Tiên Quốc Đại Đế

Chương 203: Cự Lộc thành


​​​

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

– Cũng tốt, tuyệt nhất là đi càng sớm càng tốt, ta đến đó có thể tìm hiểu tình huống.

Mặc Vũ Hề nhíu mày nói:

– Cái kia…

– Sao vậy?

– Ta đến muộn chút có được không?

Diêm Xuyên nhìn hướng tinh thể tím trên trán Mặc Vũ Hề:

– Nàng muốn luyện hóa Minh Phượng chi tôn?

Mặc Vũ Hề chắc chắn nói:

– Ừm! Có lẽ cần hai năm, thứ bên trong Minh Phượng chi tôn quá nhiều. Ta khiến Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ hộ tống ngươi đi. Ta chắc chắn sẽ đến trước khi thiên thụ đại hội bắt đầu, Văn Nhược Tiên Sinh cũng sẽ đến.

Diêm Xuyên nhìn Mặc Vũ Hề, lắc đầu, nói:

– Có Thanh Long, Bạch Long đi theo ta là được, hãy để Chu Tước, Huyền Vũ ở lại bảo vệ, hộ pháp cho nàng đi.

– Ừm!

Dưới bầu trời xanh lam, một đạo thanh quang xuyên qua đám mây!

Là một con thuyền nhỏ màu xanh, ở trên không, thuyền nhỏ nhanh chóng xuyên qua. Thanh Long đứng ở đầu thuyền, nhìn từng dãy núi non trùng điệp phía xa xa.

Meo meo!

Trong khoang thuyền thuyền nhỏ, Diêm Xuyên ôm tiểu Miêu Miêu đi ra.

Trong tay Miêu Miêu nắm một viên linh thạch, đang vui mừng gặm lấy.

– Công tử!

Thanh Long cung kính nói.

– Nhanh đến rồi?

Diêm Xuyên cười nói.

– Ba tháng, rốt cục nhanh đến rồi!

Thanh Long gật đầu.

– Ba tháng? Giờ phút này, hẳn là Bạch Long cũng đã gặp được Dịch Phong rồi!

Diêm Xuyên hít sâu một cái, nói.

– Công tử, ngươi thật muốn tranh đoạt Phong Thần Sách sao?

Thanh Long cau mày nói.

– Sao vậy?

Diêm Xuyên cười nói.

– Phong Thần Sách, đây chính là muốn chiến với quần nho a, Cự Lộc thư viện, biết bao nhiêu đại nho trấn giữ, mà, chỉ có một người công tử, cùng với Bạch Long một thuộc hạ của công tử nữa, có thể thành công sao?

Thanh Long lo lắng nói.

Meo meo, sợ cái gì, một đám hủ nho mà thôi!

Miêu Miêu coi như không đáng nhắc đến nói.

Thanh Long khẽ cười khổ một trận. Hủ nho? Đây cũng không phải là dùng lực tỷ võ, mà là thi thố các thứ của hủ nho a!

– Không cần lo lắng, ta tự có tính toán!

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.

– Dạ!

Thanh Long không nói thêm lời nào nữa.

– Cự Lộc thư viện, tọa lạc tại Cự Lộc sơn mạch, bốn phía là một thành trì siêu cấp lớn, vô số tu giả tụ tập, tên gọi là Cự Lộc thành.

Thanh Long nói.

– Cự Lộc thành?

Diêm Xuyên suy tư nói.

– Hộ viện thần thú của Cự Lộc thư viện, là Lộc tộc! Tiến vào trong phạm vi này, bất luận kẻ nào cũng không được đả thương lộc, đây là quy củ của Cự Lộc thư viện!

Thanh Long nói.

– Hộ viện thần thú? Lộc? Cũng chỉ có mỗi lộc thôi sao?

– Không, còn có một vài chủng tộc phụ thuộc khác, nhưng cuối cùng lấy Lộc tộc đặt ở địa vị tối cao!

Thanh Long giải thích.

– Ta hiểu!

Diêm Xuyên gật đầu. Nguồn tại http://Truyện FULL

– Oanh! Oanh!…

Trên đường Thuyền nhỏ bay về phía Cự Lộc thành, bỗng nhiên, nơi xa từng đạo bạch quang ngất trời vọt lên.

– Ngừng!

Diêm Xuyên giật mình.

Thanh Long nhanh chóng khống chế thuyền nhỏ giảm dần tốc độ.

– Hạo nhiên chính khí?

Diêm Xuyên giật mình.

Núi rừng xa xa, mặc dù rất nhiều mây mù che khuất, nhưng Hạo nhiên chính khí vẫn bắn lên ngất trời.

– Nơi đó? Công tử, trước kia, ta có theo Thánh nữ đi ngang qua một lần, đó là một tộc quần Hổ tộc! một trong những tộc phụ thuộc Cự Lộc thư viện!

Thanh Long giải thích.

– Hổ tộc, tộc quần?

Trong mắt Diêm Xuyên sáng ngời.

Hổ tộc, cũng không phải là động vật ở chung, một đầu mãnh hổ chiếm cứ một phương khu vực, cho dù là không phải là mãnh hổ có tu hành, cũng là loại tập tính này. Nhưng nơi này, lại xuất hiện một tộc quần?

