Nơi này là một Mật địa u tĩnh non xanh nước biếc thác đổ ầm ầm, linh khí cũng tương đối dư thừa nhưng không bị bao nhiêu tu sĩ phát hiện.
Bốn năm năm trước, Trương Hằng mở một động phủ ở nơi này, bắt đầu tu Luyện không hỏi thế sự. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sau khi mở động phủ được nửa năm, Lạc Hà đưa Ninh Tuyết Dung về nơi này.
Trước khi đi. Lạc Hà nói với nàng:
– Tuyết Dung bảo trọng, về sau cơ hội để đại ca có thể giúp các ngươi cũng không nhiều. Tam Tinh Vực nho nhỏ chẳng qua là một góc núi băng của Đông Vân đại lục. còn có rất nhiều cấm kỵ, cho dù ta cũng không dám dụng chạm.
Ninh Tuyết Dung có chút lo lắng nói:
– Đại ca. Chẳng lẽ sẽ có chuyện lớn gì sắp xảy ra sao?
– Ta không biết, nhưng trong lòng ta luôn có một chút không yên. cảm giác đại lục này thật quỷ dị. Nếu không phải vì Huyết Sát động phủ chính, hiện tại nói không chừng ta đã phi thăng…
Ánh mắt của Lạc Hà xa xăm nhìn về phương xa, con ngươi trở nên thâm thúy vô ngần, làm cho người ta có một loại cảm giác mờ mịt không chừng.
– Như vậy Ngưng Tuyết tỷ tỷ…
Ninh Tuyết Dung do dự.
– Ta thật sự không có năng lực. có lẽ về sau hắn có biện pháp.
Ánh mắt Lạc Hà xuyên qua mấy chục thước nham thạch, dễ dàng nhìn tới Trương Hằng đang khoanh chân tu Luyện.
– Hắn? Huynh nói tới Trương đại ca! Nhưng là huynh ấy…
Đôi mắt đẹp của Ninh Tuyết Dung hơi Tỏa sáng, tràn đầy cảm tình đặc thù.
– Tu vi cũng không thể đại biểu hết thảy. Từ đầu tới cuối ta đều có một loại cảm giác không thể chân chính nhìn thấu hắn. Có thể trở thành người thắng cuối cùng trong Huyết Sát động phủ. đã đại biểu sự bất phàm của hắn, Càng trọng yếu hơn là thân thể hắn…
– Thần thức của bản tôn ta có thể một lần đảo qua nửa Đông Vân đại lục nhưng lại chưa từng nhìn thấy thân thể hoàn mỹ Như vậy, Thân thể có thể so với Thần thú cùng cấp. thần thức vượt xa tu sĩ cùng cấp cùng với đủ loại thần thông khó tin. Hết thảy đều cho thấy hắn nếu không có thân thế thần bí gì thì chính là từng gặp kỳ ngộ làm người ta cực kỳ hâm mộ.
Ánh mắt ôn hòa của Lạc Hà đừng trên người Ninh Tuyết Dung, hơi ngưng trọng hỏi:
– Tuyết Dung, muội có thể xem như là thê tử của hắn, như vậy hắn có từng nói cho muội có liên quan đến thân phận hắn hoặc là có Kỳ ngộ gì?
– Chưa từng…
Cặp mắt sáng của Ninh Tuyết Dung hơi ảm đạm giây lát.
– Đúng vậy. Hắn làm việc thật cận thận hiện tại thực lực cũng rất thấp, có một số việc không nói Với muội cùng rất bình thường.
Lạc Hà khẽ thở dài, thân thể đột nhiên trở nên nhẹ nhõm, như sương khói thổi lên trời cao.
– Lạc Hà đại ca… Huynh phải đi rồi sao?
Ninh Tuyết Dung cả kinh nói.
– Thân Ngoại Hóa Thân lâm thời này của ta lập tức sẽ biến mất. Hy vọng về sau muội có thể sống vui vẻ.
Trong mắt Lạc Hà mang theo tình cảm phức tạp, nhìn kỹ nữ nhân áo trắng điểm đạm Thanh nhã như tiên ở trước mặt. Hắn thân là thân thể bán tiên mà đáy lòng lại sinh ra vài tia mất mác.
Ninh Tuyết Dung nhìn thẳng vào mắt hắn, ở trong mắt hắn thấy được một nữ nhân có bộ dạng giống mình như đúc.
Nhưng là nữ nhân này lại mang đến cho Ninh Tuyết Dung một cảm giác xa lạ.
– Lần này từ biệt, tại Đông Vân đại lục không biết chúng ta còn có cơ hội gặp mặt hay không. Tuyết Dung bảo trọng.
Thân hình Lạc Hà hóa thành một đám sương khói, tiêu tan trong thiên địa.
Ninh Tuyết Dung ngây người nhìn hắn rời đi, thật lâu sau mới phản ứng lại. Nàng yên lặng trở lại động phủ lâm thời, cảm giác thế sự thay đổi. khoảng cách giữa người với người càng ngày càng cách xa.
Sau khi tiến vào động phủ lâm thời. Ninh Tuyết Dung phát hiện một thiếu niên tuấn tú độ mười lăm mười sáu tuổi.
– Ngươi là…?
Ninh Tuyết Dung giật mình, cảm giác thiếu niên trước mặt có chút quen mắt.
Thiếu niên này mặc áo vải hai mắt sáng ngời, tóc tán loạn, lúc này đang ngồi tu Luyện ở cửa động phủ.
