“Chỉ có một khả năng ngươi không tìm thấy Độc Sư, đó là hắn đang ở một chỗ dưới mặt đất Yên Kinh, dùng địa khí ngăn cách khí tức bản thân.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Không sai!” Độc Cô Kiếm Vương phục hồi tâm tình, gật gật đầu.
“Hắn bố trí Phong Thuỷ trận muốn giết toàn thành bằng độc dược, trong lúc phóng độc đồng thời cũng sẽ lộ ra sơ hở.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Ngươi muốn làm thế nào?”
“Bày trận! Ngươi giúp ta bố trí một cái trận pháp chống lại, dùng trận kháng trận, chẳng những có thể thanh lý độc tố trong cả thành, mà còn có thể rất nhanh tìm được chỗ của hắn.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Ta không biết bày trận Phong Thuỷ.” Độc Cô Kiếm Vương lắc đầu.
“Việc đó sẽ do ta làm.” Diêm Xuyên cười nói.
“A, tốt, vậy ngươi nói nên làm thế nào?” Độc Cô Kiếm Vương gật đầu nói.
“Ngươi là người tu kiếm, tất nhiên kiếm pháp độc đáo. Bốn phía Yên Kinh có bốn nhánh Long mạch trong lòng đất, dưới chân chúng ta cũng chính là một tòa Long mạch. Hiện tại ngươi đem ngọn núi này điêu khắc thành hình Long đầu. Long đầu đối diện Yên Kinh, thái độ như đang há miệng rống giận.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Dưới chân chúng ta?” Độc Cô Kiếm Vương nhíu mày nhìn về phía Diêm Xuyên.
“Ha ha, ta biết rõ ý nghĩ của ngươi. Ngươi yên tâm, lúc trước ta cũng không biết ngươi theo tới, ta mang Diêm Vô Địch đến đây để quan sát Yên Kinh, tất cả chỉ là trùng hợp!” Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói.
“Ân!” Độc Cô Kiếm Vương lúc này mới buông lỏng.
“Chúng ta xuống núi trước, ngươi quan sát núi đá này một chút rồi bắt đầu điêu khắc.” Diêm Xuyên nói ra.
Lưu Cẩn rất nhanh thu thập hết thảy.
“Giá!” *tiếng giục ngựa*
Rất nhanh, đám người giục ngựa xuống núi, đảo mắt đã đến bên ngoài vài dặm. Mọi người ngừng lại tại một đỉnh núi nhỏ khác, hết thảy nhìn về phương xa.
Độc Cô Kiếm Vương chăm chú nhìn vào toàn bộ hình dáng ngọn núi, trầm tư một chút, sau đó ánh mắt đột nhiên nhíu lại.
“Thử ngâm!”
Bảo kiếm xuất thủ, ngay lập tức một luồng kiếm quang gọt bỏ một phần đỉnh núi.
“Thử ngâm!” “Thử ngâm!” “Thử ngâm!”…
Âm thanh kiếm động vang lên liên tiếp, từng luồng kiếm quang điên cuồng bắn về đỉnh núi nọ.
“Ầm ầm!” Vô số đá vụn bay tứ tung trên đỉnh núi, bụi mù phóng lên trời. Bụi mù cuồn cuộn dày đặc, trong nháy mắt che khuất đỉnh núi.
“Ầm ầm!” Độc Cô Kiếm Vương không ngừng một khắc nào, điên cuồng gọt giũa.
“Vương gia, Độc Cô Kiếm Vương ra tay nhanh như vậy, có thể hay không có sai sót?” Lưu Cẩn lo lắng nói.
“Nhanh? Đối với người tu kiếm mà nói thì tốc độ này là chậm. Hắn sẽ không có sai lầm, đến cảnh giới của hắn hôm nay thì kiếm đã cùng hắn trở thành một thể!” Diêm Xuyên lắc đầu.
“Vâng!” Lưu Cẩn gật gật đầu.
“Oanh!”
Một tiếng thật lớn cuối cùng vang lên, âm thanh điêu khắc đột ngột dừng lại.
“Hô!”
Độc Cô Kiếm Vương vung tay tạo nên một cơn gió mạnh, cơn gió thổi qua đem bụi mù bốn phía tản sạch trong nháy mắt.
