Tiên Hồng Lộ

Chương 803: Nhân - Yêu - Kiếm!


– Phá… Phá giới!

Trong kinh hãi rung động vô tận, Thiên Diệp cổ Phật gian nan thốt lên.

Một kiếm muôn đời từ sổng chuyển sang chết kia, khoảnh khắc hóa thành vĩnh hằng, thiêu đốt tất cả sinh cơ, thiêu đốt tinh thần ý chí của cường giả siêu cấp, thiêu đốt kiếm đạo ý chí vô thượng. Kiếm quang không thể dùng màu sắc gì để hình dung chém hết mọi thứ nơi nó đi qua.

Bắt đầu từ không gian Phật giới, không gian của giới diện bị cắt ra giống như đậu hũ rồi kéo dài vô hạn… Thiên giới… Tiên giới… Minh giới… Ma giới… Yêu giới… Phàm giới…

Sau đó cả không gian thất giới, vô hạn hoàn vũ bị mạnh mẽ cắt ra.

Một kiếm.

Chỉ cần một kiếm.

Vách ngăn liên hợp mạnh nhất thất giới tan rã sụp đổ.

Bảy vị Đại Để chết hơn nửa, bổn mươi chín Tiên Để chết sạch.

Máu của chúng Đại Để Tiên Để nhuộm đẫm trời cao.

Vạn Phật Sơn – Niết bàn cuối cùng của Linh Sơn hóa thành hư vô dưới một kiếm này.

Chúng cường giả, vô sổ nhân sĩ đại năng thần thông của thất giới đều sợ ngây người.

Một kiếm khoảnh khắc vĩnh hằng đó xuyên thủng cả hệ thống thất giới, trong vô hình truyền đến tiếng “Thương… Xuy” như có cái gì đó bị phá vỡ.

Thiên Diệp cổ Phật nhìn cái khe kéo dài ra ngoài thất giới, trong lòng đột nhiên nhảy dựng.

Một cỗ khí tức xa lạ tới từ giới ngoại tràn vào hệ thống thất giới.

Lúc này không đi còn đợi khi nào?

Bá!

Thân hình Thiên Diệp cổ Phật hóa thành chùm tia sáng rực rỡ sáng lạn như tia chớp xông qua cái khe sâu thẳm vô ngần, trong khoảnh khắc khí tức biến mất.

Không ít cường giả thấy vậy đều hơi ngẩn ra.

Thiên Diệp cổ Phật mặc dù bị mất một khối ma thân cường đại nhưng lại nắm chắc thời cơ thoát khỏi trói buộc của thất giới đi vào Đại Thiên vũ trụ mênh mông.

Dương Phàm tay cầm đoạn kiếm Vô Song, nhắm mắt lại, cũng không xuất kiếm nữa.

Khoảnh khắc chém ra một kiếm đó hắn hoàn toàn từ sổng chuyển thành chết.

Thân thể, tinh thần ý chí, đại thụ Diễn Sinh đều theo một kiếm khoảnh khắc vĩnh hằng đó hóa thành tử tịch chân chính.

Thân hình hắn như pho tượng sừng sững giữa thiên hà, bổn phía dòng cự thạch từng khối nặng triệu ức cân như sao băng xẹt qua các nơi Phật giới truyền đến từng tiếng vang động trời.

Chúng cường giả thất giới hoảng sợ vô cùng.

Khi tinh thần ý chí của bọn họ xẹt qua Dương Phàm phát hiện trên người hắn gần như không có một tí sinh cơ nào.

Chẳng lẽ một kiếm Phá giới khoảnh khắc hóa vĩnh hằng, nhân vật đủ để kinh sợ thiên cổ này theo gió mất đi?

Trên Luân Hồi Tinh Bảo, đám người Hồ Phi, Vân Vũ Tịch, Đặng Thi Dao, Dương Thần, Lâm Chung đều như tượng gỗ đứng ngây tại chỗ không nói một lời.

