Tiên Nghịch

Chương 61: Hồi Gia


Ba ngày sau, toàn thân Vương Lâm ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt thần thờ đi ra khỏi động. Phía sau hắn, Chu Bằng ngơ ngác đi theo.
 
– Chu Bằng! Ngươi trở lại Huyền Đạo tông, theo những lời ta nói mà làm.
 
Nhớ ầm thầm giết tất cả những người bất lợi đối với ta, và bảo vệ cha mẹ ta thật tốt. – Thanh âm Vương Lâm lạnh lẽo, ẩn chứa một chút tanh máu.
 
Chu Bằng cũng kính gật đầu. Thân thể hắn vột lên, phi về hướng Hằng Nhạc phong.
 
Vương Lâm nhìn theo bóng lưng Chu Bằng, một lúc sau, chợt nói:
 
– Tư Đồ tiền bối! Thực ra Khôi Lỗi thuật không cần bước đầu tiên phải không?
 
Tư Đồ Nam ngẩn người vội nói:
 
– Ai nói không cần? Nếu không có bước đầu tiền thì làm sao có thể tiến hành bước thứ hai?
 
Sau khi, Vương Lâm tự mình động thủ chế tạo khôi lỗi, cảm giác được có chút gì đó không bình thường. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng nói nhiều mà hỏi:
 
– Phác Nam Tử có thể phát hiện ra sự khác thường của Chu Băng hay không?
 
Tư Đồ Nam do dự một chút, nói:
 
– Theo lý mà nói thì khi ngươi chế tạo Khôi Lỗi lại có thêm một chút tinh hoa Nguyên Anh của ta. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng nếu cao thủ Nguyên Anh kỳ không quan sát cẩn thận thì cũng khó mà phát hiện được. Mà Phác Nam tử bế quan nhiều năm có thể biết được cũng không nhiều lắm.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân thể thoáng động hóa thành một đạo cầu vồng, trong nháy mắt đã biến mất. Không mất bao nhiêu thời gian, đã xuất hiện ở sơn thôn. Hắn đi thẳng về nhà của mình.
 
Chưa tới cửa, Vương Lâm liền nghe thấy thanh âm quen thuộc vọng ra.
 
– Tên ranh con. Thợ mộc như ngươi đúng là phí phạm. Ngươi nhìn mà xem đã làm ra cái gì thế này? Đúng là.không bằng được một nửa tiểu tử nhà ta.
 
– Sư phụ! Thiết Trụ ca là tiên nhân, làm sao con có thể so được. Có thể bằng được một nửa là đã thỏa mãn lắm rồi.
 
Vương Lâm nghe đến đó ngẩn người. Thần thức đảo qua một cái liền nở nụ cười. Giọng nói quen thuộc với hắn đúng là của một người bạn vẫn chơi đùa trong thôn. Người đó vẫn thường xuyên quấn quýt với Vương Lâm, muốn cha hắn dậy cho nghề thợ mộc.
 
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn bóng lưng già nua trước mắt, Vương Lâm nhỏ giọng nói:
 
– Cha! Thiết Trụ đã về.
 
Bờ vai già nua khẽ run lên, cái đồ làm mộc trong tay khẽ rơi xuống đất.
 
Quay người lại, sững sờ nhìn người thanh niên hai mươi mốt tuổi trước mắt còn vương lại một chút nét thơ ngây vẫn in sâu trong lòng.
 
– Thiết Trụ! – Cha Vương Lâm dùng hai tay dụi dụi đôi mắt. Những giọt lệ long lanh khẽ tràn xuống khuôn mặt.
 
Vương Lâm bước lên ôm cổ phụ thân, lau đi những giọt nước mắt. Nhìn những vết nhăn trên trán, hắn lui lại vài bước, quỳ xuống, nói:
 
– Cha! Thiết Trụ bất hiếu. Năm năm không về.
 
– Là Thiết Trụ! Bà nó ơi. Con của chúng ta đã về. – Phụ thân Thiết Trụ
 
mừng rỡ nâng Vương Lâm đứng lên. Ngắm bên phải bên trái hắn rồi mở miệng mỉm cười.
 
– Thiết Trụ! Con cao lên bằng cha rồi đấy. Nhìn cũng khỏe mạnh lắm. Được rồi! Đó mới chính là con ta. – Phụ thân Thiết Trụ vui vẻ nói.
 
Lúc này, một phụ nhân có nét mặt già nua, từ trong phòng bước ra, ngơ ngác nhìn Vương Lâm mà chảy nước mắt.
 
Vương Lâm tiến đến quỳ gối trước mặt phụ nhân, thấp giọng nói:
 
– Mẹ! Thiết Trụ về thăm mẹ đây.
 
– Ngươi.ngươi làm sao lại nhẫn tâm, năm năm không trở về nhà lấy một lần. Trong lòng ngươi rốt cuộc là có cha mẹ hay không? Năm năm nay, lúc nào ta và cha ngươi cũng nhắc đến ngươi. – Vừa nói, mẹ hắn vừa ôm lấy Thiết Trụ mà khóc.
 