“A!” Diêm Vô Địch kinh ngạc nói.
Ngọn núi trước kia đã biến mất, thay vào đó chính là một cái Long đầu khổng lồ. Một ngọn núi cao như vậy khắc thành Long đầu, khí thế vô cùng hùng tráng. Mắt rồng trợn trừng, từ trên cao chót vót rống giận, nhắm thẳng Yên Kinh.
“Thật là lợi hại!” Lưu Cẩn kinh ngạc nói.
“Đi!”
“Giá!” Đám người lại lần nữa đi đến bên trên Long đầu.
“Được hay không?” Độc Cô Kiếm Vương bay tới hỏi.
Diêm Xuyên cũng không trả lời, lấy ra Ngọc Đế kiếm đâm thủng mi tâm (ấn đường) của Long đầu.
“Thử!”
Diêm Xuyên rút ra Ngọc Đế Kiếm, cắt vỡ ngón tay, sau đó lấy một ít máu tươi nhỏ vào khe hở nơi mi tâm (ấn đường) bị đâm thủng của Long đầu.
“Ông ông!” Tòa núi hình Long đầu bỗng nhiên run rẩy một lúc.
“Ngươi đây là?” Độc Cô Kiếm Vương không hiểu nói.
“Huyết dẫn, ta không phải Phong Thủy sư. Nếu muốn thao túng Phong thuỷ trận cần phải dùng máu tươi của ta làm chất dẫn, như vậy mới có thể thúc dục.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“A!” Độc Cô Kiếm Vương như trước không rõ.
“Hoắc Quang, tìm một khối đá lớn khoảng một trượng trong ngọn núi bị gọt giũa khi nãy mang lại đây.”
“Vâng!”
Rất nhanh, một tảng đá lớn được đưa tới phụ cận. Sau khi nhìn xem tảng đá, Diêm Xuyên cầm Ngọc Đế Kiếm trong tay lật qua lật lại một lúc.
“Thử thử thử thử thử!”
Ngọc Đế kiếm lật qua lật lại, tảng đá một trượng này đảo mắt cũng được gọt thành Long đầu hình dạng. Hình dáng cùng ngọn núi hình Long đầu Độc Cô Kiếm Vương gọt ra giống nhau như đúc.
“Hảo kiếm pháp!” Độc Cô Kiếm Vương kinh ngạc nói.
Đầu ngón tay Diêm Xuyên ấn xuống mi tâm của tiểu Long đầu một cái, máu tươi nhuộm hồng mi tâm của tiểu Long đầu.
“Đem tiểu Long đầu này đặt tại thao trường của Yên Kinh. Cho người trông coi cẩn thận, không cho bất cứ ai chạm vào!” Diêm Xuyên ra lệnh cho mười tên Cấm Vệ quân.
“Vâng!”
Mười tên Cẩm Vệ quân vô cùng cẩn thận mang Long đầu đi.
“Tốt lắm, Long đầu thứ nhất đã chuẩn bị tốt, còn ba cái nữa. Độc Cô Kiếm Vương, đi thôi!” Diêm Xuyên nói ra.
“Tốt!” Độc Cô Kiếm Vương gật gật đầu.
—————————
Tinh La sơn trang. Bên trong Cốc Trung Cốc.
Dịch Phong lão Thái sư một thân bạch y, tiêu sái ngủ trên bến thuyền. Mấy cái gia đinh hầu hạ cẩn thận, nội tôn (cháu nội) của Dịch Phong cũng ở đây.
“A!” Ngáp một cái, Dịch Phong tỉnh lại.
“Gia gia, người đã tỉnh!” Người đàn ông trung niên ngay lập tức tiến lên.
“Ta đã ngủ bao lâu?” Dịch Phong hỏi.
“Bốn canh giờ.” Gã trung niên lập tức trả lời.
“Bốn canh giờ? Ây, già rồi!” Dịch Phong có chút cười khổ.
“Gia gia, điểm tâm cho người đã chuẩn bị xong.”
“Ừ, ta dùng ngay tại đây.” Dịch Phong nói ra.
“Vâng!” Rất nhanh, một đám gia đinh mang đến rất nhiều món ăn ngon.
Dịch Phong vừa ăn sáng, vừa nói: “Hắn đã hạ cờ chưa?”
