Tam sư huynh đã rõ ràng, thì ra toàn thân vô lực là do mình mà ra, là do mình tự gây tàn phế cho chính mình?
– Tiểu nhân hèn hạ, ngươi gạt ta!
Tam sư huynh khóc cạn nước mắt, xót hận nói.
Tam sư huynh buồn hận chồng chất, nhưng việc trên đời, có hối hận mấy cũng không xoay chuyển được gì, giờ phút này toàn thân rũ liệt ngã sóng xoài trên đất, dù cho có than khóc đến mấy cũng không thể thay đổi được lý lẽ “được làm vua thua làm giặc”.
Trên trời, tất cả bốn người đều kinh ngạc nhìn xuống.
– Đại tiểu thư, người nọ đần độn đến vậy sao?
Trường Thanh lấy làm lạ, nói.
– Hắn không hẳn ngu đâu!
Nữ tử lắc đầu.
– Vậy tại sao?
– Hắn chỉ vừa đạt đến Khí cảnh, nên đối với khí mạch của thân thể mình vẫn còn chưa hiểu biết hoàn toàn. Đổi lại, nếu là một người khác đã đặt chân ở Khí cảnh nhiều năm thì ngay thời điểm động chạm đến khí mạch liền có thể hiểu rõ rồi. Nhưng hắn lại bị Diêm Xuyên mê hoặc, nên tự cắt khí mạch của chính mình. Haizz, không thể tưởng được!
Nữ tử cau mày nói.
– Chắc tại vì trong lòng hắn rối loạn nên mới mắc bẫy Diêm Xuyên?
Trường Thanh gật đầu.
– Đúng vậy a, nhất là nhãn lực của Diêm Xuyên, Diêm Xuyên tại sao lại nhìn thấy được tu vi của hắn?
Nữ tử trầm tư nói.
– Đại tiểu thư cũng không biết?
Trường Thanh ngoài ý muốn nói.
Nữ tử lắc đầu.
Bên kia.
– Xem ra không cần ta xuất thủ!
Độc Cô Kiếm Vương cổ quái nhìn phía dưới.
– Sư tôn, Vương thúc hắn vì sao như thế…?
Diêm Vô Địch cau mày nói.
– Lợi hại hả? Ha ha, chính xác quá lợi hại. Ta nghĩ hẳn là học của Diêm Đào đấy. Năm đó, Diêm Đào quả là bậc kỳ tài ngút trời, nếu không phải vì chuyện kia, haizz!
Độc Cô Kiếm Vương khẽ thở dài.
Phía dưới.
– Đồ lừa đảo!
Tam sư huynh bi hận nói.
Tiếc là không ai đồng tình với hắn!
– Tam sư huynh!
Lưu Cương cả kinh kêu lên.
– Đ…A…N…G…G!
Hoắc Quang múa trường thương chặn Lưu Cương lại.
– Yến Đế, chuyện hôm nay cứ tạm ngừng ở đây. Chúng ta trở về vậy!
Thái Tử Sở Quốc hơi chút ngập ngừng, nói.
– Đúng vậy a! Yến Đế, chuyện thành trì lúc trước, chúng ta sẽ tính toán sau. Cáo từ!
Thái Tử Hàn Quốc cũng ứng tiếng.
…
Bọn Cẩm Y Quân vừa biểu lộ thực lực, cả đám Thái Tử liền nhao nhao lui bước.
Còn đánh đấm cái quái gì nữa? Đến cao thủ Khí cảnh thế kia mà còn bại thì… đánh.. đánh cái rắm nha!
Giờ phút này, cả đám tướng sĩ của Yến Quốc đều lên mặt hãnh diện, ánh mắt tinh quang sáng ngời nhìn Diêm Xuyên chằm chằm.
Yến Đế còn chưa lên tiếng, Diêm Xuyên đã chợt ngẩng đầu.
– Đi? Hôm này, ai cũng đừng muốn đi!
Diêm Xuyên quát lớn.
Không ai được bỏ đi?
Một câu nói ra, mọi người đột nhiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên.
– Hả?
Yến Đế nhíu hai mắt lại. Lộ ra vẻ khó hiểu.
– Diêm Xuyên, ngươi có ý gì đây? Chúng ta đã buông bỏ việc tranh giành thành trì rồi, ngươi lại còn muốn gì nữa?
Thái Tử Sở Quốc lớn tiếng.
– Diêm Xuyên, ngươi muốn gạt bỏ minh ước sao? muốn khơi mào đại chiến giữa năm nước à?
– Diêm Xuyên, ngươi mà dám động đến một cọng tóc của ta thì đại quân của Ngụy Quốc ta sẽ san bằng cả Yến Kinh!