Nhìn tổng thể, trên mặt thiếu niên này hơi có chút non nớt.
Lời nói của Ninh Tuyết Dung kinh động đến thiếu niên, hắn kinh hô:
– Ngươi vào bằng cách nào?
Chung quanh động phủ này có ảo trận cường đại. người bình thường một khi tiến vào sẽ bị vây khốn ở trong đó khó thể tự kiềm chế.
Đúng Lúc này, Trương Hằng đang bế quan trong động phủ đột nhiên lên tiếng:
– Tuyết Dung đã trở lại rồi. Phong nhi. đây là sư mẫu của ngươi.
Thanh âm của Trương Hằng quanh quẩn trong động phủ mà bản thân hắn vẫn trong trạng thái bế quan như trước. Hai mắt hắn nhắm nghiền thân hình không chút động đậy, quanh thân bao phủ một tăng hào quang mờ màu bạc làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thật.
Dường như người lên tiếng cùng không phải hắn. ngồi ở trước mắt chỉ là một pho tượng.
– Ngài là sư mẫu?
Thiếu niên trước mắt vội vàng thi lễ:
– Phong nhi bái kiến sư mẫu.
Cộp cộp cộp.
Quách Phong vội vàng dập đầu hướng Ninh Tuyết Dung.
Ninh Tuyết Dung hé miệng cười, vội vàng đỡ hắn đứng dậy, cười nói:
– Thì ra là ngươi!
Lúc trước Trương Hằng từng kể cho nàng chuyện có liên quan đến Quách Phong.
Hơn nữa lúc cứu người ở Độc Thiên Bảo. Ninh Tuyết Dung trong túi trữ vật cũng dùng thần thức nhìn qua thiếu niên này một lần.
– Được rồi. ngươi tiếp tục tu luyện. Ta phải sửa chữa động phủ này một chút.
Ninh Tuyết Dung để Quách Phong tiếp tục tu Luyện.
Quách Phong đến chỗ Trương Hằng đã hơn Bốn năm tháng rồi, lúc mới tới hắn ôm Trương Hằng khóc thật lớn.
Cái chết của gia gia khiến Quách Phong đau lòng muốn chết, trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm muốn báo thù rửa hận cho gia gia.
Lại nhìn thấy tên đệ tử này, trong lòng Trương Hằng cũng sinh ra vài tia tương hại. vì thế nói cho hắn kẻ thù giết gia gia hắn đã chết rồi cùng Với ngắn gọn thuật lại chuyện từng trải qua một lần.
– Bích U Tiên Tử đáng giận. Ta muốn giết nàng!
Hai mắt Quách Phong đỏ lên.
Trương Hằng quát lớn:
– Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. ngay cả sư tôn cũng không phải đối thủ, huống chi là ngươi?
– Người sống trên đời không nên chỉ nói suông. Những chí nguyện to lớn không thể với tới không nên tùy tiện thề thốt.
Đối Với người phế linh căn mà nói gần như không có khả năng đi lên con đường tu tiên nói gì đến giết chết tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
– Con không tin. Lão yêu bà Bích U Tiên Tử kia từng nói con có được Thiên Cơ thần mạch trong truyền thuyết, một khi huyết mạch Thiên thần thượng cổ trong cơ thể mở ra sẽ có được tiềm lực rung chuyển Đông Vân.
Quách Phong không phục, lên tiếng cãi lại.
Trương Hằng lúc ấy cũng sửng sốt. hẳn cũng không hiểu nhiều về chuyện Thiên Cơ thần mạch.
Vì thế Trương Hằng mở Thần Linh Nhãn cận thận quan sát thân thể của Quách Phong.
Kết quả, điều khiển Trương Hằng khiếp sợ chính là hắn phát hiện một loại huyết mạch loãng ở trong cơ thể Quách Phong.
Mặc dù là rất loãng nhưng loại huyết mạch này mơ hồ lộ ra tiềm lực đáng sợ khiến cho Trương Hằng kinh hãi không thôi.
– Nhặt được bảo bối…
Hai mắt Trương Hằng sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Quách Phong tức thì không giống lúc trước.
Vì thế Trương Hằng lấy bản “Tam Tinh Vực kỳ vãn bí tân chí vật lục” được Từ Huyền tặng cho trước khi đi. tra tìm ghi chép có liên quan đến Thiên Cơ thần mạch ở bên trong.
Thiên Cơ thần mạch, hậu duệ từng được Thiên thần thượng cổ lưu lại ở thế gian. Huyết mạch của bọn họ truyền lại đời đời. theo ức vạn năm sinh, sôi nảy nỡ. loại huyết mạch này sẽ dần dần yếu đi.
Cho tới bây giờ, loại Huyết mạch này gần như không có khả năng xuất hiện ở thế gian.
Nhưng là có một loại “Sự lại giống” cực kỳ hiếm thấy khiến cho người của một thế hệ nào đó có được huyết mạch của Thiên thần thượng cổ. Nhưng xác suất xuất hiện loại hiện tượng này không đến một phần ức vạn.
Hơn nữa cho dù có được Thiên Cơ thần mạch cũng không thể dễ dàng mở ra.
Sau khi xác định đồ nhi Quách Phong thật sự có được Thiên Cơ thần mạch. Trương Hằng cắn răng lấy ra một viên Linh Thần Đan sau đó giao cho đồ đệ.
– Ăn nó vào, từ nay về sau vận mệnh của ngươi sẽ thay đổi.
Trong giọng nói của Trương Hằng mang theo một loại mê hoặc…