“Hạ rồi!” xem tại TruyenFull.vn
“A? Vị trí nào?” Thần sắc Dịch Phong kích động.
“Gia gia, người ăn trước đã, ăn xong hãy…”
“Ha ha ha, nhanh nói nước đi kia, hắn hạ cờ chính là món ăn ngon nhất!” Dịch Phong cười nói.
“Là bình bát lục!”
“Bình bát lục? Từng bước căng a!” Sắc mặt Dịch Phong trở nên nghiêm túc, chiếc đũa gắp món ăn cũng ngừng lại nữa chừng.
“Gia gia, người trước tiên không cần phải suy nghĩ. Ăn cơm xong chúng ta đi xem bàn cờ, sau khi người nhìn bàn cờ, rất nhanh có thể thắng hắn.”
“Không, đánh cờ mồm tức là đánh cờ mồm! Ta đã gần đất xa trời, thật vất vả mới gặp địch thủ xứng tầm, sao lại có thể lãng phí? Ha ha ha!” Dịch Phong sướng ý nói.
Cốc ngoài.
Người xem cờ càng ngày càng ít, một đám Kỳ Vương giờ phút này đã không có năng lực xem tiếp. Chúng Kỳ Vương lúc này chỉ có thể cười khổ. Xem cờ xem đến thổ huyết? Nói đùa hay sao? Nhưng sự thật chính là như vậy, trừ phi ngươi xem không chăm chú, chỉ cần dụng tâm theo dõi thì tâm thần sẽ lập tức lâm vào trong đó cho đến khi sụp đổ.
Bất quá đám Kỳ Vương chú ý thấy có một nữ năm nam vẫn đang nhìn chằm chằm vào bàn cờ. Đúng là Mạnh Dung Dung cùng Trường Thanh năm người. Giờ phút này không có nước cờ mới được đi, sáu người vây quanh bàn cờ.
“Đại tiểu thư, không được rồi, ta xem bàn cờ cảm thấy đầu óc choáng váng.” Một người trong đó cười khổ nói.
“Ván cờ này đã vượt qua cảnh giới của ngươi rất nhiều, ngươi tốt nhất không nên nhìn nữa.” Mạnh Dung Dung lắc lắc đầu nói.
“Vâng!” Người nọ cười khổ nói.
Trường Thanh cũng lộ vẻ cổ quái, nói: “Đại tiểu thư, ta thật sự không nghĩ tới kỳ đạo của Dịch Phong cùng Diêm Xuyên lại mạnh như vậy, mạnh đến mức chỉ có những vị đại nho của thư viện mới có thể so sánh.”
“Đúng vậy, cảnh giới của hai người này rất cao. Cho dù tại Tu Tiên giới cũng cực kỳ hiếm thấy! Hơn nữa…” Mạnh Dung Dung cau mày nói.
“Hơn nữa cái gì?” Trường Thanh hiếu kỳ nói.
“Lão Dịch Phong kia còn là đánh cờ mồm.” Mạnh Dung Dung ngưng trọng nói.
“Đánh cờ mồm? Không thể nào đâu!” Trường Thanh kinh ngạc nói.
Đánh cờ mồm, chính là không nhìn bàn cờ, nhớ kỹ từng bước hạ cờ, quân còn ít thì không nói, hiện tại Diêm Xuyên cùng Dịch Phong đều đã hạ mấy trăm quân rồi.
“Đích xác là đánh cờ mồm! Ta lúc trước rời đi một lúc chính là để kiểm tra.” Mạnh Dung Dung lắc lắc đầu nói.
“A?” Mọi người không nói gì.
“Trong phàm nhân cũng có thể sinh ra như thế yêu nghiệt?” Trường Thanh không còn gì để nói.
“Tài năng như vậy, nếu không dẫn vào thư viện thì thật là đáng tiếc!” Mạnh Dung Dung đột nhiên mở miệng nói.
“Đại tiểu thư, căn cốt của hắn thật sự vô cùng kém. Huống chi hiện tại đã chín mươi hai tuổi, xem như là già khú đế. Dù có cho hắn gấp mười, thậm chí gấp trăm lần tài nguyên thì hắn cũng không thể độ kiếp được. Một đạo thiên lôi có thể đập tan hắn. Căn bản là không thể được!” Trường Thanh nói.