– Là thiên kiêu của một thời đại, dùng một kiếm kinh phá thiên địa thông suốt nhân quả, đáng tiếc, đáng kính…

Một gã Đại Để khôi phục lại từ trong sợ hãi, trên mặt vẫn còn rung động vô cùng.

– Từ khi thất giới sơ khai tới nay đều rất hiếm thấy nhân vật tuyệt thế kinh thiên

vĩ địa, bễ nghễ hoàn vũ như thế.

Một cường giả nghịch thiên lánh đời khẽ lẩm bẩm.

Vô sổ đại năng của thất giới vào giờ khắc này đều khó thể thoát khỏi áp bách đè nặng trong lòng.

Mọi người đều nhìn chăm chú vào bóng người cao ngất ngạo thị hoàn vũ tay cầm đoạn kiếm sừng sững trong thiên hà.

Cương phong thật lớn, vô sổ cự thạch trong thiên địa trong rống giận điên cuồng cũng không dám tới gần người này.

Đây là một nam nhân khiến cho cả thiên địa cũng phải kính sợ.

Hắn dùng một kiếm kinh thiên phá thời không, chém cả thất giới hoàn vũ.

Phong thái của một người một kiếm đó khắc sâu trong tâm linh mọi người, cho dù vượt qua vạn kiếp cũng khó quên giờ khắc này.

Trên Luân Hồi Tinh Bảo, Vân Vũ Tịch cùng Đặng Thi Dao nắm chặt tay nhau, khóe mắt đều có ánh lệ, bất kể là bi thống, tự hào hay là chờ mong đều như hoa sen nở rộ.

Dương Thần nghe tiếng khóc nức nở của mẫu thân, hai tay nắm chặt, thầm nói: “Phụ thân, người tuyệt đổi không nên…”

Lúc này tiêu điểm của mọi người đều tập trung vào nam nhân trong thiên hà.

Thân thể không hề có sinh cơ giống như pho tượng, trên mặt còn giữ nguyên vẻ tự tin cường đại, có quyết tâm chí tử, đoạn kiếm trong tay lơ lửng gác xéo thiên không, tay áo tung bay.

Tự tin trên mặt hắn làm cho người ta không chút nghi ngờ hắn có lòng tất thắng đánh khắp thiên hạ không địch thủ.

Khoảnh khắc hắn sừng sững thiên địa, cái khe không đáy chém phá thất giới hoàn vũ duy trì chừng mười nhịp thở.

Lúc này, trật tự không gian của thất giới mới dần phát huy tác dụng. Lỗ thủng xuyên qua thất giới bắt đầu chữa trị nhưng lộ vẻ rất gian nan.

– Lực Phá giới không ngờ có thể duy trì lâu như vậy. Ngay cả vào thời kỳ thái cổ, gần như không có cường giả nghịch thiên nào có thể làm được đến như vậy.

Một Tiên Đế già nua ngạc nhiên thán phục, không khỏi thổn thức.

– Phá giới được ghi lại trong sách cổ thường thường đều chỉ duy trì trong khoảnh khắc sẽ nhanh chóng khép lại. Tiên Hồng Đạo Tổ không chỉ là thiên kiêu thời đại này, lại càng là kỳ tích ngạo thị thiên cổ, bễ nghễ hoàn vũ.

– Đúng vậy. Tất cả truyền kỳ của một thời đại cộng vào đều không thể so sánh với khoảnh khắc lóe sáng rực rỡ của hắn.

Bất kể là người có thành kiến gì đổi với Dương Phàm trong dĩ vãng thì giờ phút này đều kính sợ thật sâu.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Long Hoàng Tổ bị trọng thương lộ ra vẻ phức tạp, trong đó bao gồm rung động khó tả thành lời và sợ hãi.

