Tiên Quốc Đại Đế

Chương 196: Thôn thiên đạo kinh


​​​

Rốt cuộc, nửa canh giờ sau, hết thảy kết thúc.

Kim long đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng kiếp vân ở huyệt Thần Đình khiếu biến thành màu xanh, từng đợt sức sống dạt dào hiện ra.

Diêm Xuyên ngạc nhiên hỏi:

– Màu xanh? Không phải mệnh cách của ta là vàng sao? Tại sao biến thành màu xanh?

Diêm Xuyên cảm thán nói:

– Có lẽ là vì chuyển thế, nhưng mặc kệ như thế nào, rốt cuộc luyện thành. Kiếp trước ở trong Táng Thiên Đồng Quan có được công pháp “Thôn Thiên Đạo Kinh”, lợi dụng Thôn Thiên Đại Pháp trong “Thôn Thiên Đạo Kinh” rốt cuộc hoàn thành đệ nhất trọng! Ngưng tụ ra thiên kiếp của riêng mình, một thiên kiếp thuộc về ta. Màu xanh, vậy kêu là Thanh Thiên Lôi Vân đi.

Mặc kệ cả người cháy đen, Diêm Xuyên nhìn một ngọn núi phía x, trừng mắt.

Ầm!

Không khí hiện lên thiên lôi, đánh vào ngọn núi cao.

Ầm ầm!

Đỉnh núi cao tạc nổ. Truyện được copy tại Truyện FULL

Diêm Xuyên trầm tư phân tích:

– Uy lực thiên lôi nhị trọng thiên sao? Xem ra ta bị hạn chế tu vi, độ qua vài thiên kiếp trọng thiên thì có thể thao túng bao nhiêu thiên lôi thiên địa vài trọng? 'Thanh Thiên Lôi Vân' của ta chỉ tiêu hao một chút, hít thở là hồi phục lại ngay?

Mắt Diêm Xuyên lóe tia mong chờ:

– “Thôn Thiên Đạo Kinh” có tổng cộng chín trọng, đệ nhất trọng đã có thể khống chế thiên kiếp sao? Vậy đệ cửu trọng sẽ ra sao?

Khí cảnh có thể nội khí xuất thể, hình thanhf khí tường, khống chế một chút khí lưu nâng đỡ mình, đây là lý do tại sao là Khí cảnh mới bay lên được. Diêm Xuyên chậm rãi trầm xuống, rất nhanh lại vào Diễn Sinh giới.

Trong Diễn Sinh giới truyền ra tiếng Tử Xuyên bi thương và căm hận:

– Khốn kiếp, Chu Tước, Huyền Vũ, thánh tử sẽ báo thù cho chúng ta!

Chu Tước, Huyền Vũ hiện đang truy sát Tử Xuyên bị trọng thương.

Ầm!

Tử Xuyên lao ra khỏi Diễn Sinh giới.

Hai người nhìn nhìn, cuối cùng không truy sát.

Bên kia, Tử Ôn đã chết. Hoàng yên lặng đứng bên xác Tử Ôn, dường như nàng đang chờ Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên người khét đen đi vào.

– Meo!

Miêu Miêu lo lắng xông tới.

Diêm Xuyên cười nói:

– Ta không sao. Miêu Miêu, lấy bộ đồ mới cho ta, lớp đen trên người là da chết.

Diêm Xuyên nhẹ nhàng xé, lớp da tay khét đen bị xé xuống lộ ra da thịt trắng bóc bên trong.

– Meo!

Miêu Miêu từ trong mũ nỉ nhỏ nhanh chóng lấy ra một bộ đồ.

Vèo!

Diêm Xuyên vung tay, bụi bặm bao phủ.

Rất nhanh, Diêm Xuyên thay đồ xong, vung tay, cát bụi tán đi.

Trên mặt đất là một tầng da chết cháy đen.

Diêm Xuyên thậm chí xé luôn tóc đỏ ban đầu, xé luôn da đầu, bên trong mọc lớp da đầu mệt, còn có lớp tóc đen tài một tấc.

Trải qua thôn lôi vừa rồi, 'Siêu cấp' thần thông cũng bị áp chế, Diêm Xuyên hồi phục như ban đầu, chẳng qua kiểu tóc biến thành nửa tấc.

Miêu Miêu nhảy lên vai Diêm Xuyên, nói:

– Meo! Diêm Xuyên, tóc của ngươi…!

Diêm Xuyên an ủi Miêu Miêu:

– Không sao, rất nhanh sẽ mọc ra.

Nhưng tâm tình của Miêu Miêu rất khó chịu.

Bạch Long vẫn hơi khó hiểu hỏi:

– Công, công tử, mới rồi ngươi nuốt lôi sao?

Diêm Xuyên cười nói:

– Như thế nào?

Bạch Long vội hỏi:

– Hiện tại ngươi có tu vi gì?

Tình cảnh lúc trước Diêm Xuyên nuốt lôi quá hung tàn, nếu Bạch Long đặt vào hoàn cảnh của hắn thì sớm đã bị đánh chết.

Diêm Xuyên hỏi ngược lại:

– Không phải độ xong kiếp đều là Khí cảnh nhất trọng sao?

Bạch Long khó hiểu hỏi:

– Khí cảnh nhất trọng?

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

– Ừm!

Bạch Long:

-…

Chu Tước, Huyền Vũ ở một bên chạy tới:

-…

Mọi người rối rắm, Khí cảnh nhất trọng? Đùa giỡn cái gì!

Chu Tước nói:

– Những Thần cảnh này đều chết hết, chỉ có Tử Xuyên chạy thoát.

