Phùng Thái Nhiên cười nói:
– Ba U tông toàn quân bị diệt đều có công sức của các vị. Tông ta ở Vô Ưu thành tăng thu thuế gấp đôi, Đại Hà tông sắp đến ngày vùng lên!
Cao Bất Phàm cười nói:
– Đúng vậy. Tăng gấp đôi tài nguyên, linh thạch chia vào tay chúng ta mỗi năm gia tăng gấp đôi, sẽ giúp ích rất lớn cho chúng ta tu luyện. nguồn TruyenFull.vn
Phùng Thiên Vũ hơi nhíu mày.
Phùng Thiên Vũ nhíu mày nói:
– Phụ thân, tại sao chỉ tăng gấp đôi?
Phùng Thái Nhiên nghi hoặc hỏi:
– A?
Phùng Thiên Vũ nhíu mày nói:
– Bây giờ Diêm Xuyên đã trở thành thành chủ của Vô Ưu thành, nếu mọi người đều đồng ý thì ta cũng không phản đối. Nhưng trong lần hủy diệt ba U tông thì Đại Hà tông ta dốc hết toàn tông, tại sao chỉ tăng gấp đôi?
Lại một Thần cảnh mở miệng nói:
– Đúng vậy. Chưởng môn, vốn nên được phân cho càng nhiều, bây giờ là sao? Vô Ưu thành chia thuế mười lăm phần, Ngự Yêu tông chiếm bốn phần, Đại Hà tông chiếm năm phần, một mình Diêm Xuyên chiếm sáu phần? Tại sao Diêm Xuyên chiếm nhiều như vậy?
Phùng Thái Nhiên giải thích rằng:
– Diêm Xuyên cần dùng những thuế này để thu nuôi quân.
Phùng Thiên Vũ nhíu mày nói:
– Nuôi quân? Bầy dong tu đó? Tại sao?
Một Thần cảnh khác trầm giọng nói:
– Đúng vậy. Đây không phải lãng phí sao? Đại Hà tông ta ở Vô Ưu thành lớn nhất, tại sao cần nuôi quân? Lại nói, vì sao Diêm Xuyên thu thuế nhiều hơn cả Đại Hà tông ta?
Phùng Thái Nhiên nét mặt sa sầm:
– Được rồi!
Mọi người im lặng.
Phùng Thái Nhiên nhìn phong chủ ba phong:
– Phong chủ ba phong có phản đối quyết định của lão phu thì hãy nói ra!
Cao Bất Phàm, Mạc Vô Hối đều im lặng không nói. Phùng Thiên Vũ há mồm định nói nhưng lời đến bên mồi vẫn nuốt xuống.
Phùng Thái Nhiên nhìn mọi người, nói:
– Nếu phong chủ bốn phong đều đồng ý thì lão phu sẽ không sửa đổi quyết định. Quyền quyết sách của Đại Hà tông chỉ nằm trong tay ta và Phong chủ bốn phong. Nếu các ngươi muốn quyết sách thì từ bỏ ở bên ngoài du lịch, ở trong tông cạnh tranh địa vị Phong chủ, chờ khi trở thành Phong chủ rồi lại tham gia vào quyết sách!
Tập thể im lặng:
– A!
Mọi người đã quen tự do, thiên hạ có vô số điều kỳ diệu, mọi người càng muốn du lịch, hành tẩu thiên hạ, tìm kiếm đột phá trình độ càng cao, không cần phiền não chuyện trong tông lại có linh thạch cố định cầm lấy tốt biết bao. Trách nhiệm nhỏ quyền lợi tự nhiên cũng nhỏ, không được tham gia quyét sách.
Bây giờ muốn quyết sách thì không được ra ngoài?
Mọi người chỉ có thể ngượng ngùng không nói gì nữa.
Thấy mọi người không nói nhiều, Phùng Thái Nhiên nói:
– Nhiều hơn ngày xưa gấp đôi, các vị nên thỏa mãn. Phùng Thái Nhiên ta đương nhiên sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho Đại Hà tông. Ta lấy sinh mệnh bảo đảm, Diêm Xuyên cũng sẽ không!
Mọi người thế mới chấp nhận sự thật:
– Tuân lệnh!
Vô Ưu thành, phủ thành chủ, Diêm Vương điện.
Diêm Xuyên ngồi trên cao, Hoắc Quang cung kính hành lễ với hắn.
Hoắc Quang cung kính cười nói:
– Chúc mừng vương của ta trở thành thành chủ của Vô Ưu thành, diệt ba U tông, danh chấn thiên hạ!
Diêm Xuyên cười nói:
– Trận này cũng có công lao của ngươi.
Diêm Xuyên chân thành nói:
– Tất cả là nhờ vương dạy bảo.
Diêm Xuyên hỏi:
– Tiêu diệt ba U tông chắc không thuận lợi?
Hoắc Quang khẽ thở dài nói:
– Đúng vậy. Đệ tử trong ba U tông khoảng một vạn năm ngàn, chru yếu là cao thủ Khí cảnh quá nhiều nên rất vất vả. Đệ nhất quân đoàn tổn thất gần bốn ngàn người.