Nếu một kiếm đó không phải nhằm vào thiết tắc tối cao vận chuyển vô hình trong hệ thống thất giới mà là nhằm vào một người nào đó… Long Hoàng Tổ cảm thấy trái tim băng giá run rợ.

Thiên địa còn bại bởi một kiếm như thế huống chi là sinh mệnh cá thể?

… Cho dù là cường đại như Đại Đế.

Trong quá trình cái khe không đáy dần dần khép lại, mọi người không khỏi nhìn lên dáng người cao ngất đứng ngạo nghễ thiên hư.

Không hẹn mà cùng, tất cả mọi người không hề động đậy.

Giờ khắc này tất cả quy tắc hệ thống của thất giới đều đang hồi phục.

Đột nhiên, một gã Đại Đế đồng tử co rụt, chợt ngừng hô hấp.

Đoạn kiếm trong tay nam nhân sừng sững thiên địa giống như Chiến thần bất diệt kia dường như khẽ run lên một cái.

Một tia sinh cơ không thể phát hiện từ trong đoạn kiếm sinh ra sau đó chậm rãi lan ra toàn thân.

Sau đó, một tiếng kiếm run rẩy ngân khẽ vang lên trong thiên địa tĩnh mịch.

Mọi người trên Luân Hồi Tinh Bảo đều lộ ra ngạc nhiên vui mừng.

Giờ phút này ở trong thế giới Mệnh Hạch, đại thụ Diễn Sinh đã bị mất sinh cơ đột nhiên khôi phục sinh cơ, Luân hồi và sinh mệnh lực lan tràn ra khắp Nguyên giới.

Căn nguyên lực của Nguyên giới Diễn sinh càng thêm tinh luyện và mạnh mẽ.

Sau khi chém ra một kiếm siêu việt muôn đời vượt qua trói buộc, tu vi của Dương Phàm vô hình trung được tinh tiến thêm vài phần.

Khối thân thể hắn ở trong thất giới rất nhanh khôi phục huyết sắc, trong mắt vô ý bắn ra thần quang khiến thiên địa vạn vật chấn động.

Trong lúc giơ tay nhấc chân, trên người Dương Phàm phát ra uy lực vô thượng ngạo thị hoàn vũ.

Hắn chậm rãi nhắm mắt, thể ngộ một kiếm vừa rồi.

Một kiếm đó là lần đầu tiên hắn hoàn toàn đẩy mình vào chỗ chết sau khi đạt tới Luân Quả Kỳ, cũng từ trong tử vong tuyệt đổi lại trải qua một lần sinh tử vượt qua Đại Luân Hồi.

Loại thể nghiệm này khiến hắn có thêm lý giải càng thêm khắc sâu đổi với cảnh giới Tiên Hồng tiếp theo, vượt qua trình tự Đại Luân Hồi.

– Hắn không chết?

Chúng cường giả thất giới òa lên, rồi rất nhanh khôi phục bình thường, thần kinh căng thẳng.

Một tên siêu cấp biến thái như thế tồn tại trong thất giới sẽ là phúc hay là họa?

Cũng may Dương Phàm đứng yên tại chỗ thần sắc bình tĩnh, hô hấp dần ổn định, không có ý xuất kiếm thứ hai.

– Vô Song. Từ hôm nay trở đi ngươi đã vượt qua trói buộc của khí đạo, thiết tắc chí cao của thất giới sẽ khó thể ràng buộc được ngươi.

Dương Phàm đột nhiên cười, mở mắt, đoạn kiếm Vô Song trong tay bay ra ngoài.

Vô Song Thần Kiếm đứng đầu bảng thần binh Chí tôn của thất giới lơ lửng giữa không trung, từ từ run rẩy ngân lên.

Ngay sau đó, trong một luồng tinh quang màu trắng lăng lệ, đoạn kiếm Vô Song khiến cho thất giới kinh sợ hóa thành một nam nhân áo trắng.

vẫn là nam nhân áo trắng như tuyết, trên người không có kiếm nhưng toàn thân lại phát ra khí tức khiến tất cả kiếm khí phải cúi đầu thần phục.

