Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 111


“Cậu Lạc, ban nãy hơi đường đột rồi, chỉ tặng có hai bình rượu Mao Đài, bây giờ tôi lại tặng thêm nhiều hơn nữa.”
Hơn mười bình rượu Mao Đài đã được người phục vụ bưng lên.
Ra tay cũng thật là hào phóng, bữa ăn của họ cũng chẳng đáng giá đến vậy đúng chứ?
Nhưng tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lạc Tú, bởi vì lời nói của ông chủ chính là trọng điểm.
Cậu Lạc?
Tặng cho cậu Lạc?
“Ông chủ, ý của ông là gì?” Từ Văn Binh cũng sửng sốt, Tiếu Bàn cũng sửng sốt.
Ban nãy họ còn nghĩ vì ông chủ nể mặt của Từ Văn Binh nên mới dâng rượu Mao Đài lên, bây giờ họ mới vỡ lẽ đó là vì nê’ mặt của Lạc Tú.
“Ha ha, mọi người đều là bạn của cậu Lạc, vậy đừng khách sáo, cần gì cứ nói, tất cả đều được miễn phí. Mọi người cứ ăn uống no say đi, tôi ra ngoài đây. Cậu Lạc, gặp lại sau ạ.” ông chủ vô cùng khách sáo, rất cung kính với Lạc Tú.
Mọi người đều yên lặng, tặng cho Lạc Tú?
Ông chủ của Hải Nguyệt Tiếu Trúc nhìn thấy vẻ khó hiếu của mọi người thì khẽ cười, sau đó liếc nhìn họ.
“Các vị sẽ không nghĩ rượu này là tặng cho mấy người đó chứ?”
Ông chủ của Hái Nguyệt Tiếu Trúc lại cười khấy.
“Các vị, nếu không phải cậu Lạc ớ đây thì các vị chỉ là rác rưởi trong mắt tôi mà thôi.”
“Cậu Lạc, tôi là người ăn ngay nói thắng, hy vọng cậu không đế
ý”
Nhưng Lạc Tú đã lên tiếng.
“Đem rượu về đi, tàn cuộc rồi.”
“Dạ được thưa cậu Lạc.” ồng chủ của Hải Nguyệt Tiếu Trúc cung kính mờ miệng nói, sau đỏ dứt khoát yẻu cầu người dọn rượu đi.
Trong toàn bộ quá trình ây đêu tôn trọng Lạc Tú đến cực điểm.
Vê phần đám người Từ Văn Binh, thậm chí ông ta còn không thèm nhìn lấy một cái. Nếu không phải vì Lạc Tú thì với tư cách là ông chủ của Hải Nguyệt Tiếu Trúc, họ chẳng đáng đế ông ta nói một lời.
“Cậu Lạc, tôi sai rồi, cậu có thế cho tỏi thêm một cơ hội nữa được không?” Từ Văn Binh cực kỳ hối hận, rõ ràng ông chủ cúa vịnh Bàn Long đang ở đây, thế mà người ta vừa bước vào cửa thì anh ta đã xúc phạm rồi.
Bản thân anh ta đề nghị buổi họp mặt này là vì điều gì?
Không phải vì chuyện này ư?
Bây giờ thì sao?
Mà Lạc Tú lại cười nhạt rồi lên tiếng.
“Các vị, nếu các vị đã coi thường tỏi, vậy thì tôi không còn gì đế nói nữa. Tinh nghĩa bạn học này, v’ê sau hãy cát đứt đi.”
Lạc Tú nói xong mấy lời đó thì bỏ đi.
“Từ Văn Binh, đầu óc cậu có vấn đề có phải không?” Vương Phi nhìn thấy Lạc Tú bỏ đi thì mờ miệng máng.
“Họp mặt bạn cũ, mọi người tụ tập lại, đẽ nhiều năm như vậy ít nhất cũng cỏ chút tình cảm chứ há?”
“Cậu lại đế Lạc Tú ngồi trong một góc xó xỉnh, còn gạt cậu ấy qua một bên. Mẹ nó, cậu đúng là biết điều thật đấy.” Vương Phi tức giận đến mức chỉ vào mặt Từ Văn Binh mà chửi bới.
“Còn mấy người, tất cả đều là những kẻ hợm hĩnh chết tiệt. Vương Phi tôi thật xấu hổ khi là bạn học cùng lớp với mấy người đấy. Sao hả, thấy Từ Văn Binh làm ăn được nẻn ra sức nịnh bợ, còn thấy Lạc Tú thiếu thốn nên không thèm đế ý đến chứ gì?”
“Hiếu Tâm, Vương Phi, đều là hiểu lầm thôi. Cậu ấy, cậu ấy cũng quá khiêm tốn rồi.” Từ Văn Binh vội vàng cầm ly rượu đến xin lỗi.
“Vương Phi, Vương Phi, cậu xem chuyện này còn có cách cứu chữa hay không?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.