…
Một đám Thái Tử la hét òm sòm.
– Hừ!
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng.
Tiếng hừ ẩn chứa uy nghiêm cực lớn. Một tiếng thôi, đã áp đảo tất cả tiếng la hét phẫn nộ của mọi người.
– Nếu không phải vì phải giải quyết thằng đần Khí cảnh này, ta cũng chẳng dư hơi nói nhảm với các ngươi? Đã làm nhục Đại Yến ta, các ngươi hôm nay đừng ai nghĩ đến chuyện rời đi.
Diêm Xuyên quát.
Nghe Diêm Xuyên nói xong, Tam sư huynh không chỉ thân thể mà cả tinh thần cao ngạo chưa từng bại vong cũng bị đã kích mạnh mẽ. Thằng đần Khí cảnh? Ta mà là thằng đần Khí cảnh? Tam sư huynh cảm thấy như bị vạn mũi tên xuyên vào tim mình.
– Diêm Xuyên, ngươi muốn làm gì?
Thái Tử Sở Quốc lớn tiếng.
Diêm Xuyên quét mắt một vòng, lạnh lùng nhìn mọi người.
– Bắt toàn bộ lại cho ta!
Diêm Xuyên lạnh giọng quát.
– Dạ!
Cẩm Y Quân ứng tiếng.
– Diêm Xuyên bị điên rồi. Thái Tử, đi… đi mau!
Một tên cung phụng của Sở Quốc la lên.
– Đi!
Thái Tử Sở Quốc đáp tiếng.
– Thái Tử, có chúng ta che chở cho người. Mau lên, rời khỏi Yến Kinh. Chẳng ai ngăn được chúng ta đâu!
Cả đám cung phụng kêu lên.
Không chỉ có Thái tử Sở Quốc, bọn Thái tử Hàn Quốc, Ngụy Quốc.. cả đám để cho rằng Diêm Xuyên muốn “nổi điên” rồi. Cả bọn vội vội vàng vàng cùng một đám cường giả hộ tống chạy ra ngoài.
– Ai không đầu hàng, Giết!
Diêm Xuyên lạnh lùng truyền lệnh.
– Thình thịch!
Tên lông vũ lập tức được bắn về phía đám cường giả.
Ở đối diện, Yến Đế mặt mũi rúm ró. Thật không thể tưởng được Diêm Xuyên lại sẽ “kích động” giết người đến vậy! Làm sao có thể giết được?
Yến Đế cũng muốn ngăn cản, thế nhưng chẳng biết phải mở lời thế nào. Bởi vì bọn Cẩm Y Quân này vốn không chịu sự sai khiến của mình.
– A!
Một số lớn cường giả bị mũi tên giết.
– Ai không đầu hàng… Giết!
Cả đám Cẩm Y Quân quát vang.
– Thái Tử, chạy mau!
Bọn cung phụng của Sở Quốc la lên.
– Diêm Xuyên, ta liều mạng với ngươi!
Một đám cung phụng xông đến.
– Thình thịch! Tình thịch! Tình thịch!…
Sau một loạt tên, năm tên cung phụng có tu vi Tinh cảnh đều bị Xạ Nhật Tiễn oanh tạc.
Tinh cảnh? Tinh cảnh đã là gì. Đối diện Xạ Nhật Tiễn, căn bản không chịu nổi một kích. Huống hồ cả mấy ngàn mũi Xạ Nhật Tiễn.
– A!
Thái tử Sở Quốc bị một mũi tên bắn chết.
– Sở Thái Tử đã chết?
Cách đó không xa, Yến Đế vẻ mặt run rẩy.
Chuyện này… Diêm Xuyên cũng quá coi trời bằng vung rồi. Đây chính là Thái tử của Sở Quốc mà, người này chết rồi thì đúng là đối với Sở Quốc không đội trời chung.
– A!
Thái Tử Hàn Quốc cũng bị một mũi tên bắn chết.
– Thái Tử!
Một đám cao thủ hoảng vía.
Có la hoảng đến mấy cũng vô dụng, Thái tử Hàn Quốc đã nổ tanh bành chẳng còn gì.
Đằng kia, Thái Tử Ngụy Quốc và Thái Tử Trịnh Quốc hai người nhìn thấy hai thái tử Sở, Hàn bị giết thì trong lòng phát lạnh. Trốn! Làm sao trốn cho được? Cái chết của hai Thái Tử, lập tức trong nội tâm phát lạnh. Trốn? Này làm sao trốn? Ai có thể trốn được thứ thần tiễn kia?
– Ta đầu hàng!
Lưu Cương là người đầu tiên chấp nhận, kinh hãi nói
Hai Thái tử kia vừa thấy Lưu Cương đầu hàng, lập tức biết rõ đại thế đã mất. Diêm Xuyên hiện chính là một “tên điên”.
