Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 116


Mà trường trung học quý tộc tốt nhất ớ Thông Châu, trường trung học Uất Kim Hương nầm ở đây, ngôi trường có phong cách trường học xuất sâc và nền giáo dục tuyệt vời. Cho dù là thành tích của học sinh hay tố chất nghề nghiệp của giáo viên đều thuộc hạng mầu mực.
Nhưng những điều này phải chừa lớp ba của khối mười hai ra, bởi đây là một lớp học rất kỳ lạ, có thể nói là một vết nhơ và xấu hổ trong lịch sử của trường trung học uất Kim Hương, mà ngay cả bản thân thầy hiệu trưởng cũng chưa có cách gì đế dạy dồ.
ở lớp ba của khối mười hai, ba trong số “tứ đại lụa là” của trường đều học trong lớp này, hai kẻ đầu gấu của trường cũng học trong lớp này, học sinh có thành tích tốt nhất học ở lớp này mà học sinh học dở nhất cũng học ờ lớp này.
Hầu như ngày nào ở lớp này cũng có người trốn học, đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, nhuộm tóc, thu tiền bảo kê, chấn chỉnh giáo viên.
Trong ba năm qua đã đổi mười giáo viên chủ nhiệm, bây giờ vần còn hai giáo viên chủ nhiệm đang nằm trong bệnh viện.
Một lớp học đáng xấu hố như vậy lẽ ra đã phái giải tán từ lâu, nhưng lớp học này vẫn tồn tại một cách kỳ diệu, cho đến khi ngày tốt nghiệp chỉ còn ba tháng nữa.
Lý do rất đơn giản, lớp này đều là con ông cháu cha.
Thế hệ giàu có thứ hai, con quan đời thứ hai, hoặc con trai của mấy ông lớn ở Thông Châu.
Những nhân vật số một số hai ở Thông Châu, thậm chí cả cháu trai của Diệp Kính Bình đều ờ trong đó, mặc dù chỉ có hai mốt người trong một lớp học như vậy, nhưng thầy hiệu trưởng không dám tuỳ tiện trêu chọc bất kỳ ai trong số họ.
Văn phòng của hiệu trưởng.
“Không được, hiệu trưởng, chuyện này tuyệt đối không được, tôi phản đối!” Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, đầu tóc bóng loáng tức giận hét lên trong phòng hiệu trưởng.
‘Trần Hữu, chuyện này là do cấp trên chỉ thị.” Hiệu trưởng đã hơn năm mươi tuối, và nhiều năm công tác trong ngành giáo dục đã cho hiệu trưởng một cảm giác rất văn hoá.
Thật trùng hợp, Trần Hữu cũng làm giáo viên trong trường này, và anh ta cũng là giáo viên chủ nhiệm.
“Hiệu trưởng, tôi biết rõ ràng thân phận của tên nhóc này. Anh ta chì là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, còn không có chứng chì giáo viên thì sao có tư cách đế chủ nhiệm lớp ba của khối mười hai chứ?”
Trần Hữu tỏ vẻ khinh thường khi biết Lạc Tú sẽ trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp ba của khối mười hai, anh ta đã cật lực phản đối.
Một người như Lạc Tú có xứng đáng là một giáo viên không?
“Trần Hữu, không phải cậu cũng vừa tốt nghiệp đó à, hơn nữa cậu còn là giáo viên chủ nhiệm.”
Hiệu trưởng thở dài, ông ta không thế đắc tội với Trần Hữu, lại càng không thế đác tội với Lạc Tú, bởi vì đó là nhiệm vụ cấp trên giao cho ông ta, không phải cõng việc mà là nhiệm vụ!
“Anh ta có thế so sánh với tôi à? Tôi tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng của nước ngoài. Anh ta chỉ tốt nghiệp một trường đại học bình thường, anh ta là một người chưa từng được hưởng thụ nền giáo dục cao cấp.”
Trần Hữu có ấn tượng rất xấu về Lạc Tú, hoặc nói rằng Lạc Tú đã võ tình làm gián đoạn kế hoạch của anh ta.
Vốn dĩ hiệu trưởng sắp xếp cho anh ta làm chủ nhiệm một lớp khó quản lý như lớp ba của khối mười hai hoặc có thế nói Trần Hữu đã nhúng tay vào để giành được.
Vốn dĩ một lớp học như vậy, các giáo viên khác đều sợ bị sắp xếp vào đó, nhưng Trần Hữu thì khác, thứ nhất là chỉ còn ba tháng, thứ hai là do tất cả các mối quan hệ của anh ta đều đã lo liệu hết.
Chỉ cần anh ta có thế khiến cho lớp ba của khối mười hai vào đại học, như vậy anh ta có thế vượt qua hiệu trưởng đế tiến vào bộ giáo dục.
Có thế nói, lớp ba của khối mười hai là bước đệm vô cùng quan trọng đế anh ta đi lên.
Thậm chí người thầy trước bị hạ gục cũng có cõng lao của Trần Hữu, chiến tháng đã ô trong tầm mắt, kết quả lại bị Lạc Tú phỗng tay trên.
“Chuyện này đã quyết định rồi, chúng ta không thế thay đổi được gì đâu.” Hiệu trưởng buông lỏng tay nói.
Thấy hiệu trưởng nói như vậy, Trần Hữu không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Nhưng Trần Hữu siết chặt nắm đấm, tự nhủ trong lòng.
“Coi như mày xui xẻo, bạn gái đã bị tao cướp mất, tao đã định tha cho mày nhưng mày lại dám cản đường của ông đây, vậy tao nhất định phải giết chết mày.”
“Người sắp tới rồi, gọi các giáo viên khác cũng đến đây đi.” Hiệu trưởng nhác nhở.
Lạc Tú mở cửa, một chiếc bàn dài mười mét đã đầy người ngồi.
Không khí trong văn phòng hơi nặng nề, những đôi mắt sáng quắc cứ nhìn về phía Lạc Tú.
Điều làm cho Lạc Tú ngạc nhiên là Trần Hữu cũng đang ô
đây, nhưng rõ ràng vẻ mặt của Trân Hữu lại cố tình giả vờ như không biết anh. Lạc Tú nghĩ cũng đúng, trước đây anh ta đã rất bẽ mặt trước Lạc Tú mà.
Còn niềm nở với anh mới là chuyện lạ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.