Chu Tước nghiêm túc nói:

– Công tử, lần này đa tạ ngươi, chúng ta đã là Hư cảnh rồi, dù chỉ là hạ hư chi cảnh, nhưng toàn là nhờ ơn ngươi.

Diêm Xuyên gật đầu, nhìn phía xa Mặc Vũ Hề giống như con rối.

Thanh Long ôm vết thương đi tới:

– Công tử, chúng ta hiện tại có thể cứu thánh nữ được không?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

– Vẫn chưa được. Độc Sư khống chế quá nhiều phượng hoàng, những phượng hoàng có nhiều con đều là hạ hư chi cảnh, trừ phi có tu vi trung hư chi cảnh mới cưỡng ép cứu ra Vũ Hề được.

Thanh Long sốt ruột nói:

– Vậy phải làm sao?

Diêm Xuyên đáp:

– Bốn người các ngươi ở lại phụ trách bảo vệ Vũ Hề. Nhớ kỹ, đừng xúc động, bây giờ Độc Sư không dám làm bị thương Vũ Hề. Chỉ cần Vũ Hề còn sống thì mọi chuyện dễ tính.

Bốn người nghiêm túc nói:

– Tuân lệnh!

Thanh Long hỏi:

– Còn công tử thì sao?

Diêm Xuyên nghiêm túc nói:

– Ta đi Ngọc sơn, tìm cơ hội, ít nhất nghĩ cách phá hỏng việc tốt của họ, khiến Độc Sư bất đắc dĩ rút lui. Nếu Độc Sư lùi đi thì Diễn Sinh giới sẽ kết thúc, khi đó là thời cơ tốt nhất cứu Vũ Hề ra, tuyệt đối đừng bỏ qua!

Bốn người lên tiếng:

– Tuân lệnh!

Phía không xa Hoàng kêu lên:

– Diêm Xuyên!

Diêm Xuyên nhíu mày nhìn Hoàng:

– A?

Hoàng trầm giọng nói:

– Vốn ta chuẩn bị một mình đi vào nhưng bây giờ đã đổi ý, ngươi có tư cách đi chung với ta.

Diêm Xuyên khó hiểu hỏi:

– Đi chung?

Hoàng trầm giọng nói:

– Ngươi là hậu nhân của Diêm Tự Tại, mọi thứ trong Bất Tử thánh địa có một phần của ngươi. Thiên Ngọc cung này vốn là mấy người phụ thân, Diêm Tự Tại cùng nhau mang đến, ngươi có tư cách chia một phần di sản, theo ta đi!

Diêm Xuyên vẻ mặt biến đổi, cuối cùng trịnh trọng gật đầu, nói:

– Được!

Miêu Miêu nhảy lên vai Diêm Xuyên:

– Meo!

Hoàng lắc đầu, nói:

– Chỉ có ngươi được đi theo.

Miêu Miêu làm nũng kêu lên:

– Meo!

Diêm Xuyên khuyên nhủ:

– Miêu Miêu, ở bên ngoàn chờ ta về.

Miêu Miêu cực kỳ ngoan gật đầu, nói:

– Được rồi!

Diêm Xuyên nói:

– Bên kia là Đại Nhật Công Đức Thiên Trận Cổ Nguyệt thánh tử mang vào, một loại trận pháp công đức, không ngăn người sống, chỉ hướng tới hư vật trong phong thủy trận. Nếu Độc Sư phái phượng hoàng công kích các ngươi thì hãy tránh vào Đại Nhật Công Đức Thiên Trận.

Đám Thanh Long gật đầu, nói:

– Tuân lệnh!

Diêm Xuyên cùng Hoàng nhanh chóng đi tới Ngọc sơn.

Diêm Xuyên định bước vào trong:

– Đi đi!

Hoàng gật đầu, nói:

– Không vào Thiên Ngọc cung như vậy.

– A?

Hoàng nói:

– Ngươi có huyết mạch của Diêm Tự Tại, ta có huyết mạch của phụ thân, chúng ta lấy máu dẫn môn, tiến vào chỗ sâu nhất.

Hoàng nói rồi ngón tay nặn ra chút máu ấn trên Ngọc sơn.

Vèo!

Hoàng bị Ngọc sơn hút vào trong.

Diêm Xuyên ngẫm nghĩ, làm theo cách của Hoàng, nặn ra máu ấn vào Ngọc sơn. Diêm Xuyên lập tức bị Ngọc sơn hút vào bên trong.

Vèo!

Chớp mắt Diêm Xuyên bị hút vào trong Ngọc sơn, dường như hắn đi qua một đường hầm ánh sáng.

Năm giây sau, Diêm Xuyên chợt khựng lại.

Bộp!

Chân đạp đất.

Vù vù!

Giây phút Diêm Xuyên đáp xuống đất thì thấy một luồng cương kiếm cực to chém vào mặt.

Diêm Xuyên nhướng mày, đang định phản kích thì trước mặt bỗng có một tầng sóng gợn. Sóng gợn hiện ra chặn lại uy lực của cương kiếm.

Ầm!

Cương kiếm rút lui.

Diêm Xuyên thế mới thấy rõ hắn đang ở trong một cái lồng chụp cực to, trong lồng có một tòa cung điện to lớn, bên trên có chữ 'Thiên Ngọc cung'. Hoàng đang đi hướng Thiên Ngọc cung.

Bên ngoài lồng chụp là đám Hắc Vũ chân quân, Cổ Nguyệt thánh tử.

Bên ngoài là một thế giới ánh sáng vàng, có núi có sông, sáu chân nhân đang chiến đấu với sáu người Hắc Vũ chân quân.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.