– Đúng là đàn bà. Con nó là tiên nhân hiển nhiên phải lấy đại sự làm trọng. Bà xem bà như vậy còn ra cái thể thống gì nữa? Để cho người ta thấy người ta cười cho. Tiểu Lục, ngươi về đi. Mấy ngày nữa không phải đến đây. Chờ bao giờ Thiết Trụ đi ta sẽ gọi ngươi. – Cha Thiết Trụ trừng mắt nhìn vợ mình một cái rồi xoay người nói với gã họ đồ.
 
Tiểu Lục mặt mày hớn hở, vội vàng đồng ý. Ánh mắt hắn hâm mộ nhìn Vương Lâm.
 
Hôm đó, mẹ Vương Lâm chuẩn bị một bàn đầy thức ăn. Tất cả đều là thứ mà trước đây hắn thích. Cả nhà quây quần bên mâm cơm nói về những chuyện xảy ra trong năm năm.
 
Mấy năm nay, Vương Lâm đã không ăn đồ ăn của nhân gian, nhưng vẫn cảm thấy ngon miệng với những thứ mà mẹ tự tay làm.
 
Trong lúc nói chuyện, cha mẹ hắn hỏi thời gian qua, Hằng Nhạc phái có chuyện gì xảy ra hay không? Vương Lâm do dự một chút rồi nói dối Hằng Nhạc phái chuyển dịa điểm, sau này mình cũng không thể thường xuyên về nhà. Cha mẹ hắn thấy vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn hắn chú ý sức khỏe.
 
Năm năm vừa qua, trong nhà có rất nhiều thay đổi. Nhờ có Tứ thúc giúp đỡ, cha hắn đã lấy lại được phần gia sản thuộc về mình. Từ đó mà cuộc sống cũng đỡ vất vả.
 
Bây giờ, cha hắn cũng không còn điêu khắc gỗ nữa mà thu mấy tên đệ tử để dạy kỹ thuật của mình.
 
Tiểu Lục chính là một trong những tên đệ tử thông minh nhất. Cơ bản hắn đã học được khoảng chừng sáu phần kiến thức.
 
Vương Lâm nghe thấy vậy, cười nói:
 
– Cha! Vừa rồi con nhìn tiểu Lục điêu khắc rất đẹp mà. Sao cha lại nói là không được?
 
Cha Vương Lâm hừ một tiếng, nói:
 
– Kém xa lắc. Những người này không có một người nào có thể so được với ngươi. Lúc ngươi mới tám tuổi, ta đã dạy ngươi điêu khắc gỗ, khi đó còn tốt hơn bọn chúng rất nhiều.
 
Mẹ Thiết Trụ trìu mến nhìn con trai mình, nói tiếp:
 
– Đúng thế. Thiết Trụ của chúng ta từ nhỏ đã thông minh hơn người. Mẹ nói con nghe, mấy năm nay có không ít bà mối tới đây. Mẹ nghe nói tiên nhân cũng có thể lập gia thất. Nếu con đã về thì đừng di vội, tốt nhất là cưới cho mẹ một đứa con dâu.
 
Vương Lâm ngẩn người, cười khổ, nói:
 
– Mẹ! Con mới có bằng này tuổi. Mẹ đừng bận tâm tới việc đó.
 
– Ranh con! Bằng tuổi người trong thôn, con người ta đã chạy khắp nơi rồi đây. – Mẹ Thiết Trụ tức giận, trừng mắt nhìn Vương Lâm.
 
Vương Lâm sờ mũi, nói:
 
– Mẹ! Đây là một việc quan trọng. Chờ mấy năm nữa, con sẽ dẫn về cho mẹ một người có được không?
 
Cha Thiết Trụ thấy bà vợ còn định nói tiếp, vội ho một tiếng, nói:
 
– Mẹ nó kìa! Con chúng ta là tiên nhân làm sao có thể tìm một người vợ là người bình thường được? Ý của Thiết Trụ là tìm một người con dâu là tiên nhân về hiểu chưa?
 
Mẹ Thiết Trụ im lặng, thầm nghĩ:
 
– Tiên nhân thì có gì tốt. Là tiên nhân thì năm năm chẳng thấy về nhà một lần. Nếu ta có một đứa con dâu là tiên nhân thì có khi mười năm cũng chẳng thấy mặt chúng.
 
Vương Lâm cười khổ, vừa định mở miệng nói chuyện, mẹ hắn liền trừng mắt nói:
 
– Được rồi! Nghe lời cha ngươi. Tiểu tử ngươi có lẽ không thích thiếu nữ trong thôn. Để mẹ xem, cuối cùng con có thể đem được cái dạng gì về.
 
Vương Lâm thấy mẹ tức giận vội cười nói:
 
– Mẹ! Mẹ cứ yên tâm. Con nhất định sẽ dẫn về cho mẹ một cô vợ thật tốt.
 
Cơm nước xong, cha mẹ Vương Lâm tiếp tục hỏi chuyện hắn, mãi tới tận khuya mới đi ngủ.
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.