– Buông binh khí, chúng ta đầu hàng!
Thái Tử Ngụy Quốc ra lệnh.
– Loảng xoảng… keng!
– Loảng xoảng… keng!
…
Trong nháy mắt, dưới uy áp của Diêm Xuyên, tất cả mọi người đều đầu hàng.
– Trói toàn bộ lại!
Diêm Xuyên quát.
– Vâng!
Cẩm Y Quân ứng tiếng nói.
Yến Đế cùng các cường giả Đại Yến bên cạnh, tuy rằng trong lòng thoải mái, nhưng ngay lập tức mọi người cau mày lo nghĩ. Chuyện này chính là cùng bốn nước kết thành tử thù à.
– Yến Đế, những thành trì kia, cùng lắm thì, bọn ta buông bỏ thôi. Các ngươi bắt chúng ta làm gì?
– Diêm Xuyên lên cơn điên thì thôi, ngươi cũng không cần phải phạm cùng sai lầm a!
– Yến Đế, ngươi hãy để chúng ta rời đi. Rồi chuyện gì cũng dễ nói a!
…
Thái Tử Trịnh Quốc, Ngụy Quốc năn nỉ.
– Diêm Xuyên…!
Yến Đế sắc mặt khó coi nói.
– Chuyện Yến Quốc chúng ta, đợi tí nữa rồi hãy nói. Hiện tại, chúng ta đồng tâm nhất trí để đối ngoại trước đã!
Diêm Xuyên cắt ngang lời Yến Đế.
Yến Đế ngượng ngùng, không biết nên nói thế nào.
– Ai còn dám ép buộc Yến Đế, giết người đó!
Diêm Xuyên lạnh lùng quát.
– Tạch tạch tạch Tạch…!
Lập tức, Xạ Nhật Tiễn lại lần nữa chĩa về đại biểu của bốn nước.
Đại biểu bốn nước cứng họng, trơ mặt ra nhìn Diêm Xuyên. Quá bá đạo, chưa thấy ai bá đạo đến vậy. Cầu xin tha thứ cũng không cho phép a?
Trên bầu trời.
– Đồ nhi, ngươi làm sao vậy?
Độc Cô Kiếm Vương hỏi.
– Vương thúc hắn làm như vậy, ta sợ năm nước sẽ đại chiến đấy. Bây giờ phải làm sao?
Diêm Vô Địch lo lắng nói.
– Ngươi đã không còn liên quan đến thế tục, không nên lo nghĩ nhiều, huống hồ ta xem Diêm Xuyên cũng không phải hạng người choáng đầu nóng máu hóa điên, bằng không, hắn vừa rồi cũng đã không thể thiết trí cạm bẫy cho tên Khí cảnh kia đâu!
Độc Cô Kiếm Vương lắc đầu.
Bên kia.
– Thiệt quá càn rỡ. Đại tiểu thư, tên Diêm Xuyên này điên rồi!
Trường Thanh kêu lên.
– Không, hắn khí phách là khác!
Nữ tử cảm thán nói.
– Hở?
Trường Thanh khó hiểu nói.
– Người này rất bất phàm.
Nữ tử trầm ngâm nói.
– Cái gì? Hắn vừa gây thù không đội trời chung cùng bốn nước đó a. Chính hắn muốn đẩy Yến Quốc vào vạn kiếp bất phục đấy nhá!
Trường Thanh chẳng hiểu nổi ý tứ của nữ tử, lên tiếng tranh cãi.
– Không, ngươi không cần vội, cứ từ từ sẽ hiểu!
Nữ tử cười nói.
Phía dưới.
Đối với người của Trịnh Quốc, Ngụy Quốc, Cẩm Y Quân còn một chút khách sáo chứ còn đối với người Sở Quốc, Hàn Quốc, Cẩm Y Quân thẳng tay thô bạo. Dù sao đi nữa, trong suy nghĩ của bọn Cẩm Y, thái tử hai nước này đều đã chết, chắc chắn hai nước sẽ coi Yến Quốc là thù địch. Khách khí cũng chẳng đc cái gì.
Thái độ bất đồng, lập tức người của bốn nước để ý.
– Không được nha! Ta cùng với Tể tướng Trường Thanh của Yến Quốc là bạn đồng môn đóa.
Một tên nam tử trong đám người Sở Quốc vội la lên.
– Ta cũng vậy, ta cũng học cùng Trường Thanh đây!
Trong nhóm người Hàn Quốc, cũng có một người lên tiếng.
– Hả? Các ngươi có quen biết Tể tướng Yến Quốc sao?