Trên gương mặt lạnh băng vạn năm không đổi của Vô Song hiện ra tươi cười hòa nhã trước nay chưa từng có.

– Cảm ơn!

Hắn hướng về Dương Phàm nói, cúi người thật sâu.

Dương Phàm đỡ lấy hắn, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Hai người nhìn nhau, càng nhiều là trầm mặc.

Mà hết thảy đều hiểu trong nháy mắt.

Loại kiếm – ý dung hợp đồng sinh cộng tử này đã vượt qua hữu nghị bình thường.

– Ha ha. Vô Song, chúng ta cuối cùng lại gặp mặt.

Hồ Phi từ trong Luân Hồi Tinh Bảo nhảy ra, tiến tới vỗ vai Vô Song.

Ba người đã quen nhau từ rất sớm khi xưa ở Phàm giới, giờ phút này cùng đứng sừng sững ở đỉnh của thất giới, thân thiết khuây khỏa nói không nên lời.

Ba cái tay nắm cùng một chỗ, trong mắt lộ ra vui sướng, cảm động và lý giải.

Giờ khắc này, phảng phất như trong thiên địa chỉ còn lại ba người.

Hữu nghị muôn đời thuộc về Nhân – Yêu – Kiếm!

Từ Phàm giới nhỏ bé kéo dài đến đỉnh của thất giới này.

Tinh thần ý chí của chúng cường giả thất giới quanh quẩn tại Phật giới giờ khắc

này đều trầm mặc một cách thần kỳ.

Nếu không nhớ lầm, ba người này đều tới từ một giới diện nhỏ trong vô sổ Phàm giới.

Nhưng mà, trong quá trình bọn họ ngược dòng đi lên, hoặc là tranh đấu, hoặc là địch là bạn, hoặc kề vai chiến đấu thẳng đến ngày hôm nay.

Loại hữu tình này có thể coi là một hứa hẹn, đơn thân đánh về thượng giới, có thể một kiếm chém phá hoàn vũ, phá vỡ thiết tắc tối cao.

Loại hữu tình này có thể vào thời khắc nguy nan nhất, dùng một kiếm chí tử ngăn cản cường địch đáng sợ nhất.

Loại hữu tình này đã vượt qua hạn chế của sinh mệnh, chủng tộc. Càng thậm chí có thể lên núi đao xuống biển lửa, thậm chí chổng lại cả một chủng tộc.

Nhân – Yêu – Kiếm!

Chủng tộc bất đồng, sinh mệnh bất đồng, thậm chí là vượt ra khỏi cực hạn của phạm trù sinh mệnh.

Nhưng vào giờ phút này…

Trong thiên hà vũ trụ, ba cái tay nắm chặt cùng một chỗ.

Cái khe không gian cắt qua thất giới hoàn vũ còn chưa khép lại làm nổi bật phong thái của ba người.

Giờ khắc này, chúng cường giả thất giới cùng lúc trầm mặc thì trong lòng sinh ra xúc động không tên.

Tu Chân Giới lạnh lùng, thế giới tiên – người lãnh đạm, khi gặp được truyền kỳ của Nhân – Yêu – Kiếm, bọn họ lại đứng ở đỉnh thất giới, tình hữu nghị kéo dài mãi mãi.

Không cần phản bội bằng hữu, không cần đồng môn tương tàn, bọn họ đồng dạng sừng sững ở đỉnh thất giới.

Mặc dù trải qua vô sổ trắc trở nhưng bọn họ đi tới cuối cùng, cười tới cuối cùng.

Không ít Đại Để, Tiên Để trong lòng nảy sinh ra một loại hổ thẹn chưa từng có.