“Không được? Chưa hẳn, chỉ cần ta muốn!” Mạnh Dung Dung lắc đầu.
“Đan dược? Trùng Tinh Đan? Nhưng đan dược này vô cùng trân quý, một hạt Trùng Tinh Đan có thể đổi lấy linh thạch tài nguyên đủ tạo nên hai gã Thần Cảnh cường giả. Cho hắn dùng, có phải hay không…?” Trường Thanh cau mày nói.
“Lãng phí sao? Không lãng phí, người này đáng giá!” Mạnh Dung Dung lắc đầu nói.
“Nhưng, được rồi!” Năm người một phen hâm mộ.
“Đợi ván cờ này kết thúc, ta lập tức đi gặp hắn. Ta sẽ hết sức mời chào hắn gia nhập Cự Lộc Thư Viện của chúng ta.” Mạnh Dung Dung trầm giọng nói.
“Đại tiểu thư xin cứ yên tâm, lão Dịch Phong này cả đời tìm kiếm sự Trường Sinh mà không được. Hiện tại được Đại tiểu thư vừa ý là vận may của hắn, có thể vào thư viện tu hành, hắn tất nhiên sẽ mang ơn. Đây là vinh dự của hắn!” Trường Thanh khẳng định nói.
“Ân!” Mạnh Dung Dung gật gật đầu.
————————————–
Yên Kinh, thao trường.
Vết máu mấy ngày trước giết chóc lưu lại đã bị thanh lý sạch sẽ. Trăm tên Cấm Vệ quân dựa theo yêu cầu của Diêm Xuyên, đem bốn cái Long đầu xếp tại bốn phương vị bất đồng của thao trường. Long đầu đối diện lẫn nhau, mắt trừng cao vót.
Diêm Xuyên, Diêm Vô Địch, Độc Cô Kiếm Vương, đứng tại trung tâm giao thoa của bốn cái Long đầu.
“Đây là?” Độc Cô Kiếm Vương hiếu kỳ nói.
“Cái này gọi là 'Tứ Long Củ Trận'. Bốn cái tiểu Long đầu này đối ứng bốn nhánh Long mạch, nhiễm lấy long khí của bốn nhánh Long mạch. Khi ta thúc dục Tứ Long Củ Trận, bốn nhánh Long mạch sẽ đồng thời mang Long khí phun trào rót vào Yên Kinh, đem toàn bộ Phong thuỷ độc vây lại ở đây. Phong thuỷ độc không cách nào khuếch tán chắc chắn ngược dòng mà quay về, hướng về chỗ của Độc Sư. Khi đó, ngươi đi theo Phong thuỷ độc, có thể tìm được Độc Sư.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Tốt, tốt, rất tốt, ngươi bắt đầu đi!” Độc Cô Kiếm Vương hưng phấn nói.
“Hiện tại không được, cho ta mấy ngày nữa!” Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói.
“Đợi mấy ngày? Vì sao? Vì sao không phải bây giờ?” Độc Cô Kiếm Vương một khắc cũng không muốn đợi thêm, càng sớm chém giết Độc Sư càng tốt, không thể chờ thêm nữa. Hắn hận không thể lập tức nhìn thấy Độc Sư.
“Ít thì một hai ngày, nhiều thì năm sáu ngày. Ngươi đã có thể chờ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không thể đợi thêm mấy ngày sao?” Diêm Xuyên cự tuyệt nói.
Độc Cô Kiếm Vương nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên, buồn bực yên lặng một lúc. “Được rồi!” Có việc cầu người, Độc Cô Kiếm Vương cuối cùng đành phải chấp nhận.
Tiễn Độc Cô Kiếm Vương đi rồi, Lưu Cẩn khó hiểu hỏi: “Vương gia, vì sao phải đợi thêm mấy ngày?”
Diêm Xuyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở sâu một hơi, nói: “Nhanh, nhanh đến rồi!”
“A?” Lưu Cẩn ngỡ ngàng một lúc.
“Đi Vương phủ đem tất cả đồ dùng sinh hoạt hàng ngày chuyển đến đây, mấy ngày tới ta sẽ ở lại thao trường này.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Vâng!” Tuy Lưu Cẩn không rõ nhưng vẫn tuân mệnh nói.