Diêm Xuyên nheo mắt hỏi.
Không chỉ Diêm Xuyên, luôn Yến Đế cũng nhíu mày nghi ngờ. Một đám thần tử Yến Quốc cũng nhao nhao lộ vẻ không tinh.
– Ngươi nói láo, làm sao Trường Thanh lại quen biết ngươi được!
Yến Đế trừng mắt nói.
– Ta thật sự có quen biết Trường Thanh. Trường Thanh, ngươi ở đâu? Mau cứu ta với. Trường Thanh!
– Trường Thanh, mau mau cứu ta!
Hai người kinh hãi hô hoán.
Ở trên không, Trường Thanh nhìn thấy toàn bộ, lập tức biến sắc.
– Hai tên đần này…
Trường Thanh nhăn nhó nói.
Nữ tử khẽ thở dài nói:
– Đi thôi, chúng ta xuống dưới!
– Vù vù!
Hai người từ trên cao bay xuống.
– Trường Thanh? Là ngươi?
Yến Đế kinh ngạc nhìn về phía Trường Thanh.
Vị thần tử mà mình cực kỳ tín nhiệm này… từ lúc nào biết bay?
– Trường Thanh, ngươi rốt cuộc cũng tới, mau kêu bọn chúng thả ta ra!
– Đ-đ-đ-đại tiểu thư? Truyện được copy tại Truyện FULL
Tên còn lại kinh ngạc thốt.
– Bái kiến đại tiểu thư! Đại tiểu thư, người có thể tới thật là tốt quá. Xin cứu ta!
– Bái kiến đại tiểu thư!
– Bái kiến đại tiểu thư!
…
Trong đám người của Sở Quốc, Hàn Quốc, Trịnh Quốc, Ngụy Quốc đang bị nhốt đều có người lên tiếng. Tất cả đều mặc nho phục và đối với vị nữ tử này cực kỳ cung kính.
– Đại tiểu thư?
Yến Đế ngạc nhiên nhìn cô gái này.
Lúc này, ai cũng nhìn thấy chỗ khác thường rồi.
Bởi vì có năm người đều quen biết nàng này và rõ ràng thuộc cả năm nước. Rải khắp năm nước? Cô gái này rốt cuộc là ai?
Nữ tử toàn thân vận đồ trắng, đầu đội mũ rộng vành, không thể thấy rõ khuôn mặt.
– Trường Thanh, có chuyện gì vậy?
Yến Đế quát.
Trường Thanh thở dài, hướng Yến Đế thi lễ nói:
– Yến Đế! Thật có lỗi! Có những chuyện trước đây ta đã giấu diếm người, tuy nhiên, những năm qua ta chưa từng làm việc gì bất lợi cho Yến Quốc. Bốn người này, cũng giống như ta, phân công nhau đến bốn nước.
– Ngươi!
Yến Đế tức giận nói.
Bất chấp Trường Thanh nói điều gì, hiện giờ Yến Đế đã rõ ràng. Vị thần từ mình coi trọng nhất này chưa từng thật sự trung thành với mình.
Không chỉ riêng Yến Đế, các Thái tử Trịnh Quốc và Ngụy Quốc đều hết sức kinh ngạc. Tể tướng của nước mình rốt cuộc là ai…?
– Ngươi là ai?
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào cô gái đội mũ rộng vành cô gái, hỏi.
– Tại hạ là Mạnh Dung Dung, người của Cự Lộc Thư Viện. Còn mấy vị này đều là đệ tử của Cự Lộc Thư Viện chúng ta. Ta muốn mang bọn hắn đi.
Nữ tử cười đáp.
– Cự Lộc Thư Viện?
Tất cả mọi người đều hoang mang không rõ.
– Thì ra là Cự Lộc Thư Viện!
Trên bầu trời Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng thốt.
– Sư tôn, Cự Lộc Thư Viện là gì vậy?
Diêm Vô Địch hỏi.
– Thiên hạ Tứ đại Thư viện. Bất luận là Đạo cung, Phật môn, Ma quật hay là tu Phong Thủy, thậm chí đến cả các đại thế gia đều phải nể mặt Tứ đại Thư viện, đó vốn là nơi mà thiên hạ văn phong cường thịnh nhất. Trong tứ đại Thư viện, Cự Lộc Thư Viện kia đứng đầu.
Độc Cô Kiếm Vương giải thích.
– Ờ?
Diêm Vô Địch vẫn mờ mịt.
Phía dưới, các phàm nhân, chưa ai từng nghe qua danh tiếng của Cự Lộc Thư Viện.
– Cự Lộc Thư Viện? Đám người này là tù nhân của ta. Ngươi dựa vào gì mà muốn mang họ đi?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.