Tộc quần? Chứng minh nơi đây có Hổ tộc văn minh! Một loại huyết mạch tôn ti văn minh!

– Meo meo, meo meo, mau đi xem một chút!

Miêu Miêu nhất thời hưng phấn nói.

– Đi!

Diêm Xuyên gật đầu.

Thuyền nhỏ nhanh chóng hướng về nơi phát ra Hạo nhiên chính khí mà bay đi.

– Miêu Miêu, nhớ được những lời đã nói cho ngươi lúc trước chứ? Không cần biểu lộ thân phận!

Diêm Xuyên nhỏ giọng nói.

– Meo meo, meo meo!

Miêu Miêu lập tức gật đầu.

Rất nhanh, hai người một mèo đã đến phụ cận.

Đến phụ cận mới phát hiện, nơi đây đã vây quanh mấy ngàn tu giả, cũng là tu giả đứng vây mà xem thôi.

Một đám nhìn chăm chú vào ba cái đoàn thể đang giằng co trong tràng.

Đang phía tây, mấy ngàn mãnh hổ yêu thú, một đám gầm gừ không dứt, ở phía trước bầy hổ, có ba nam tử đứng đó, cầm đầu là một trung niên nam tử mang áo bào trắng, sắc mặt lạnh nhạt, trong ánh mắt có ẩn tàng một cổ ngạo khí. Đứng phía sau là hai cái lão nhân, một vàng một đỏ.

– Tại sao có ba cái Hổ tộc đại yêu?

Thanh Long chân mày cau lại.

– Ngươi nhận thức?

Diêm Xuyên hỏi.

– Lão giả áo vàng phía sau Hổ tộc đại yêu bạch y kia, là Hổ Vương đầu tiên, Tả Vô Chu! Hồng y lão giả kia là đệ đệ hắn, Tả Thiên Thu, vốn là hai người bọn họ thống lĩnh Hổ tộc nơi này, nhưng là, giờ phút này chẳng biết tại sao, đứng ở phía sau bạch y trung niên nam tử, người nọ, ta chưa từng gặp!

Thanh Long cau mày nói.

Đây chỉ là Hổ tộc đoàn thể ở mặt tây, tại mặt bắc, Diêm Xuyên lại nhận thức.

Cầm đầu một, là Vương Chu, ngày xưa khi Yêu Thiên Thương cùng Cổ Nguyệt Thái tử giằng co, có một người lấy tiếng đàn hủy diệt một ngọn thành trì, mà tên đại yêu gảy đàn kia, chính là Vương Chu ở trước mặt.

Phía sau Vương Chu, còn đứng mười thân ảnh, phần lớn Diêm Xuyên cũng đã gặp qua, bởi vì trong đó có mấy người, chính là đại yêu trong Phong Yêu sơn mạch bị Yêu Thiên Thương thu phục.

Vương Chu cầm đầu, lạnh lùng nhìn một đoàn thể cuối cùng ở phía nam.

Một đoàn thể cuối cùng này, ai cũng mặc nho bào. Trợn mắt mà trừng Vương Chu phía đối diện.

Có một người đứng đầu, đó là Mạnh Dung Dung mà ngày xưa bị Diêm Xuyên chọc giận mà bỏ đi! Tại Yến kinh, Mạnh Dung Dung muốn mời Dịch Phong vào Cự Lộc thư viện, bị Diêm Xuyên đánh cờ chặn lại. Là nữ nhi của Cự Lộc thư viện viện trưởng, muội muội của Văn Nhược tiên sinh, Mạnh Dung Dung!

– Tả Vô Chu, ngươi nói cho hắn biết, có phải ngươi đáp ứng hay không, toàn bộ Hổ tộc theo ta đi Bắc phương, đầu nhập vào nhà chủ thượng của ta?

Vương Chu quát lên.

– Hừ, Tả Vô Chu, những năm này, Cự Lộc thư viện ta đối với các ngươi cũng không hẹp hòi, năm đó Hổ tộc đại gặp tai họa, trăm tông vây giết, nhưng là Cự Lộc thư viện ta xuất lực bảo vệ Hổ tộc nhất mạch của các ngươi ở nơi này. Làm sao? Hiện tại các ngươi chuẩn bị phản bội?

Mạnh Dung Dung quát lớn.

Sắc mặt lão giả áo vàng hiện lên từng nét đau khổ.

– Mạnh nha đầu, ngươi hoàn hảo còn có ý tứ nói người ta phản bội? Những năm này, Hổ tộc đã làm bao nhiêu chuyện cho các ngươi, đã chết bao nhiêu yêu hổ? So với ân huệ năm đó đã sớm huề nhau!

Vương Chu kêu lên.

– Tả Vô Chu, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra? Có phải hay không bọn họ bức ngươi?

Mạnh Dung Dung kêu lên.

– Bức? Chê cười, chủ thượng ta hùng tài đại lược, sao lại phải bức? Tả Vô Chu, nói cho bọn hắn biết chuyện gì xảy ra!

Vương Chu quát lên.

Tả Vô Chu áo vàng khẽ cười khổ một trận, nói:

– Năm đó là ta đáp ứng!

– Có nghe hay không?

Vương Chu đắc ý nói.

– Nhưng mà!

Tả Vô Chu bỗng nhiên kêu lên.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.