài trường ra tay, trực tiếp dẫn người qua đây đập cho tên họ Lạc kia một trận sau đó vứt ra ngoài. Đơn giản thô bạo nhưng chắc chân có hiệu quả.”
Hàn Phong không nuốt trôi cục tức này, bóp cái chân đã bát đầu đau, hai chân đến giờ vẫn còn run rấy.
“Đợi thêm chút xem.” Lưu Chí Cường muốn quan sát thêm một chút.
“Xem cái gì vậy? Anh tôi là đàn em của Quảng Khôn đấy, tên họ Lạc kia có giỏi thế nào đi nữa thì có thế đấu thắng Quảng Khôn không?” Hàn Phong cười khẩy nói.
“Tôi có ý này, cậu xem cái tên họ Lạc kia ăn mặc hình như chẳng ra làm sao nhỉ?” Lưu Chí Cường lên tiếng.
“Rồi sao?”
“Tiền lương một tháng của giáo viên cũng chỉ hơn tám ngàn tệ, bớt đi vài thứ linh tinh thì đến tay cũng chỉ khoảng năm
ngàn, dù sao anh ta cũng vừa mới đến.” Lưu Chí Cường rất cấn thận nói.
‘Thế nên?”
“Vì vậy căng tin không phải có lầu hai à, một người ít nhất cũng phải ăn một trăm tệ một bữa, chúng ta bắt anh ta mời bọn mình ăn cơm, bỏ Linh Như và Cao Mãnh đi, hiện tại chúng ta cỏ mười tám người nhỉ?” Lưu Chí Cường tính rất nhanh.
“Haiz, một chầu ăn cũng phải mười tám ngàn tệ, tuy rằng hơi đau ví nhưng cũng không phải chuyện gì khó khăn.” Hàn Phong lắc đầu thở dài nói.
“Một bữa không được thì hai bữa, ăn ba bữa của anh ta. Tôi xem anh ta có thể chịu đựng nổi không?”
“Ha ha, ý kiến hay.” Hàn Phong cười gian xảo nói.
Buổi chiều, trong căng tin.
Căng tin ờ đây thật sự có lầu hai, có điều lầu hai cũng chẳng khác gì nhà ăn.
Tuy rằng bình quân mỗi người là một trăm tệ, nhưng dù sao đây cũng là trường quý tộc, rất nhiều người ăn thật sự hết từng ấy, hơn nữa không phải là thỉnh thoảng mà là thường xuyên.
Lạc Tú mới đến hai ngày, đương nhiên là không biết được.
Đi vào căng tin, lúc này đã có rất nhiều học sinh đang ăn cơm.
“Em chào thầy.”
“Em chào thầy Lạc.”
“ơ kìa, không phải là thầy Lạc hay sao?” Tôn Huy Nam đi tới đây, nhìn thấy Lạc Tú đang bưng khay đồ ăn của căng tin.
“Có việc gì?” Lạc Tú tìm một chồ ngồi xuống.
“Ha ha, không có gì, tôi cũng đến ăn cơm, thế nào rồi, đã quen chưa? Cơm lầu một cũng ngon phải không?” Tôn Huy Nam tìm chủ đề nói chuyện.
“Không có việc gì thì tránh ra, tôi phải ăn cơm.” Lạc Tú vô cùng chán ghét Tôn Huy Nam.
Có điều lúc này Hàn Phong và Lưu Chí Cường vừa hay cũng đến đây.
“Thầy Lạc, thầy ăn cơm ở đây à.” Lưu Chí Cường cười ha ha
nói.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.