Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 100


Đây còn là người sao?
Ngũ Gia biến sẳc, vừa định thực hiện động tác kế tiếp thì Vạn Dương Quân đã cong ngón tay, búng viên đạn về phía Ngũ Gia. “Vụt!” Viên đạn đâm xuyên vào trán Ngũ Gia, ông ta chậm rãi ngã xuống bất, trên mặt vần giữ nguyên biểu cảm kinh ngạc.
Dưới đài lặng ngất như tờ, không còn ai dám đứng lên chống
đối.
Tuy không một ai trong số những ỏng lớn này là loại người
hiền lành, nhưng cũng không có ai là không sợ chết!
Nếu mới nãy, cái chiêu mà ông ta dùng khi vừa lên sân khấu là để khiến mọi người khiếp sợ, vậy thì giờ phút này ông ta lè đang giết gà dọa khỉ, uy hiếp mọi người.
Cái người gọi là Ngũ Gia kia cũng được xem là một nhân vật có thể hếch cầm Tân Châu, bây giờ lại chết thảm như vậy, hơn nữa trước lúc chết còn không có cơ hội cất tiếng kêu la.
Trong lúc nhất thời, mọi người đêu cảm thấy tê tái cả da đầu, không rét mà run.
‘Sợ là hôm nay không qua nổi ải này rồi.” Diệp Kính Bình nớ nụ cười khố, mặc dù có Lạc Tú ở đây, nhưng chi một cái búng kia cũng đủ để Diệp Kính Bình nhận ra bên mình không có bao nhiêu phần thâng.
‘Người trẻ tuối kia có thế đấu lại không?” vẫn còn người ỏm hy vọng, nhưng lại lập tức cảm thấy đó chỉ là ảo tưởng.
Dù sao đối phương quá mạnh.
Một người trẻ tuổi có giỏi thì cũng có thế giỏi tới cỡ nào chứ?
’Ông nội, thầy ấy!” trên mặt Diệp Song Song lộ vẻ lo lăng.
‘Là nhà họ Diệp chúng ta hại cậu ấy, hầy.” Diệp Kính Bình cúi đầu.
‘Có lẽ Tân Châu xong rồi.” Rất nhiều người đều rơi vào tuyệt vọng.
Nhưng trên lôi đài, vẻ mặt của Lạc Tú vẫn rất bình tĩnh, cho dù chứng kiến cảnh tượng Vạn Dương Quân giết người chỉ bằng một ngón tay, Lạc Tú cũng chầng thèm chớp mát lấy một cái.
‘Cậu rất giỏi!” Vạn Dương Quân xoay người nhìn Lạc Tú, mờ miệng nói.
‘Không uống công ta cố tình vượt ngục!”
LỜI này khiến Lạc Tú hơi không vui.
Bởi vì câu này của Vạn Dương Quân khiến anh cảm thấy như đang cậy già lên mặt, như là một người trưởng bối khen ngợi hậu bối vậy.
Nhưng nếu nói với người khác, có lẽ là lời khen thật. Nhưng nếu là nói với Lạc Tú, vậy tức là đang sỉ nhục Lạc Tú!
Lạc Tú là ai?
Là tiên tôn đường đường chính chính, dù là sự từng trái hay là kinh nghiệm thì cũng không phải thứ một kẻ phàm phu tục tử cỏ thế so sánh được.
Cám giác này giống hệt như bạn vốn lè con voi, nhưng bây giờ lại bị một con kiến lên mặt dạy đời, còn khen bạn rất giỏi nữa.
‘Tuổi còn trẻ mà trình đã cao như vậy, thế này đi, lão phu sẽ không so đo chuyện cậu vừa giết đồ đệ của ta nữa. Vê sau cậu đi theo lão phu, làm đồ đệ của lão phu, thấy được không?’ Vạn Dương Quản cháp hai tay sau lưng, vỏ cùng kiêu ngạo nói.
‘Ha ha ha, ha ha ha.” Lạc Tú bật cười thành tiếng.
‘Cậu cười cái gì?” Vạn Dương Quân hơi cau mày.
‘Ông muốn làm sư phụ của tôi ư?” Lạc Tú cười lạnh một tiếng.
‘Có gì mà không thể? Với kinh nghiệm và sự trải đời của lão phu, nếu cậu chịu đi theo lão phu, châc chân sẽ rất có lợi cho cậu. Chỉ cần tôi tùy tiện chỉ điểm cậu một hai câu đã đủ cho cậu học cả đời rồi.” Giờ phút này trông bộ dạng của Vạn Dương Quân như thể đang bàn chuyện giang sơn.
‘Ha ha, chỉ điếm tôi?” Lạc Tú càng cười lớn hơn nữa, rất có thế đây chính là câu chuyện cười hài hước nhất mà Lạc Tú từng nghe.
Đường đường là tiên tôn đã trải qua ngàn vạn trận chiến, thử hỏi có bao nhiêu tiền bối thành danh đã lảu, có tên có tuối từng bị anh đánh chết?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.