Diêm Xuyên nói:
– Trên chiến trường khó tránh khỏi tử thương, Túy Tiên lâu bị hủy diệt, kê biên tài sản nhiều linh thạch, tài nguyên như vậy, đừng keo kiệt, chuẩn bị trợ cấp đi. Tiếp tục chiêu binh trong Vô Ưu thành, giữ ở số lượng bốn vạn.
Hoắc Quang lên tiếng:
– Tuân lệnh!
Diêm Xuyên cười hỏi:
– Quân tâm của đệ nhất quân đoàn như thế nào?
Hoắc Quang hưng phấn nói:
– Trong một năm nay chúng ta giết hết Phong Yêu sơn mạch một lần, ăn vô số yêu thú, tu vi của các tướng sĩ tăng lên nhiều, còn có linh thạch, tốt hơn lúc họ làm dong tu. Quân tâm ngưng tụ, rất nhiều người muốn kéo dài thêm ước định một năm.
Diêm Xuyên hỏi:
– Ừm, có bao nhiêu Khí cảnh?
Hoắc Quang cung kính nói:
– Trong năm nay có mười hai người đột phá đến Khí cảnh, nhưng đều không là đối thủ của Thần cảnh, hiện tại ở trong quân đảm nhiệm chức vị quan trọng.
Diêm Xuyên cười nói:
– Ngươi là quân đoàn trưởng tất nhiên phải áp chế được mọi người.
– Tuân lệnh!
Diêm Xuyên nhìn hướng Lưu Cẩn đứng một bên:
– Lưu Cẩn, Ngự Yêu tông thì sao?
Lưu Cẩn cung kính nói:
– Vương, lần này Ngự Yêu tông rất ra sức, Mục Dã vương khiến Lưu Cương phụ trách bao vây tiễu trừ dư nghiệt ba U tông. Lưu Cương làm việc rất độc, nhiều người bị giết trước mặt dân chúng thị uy, thủ đoạn độc ác, nhiều người sợ hãi, bởi vậy cực kỳ thuận lợi.
– A?
Lưu Cẩn nói tiếp:
– Chốn phàm nhân bên Dịch Phong đưa tới tư liệu, bên trong ghi lúc Lưu Cương còn trẻ là người độc ác, còn giỏi đọa luồn cuối. Nhưng sau khi đạt tới Lực cảnh viên mãn thì không muốn tham gia nhiều chuyện, làm Cung Phụng sống an nhàn sung sướng, có trí tuệ nhất định nhưng không lớn.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
– Lúc trước ở Lực cảnh có thể lừa gạt yêu xà Tinh cảnh cho mình sử dụng, có thể thấy có chút thông minh.
Lưu Cẩn cung kính nói:
– Dịch Phong đánh giá cho hắn là 'dùng đểl mà việc thì được, mưu hoa thiên hạ mà không đủ'.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
– Ta biết ồi.
Hoắc Quang tò mò hỏi:
– Vương, không biết vương định khi nào khai quốc?
Diêm Xuyên suy nghĩ, không giấu giếm nói:
– Còn hơn hai năm, chưa tới ba năm là Cự Lộc thư viện có bốn vạn đại quân, khi đó ta sẽ đi tranh đoạt một thứ, lúc trở về khai triều lập quốc!
Hoắc Quang gật đầu, nói:
– A!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
– Cho nên thời gian tiếp theo ngươi phải huấn luyện đệ nhất quân đoàn cho tốt, sau khi khai quốc các ngươi có rất nhiều chuyện pahir làm.
Hoắc Quang lên tiếng:
– Tuân lệnh! Thần sẽ dốc hết sức!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
– Ừm!
Cuộc vây sát ba U tông oanh liệt đã kết thúc một tháng.
Vô Ưu thành trở về bình tĩnh, nhưng vô số tu giả thảo luận nhiều nhất là thành chủ Vô Ưu thành, Diêm Xuyên.
Hai mươi tuổi? Thành chủ chỉ mới hai mươi tuổi, trong toàn thiên hạ, trừng một số đại tông môn phú quý nhị đại ra thì ai có thể sánh bằng Diêm Xuyên?
Nghe nói ba U tông hủy diệt do một tay Diêm Xuyên tạo thành.
Dù tuổi không lớn nhưng Diêm Xuyên lại thắng được toàn thành tôn trọng.
Diêm Xuyên đi trên đường hay được nhiều tu giả chào, bởi vì Miêu Miêu nên có nhiều tu giả còn bắt chước hắn đi tìm mèo con làm yêu sủng của mình, biểu thị mình cũng có phẩm vị như thành chủ.
Ngày hôm nay Diêm Xuyên vai có Miêu Miêu ngồi đi ra Túy Tiên lâu.
Miêu Miêu lười biếng nói:
– Lại nhớ đến Tử Tử tỷ tỷ sao? Đến cửa hàng của Tử Tử tỷ tỷ uống mãi.
Diêm Xuyên cười trêu:
– Ngươi thì biết cái gì?
Miêu Miêu đắc ý kêu lên:
– Hừ! Ta cái gì cũng hiểu, ta là Miêu Miêu thông minh nhất!
Đang lúc Diêm Xuyên và Miêu Miêu đấu võ mồm thì Lưu Cẩn từ xa chạy nhanh tới.
Lưu Cẩn cung kính nói:
– Vương, có người đến phủ thành chủ!
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
– Ai?