Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 103


Sợ là sau trận chiến này, dù là thế lực ngầm mạnh nhất Tân Châu cũng không ai không dám cho Lạc Tú mặt mũi.
‘Cậu Lạc, mai mốt nếu có hứng, cậu có thể tới nhà họ Vương của tôi chơi một lúc.” Thình lình, một người thiếu phụ xinh đẹp mặc đồ công sờ mở miệng nói.
Rất nhiều người lại ghé mát mà nhìn, bời vì dù nhà họ Vương không thuộc cùng một đắng cấp với Quảng Khôn và Hồng Bưu, nhưng ở bên bạch đạo, lực ảnh hưởng của nhà họ Vương không hề nhỏ. Cũng vậy, dù là bên phía Tỉnh Hải Đông, lời của nhà họ Vương vẫn rất có chổ đứng.
Bởi vì trong nhà người ta có người nám giữ chức vụ quan trọng cấp tỉnh.
Hiện tại, ngay cả nhà họ Vương cũng đã thế hiện thái độ, vươn cành ô-liu với Lạc Tú. Mai này, ít nhất ở bên bạch đạo, chác chân Lạc Tủ cũng phải cỏ vài phần mặt mũi.
‘Sao đây? Đều xem bộ xương già này không tồn tại nữa, bât đầu chính diện đào góc tường ròi hả?’ Diệp Kính Bình nhíu mày.
Trên thực tế Diệp Kính Bình chỉ là tỏ vẻ mất hứng cho mọi người xem thôi. Bôi vì ông ta biết rõ, người như Lạc Tú chắc chân là rồng, là phượng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cất cánh bay thật cao, thật xa, một nhà họ Diệp nhỏ bé sao có thế giữ người lại?
‘Ấy, ông Diệp cứ thích đùa, mọi người ngày sau ờ Tân Châu vẫn còn một số việc cần dựa vào ngài mà.” Quảng Khôn và các ông lớn khác ở Tân Châu mở miệng nói.
Bởi vì ai cũng nhìn ra, quan hệ giữa Lạc Tú cùng và Diệp Kính Bình không tầm thường, nếu muốn mời được Lạc Tú ra mặt, chắc chần vần còn cần sự trợ giúp của Diệp Kính Bình._
‘Các vị, tôi mở quyền quán nhiều năm như vậy, không phục ai, nhưng hôm nay tỏi đã phục rồi, tôi cảm thấy dù có tôn cậu Lạc lên làm cao thủ đệ nhất Tân Châu cũng không đủ!” Một ông cụ thoạt nhìn sáp sáu mươi mở miệng nói.
Ông cụ là phó hội trưởng của hiệp hội quyền quán Tân Châu, rất nhiều bảo vệ bên cạnh các ông lớn đều là do ông cụ mời tới. Lúc này, vừa nghe ỏng cụ mờ miệng, mọi người cũng phụ họa theo.
‘Các vị, như vậy đi, cái chức hội trưởng hiệp hội quyền quán Tân Châu vẫn còn trống, cậu Lạc, nếu ngài có nhã ý thì bây giờ, hiệp hội quyền quán chúng tôi chính thức mời ngài nhận chức hội trưởng.” òng cụ kia mở miệng nói.
‘Tôi ưa nhàn hạ, không thích làm những chuyện mình ghét.” Lạc Tú từ chối.
‘Cậu Lạc, ngài yên tâm, đây chỉ là lấy cái danh dự mà thôi. Kỳ thật đám người Tân Châu như Quảng Khôn và Hồng Bưu cũng là người trong hội quán, tôi nói đến đây chắc ngài đã hiếu rồi chứ.” Ông cụ mở miệng giải thích.
Kỳ thật hiệp hội quyên quán này chính là đại diện của cả hác đạo ở Tân Châu, lúc trước, sở đĩ Vạn Dương Quân bước lên lôi đài cũng vì nguyên nhân này. Bởi vì nếu bát được vị trí hội trưởng, vậy thì cả giới hâc đạo ở Tân Châu đều sẽ nghe theo một mình người đó.
Việc này tương tự với thủ lĩnh một vùng ở cổ đại.
Tuy rằng Lạc Tú vần còn hơi không vui, nhưng ngay cả Diệp Kính Bình cũng khuyên Lạc Tú nên nâm lấy cơ hội. Dù sao hàng năm có thế nầm không mà thu được mấy nghìn vạn tiền
cung phụng, hơn nữa bình thường cũng không cần làm gì, cớ sao không làm chứ?
Quan trọng nhất là cái ghế này đại diện cho địa vị của người đứng đầu Tân Châu.
Cuối cùng Lạc Tú cũng đồng ý!
Có thế nói, hôm nay đánh xong một trận này, ít nhất thì ở Tân Châu, Lạc Tú cũng được xem như nhất chiến thành danh.
Nhưng sau khi nối tiếng, Lạc Tú không ngờ rằng bên quân đội đã bát đầu để ý đến mình.
Cuối cùng Diệp Kính Bình mời mọi người tổ chức một bữa tiệc nhỏ ớ Hải Thượng Minh Nguyệt, đương nhiên Lạc Tú vẫn là nhân vật chính của bữa tiệc.
Sau khi tiệc kết thúc, Lạc Tú về phòng, không thế đợi được mà bóp nát chiếc nanh sói, bên trong cỏ một hạt giống màu đen.
Hạt này chỉ hơi khò héo một chút chứ không khô quât lại như hạt lần trước.
Lạc Tú lấy long mạch ra, sau đó dùng lực long mạch ân cần chăm sóc, một lúc sau hạt giống kia đã hoàn toàn chác nịch.
Ngược lại Lạc Tú có chút đau lòng nhìn long mạch.
Bời vì sợi chỉ đỏ kia rõ ràng đã ngán và mảnh hơn trước.
Lạc Tú muốn nuôi dưỡng cái long mạch này, nhưng thật đáng tiếc là thế giới này không cho phép.
Có cảu nói là sau khi Huy Nam thì không thể thành tinh.
Thật ra là vì thế giới này không cho phép, năm đó khi Hoàng Thái Cực nhập quan đã phá huỷ long mạch lớn của đất nước Trung Quốc, khiến cho khí vận của Trung Quốc suy giảm, sau khi trải qua chiến tranh tàn phá cuối cùng của nhà Thanh, khí vận của thế giới này đã vô cùng thấp.
Vì nuôi dưỡng sự sống, khôi phục long mạch, thế giới đã lấy
hết khí vận, cho nên mới có tình trạng không được thành tinh sau khi lập quốc.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.