Rất nhiều cường giả đi tới đỉnh, đặc biệt là cấp Tiên Đế trở lên. Khi bọn họ đi tới đỉnh, trên thế giới này trừ chính bản thân bọn họ thì không còn bao nhiêu người thân quen.

Cái tâm cô tịch, băng lãnh dần dần lan tràn.

Thật lâu sau, cái khe cắt qua thất giới khép lại.

Ba cái tay mới chậm rãi lỏng ra.

– Chúng ta đã lâu không ở cùng một chỗ, tìm nơi tụ họp, nhất định phải không say không về.

Hồ Phi cười hề hề, vui sướng hoa chân múa tay nói.

Hắn thật giống như chú khỉ nhỏ bướng bỉnh ngày trước.

– Được!

Khuôn mặt lạnh băng của Vô Song cũng không đông cứng như dĩ vãng, trong thanh âm cũng lộ vẻ chân thành.

Dương Phàm vui mừng phát ra từ nội tâm.

Nơi ánh mắt có thể đạt tới, trên Luân Hồi Tinh Bảo, ánh mắt ẩn chứa thâm tình Vân Vũ Tịch, Đặng Thi Dao dịu dàng mà bình thản.

Đúng lúc này, ở sâu trong linh hồn lại truyền đến thanh âm kéo dài muôn đời:

– Ba người!

Một thanh âm cương nghị.

– Toàn bộ đại thế giới chỉ còn lại ba chúng ta.

Tiếng của một nam nhân ôn hòa.

Hai tay Dương Phàm không khỏi nắm chặt, ánh mắt mơ hồ run lên.

– Ba người!

– Toàn bộ đại thế giới chỉ còn lại ba chúng ta.

Thanh âm tới từ thời không và hắc ám vô hạn khiến tâm thần Dương Phàm rung lên, hai tay nắm chặt run nhè nhẹ.

Dao động tâm tình trong mắt hắn thoảng qua rồi khôi phục bình thường, đã sớm hạ quyết tâm.

Ngay sau đó, hắn xoay người, ánh mắt quét về hướng ba người may mắn sổng sót cuối cùng trong bảy Đại Đế, bổn mươi chín Tiên Đế.

Ba người còn lại là Long Hoàng Tổ, Cửu Âm Đại Đế, Niêm Ngọc Quan Âm.

Những Đại Đế, Tiên Đế khác đều ngã xuống dưới một kiếm máu nhuộm trời cao kia.

Cho dù là lúc này, đạo huyết quang nhìn ghê người trên trời cao còn không giảm chút nào.

Ba người may mắn sổng sót cuối cùng bị thương nặng đến căn nguyên, cơ bản mất chiến lực, sắc mặt tái nhợt không chút động đậy.

Bọn họ tự nhiên biết, vào thời khắc tuyệt cảnh này, bọn họ không có sức phản kháng khi đổi mặt với Dương Phàm nắm giữ lực Phá giới.

Niêm Ngọc Quan Âm khẽ niệm phật hiệu, khuôn mặt tái nhợt nhưng không mất vẻ đoan trang ngồi xếp bằng trên liên hoa đài bị vỡ nát không chịu nổi, nhắm mắt từ từ vận chuyển phật lực tường hòa.

Dương Phàm cũng mất bản ý tiếp tục giết chóc.

Một kiếm, chỉ xuất một kiếm. Đây dường như là một loại hứa hẹn.

Nhưng có một người Dương Phàm cũng không muốn dễ dàng buông tha.

Ánh mắt hắn dừng trên người Long Hoàng Tổ.

Người này có thể nói là từ sau khi hắn cùng Vũ Tịch bỏ trốn đã từng ba lần bổn lượt hạ sát thủ, thậm chí nguy đến căn nguyên của hắn.

Tuy nhiên Dương Phàm cũng lập Luân Hồi Chú đáng sợ, khiến lão tuyệt tử tuyệt sinh.

So sánh hai bên, Dương Phàm khiến Long Hoàng Tổ trả một cái giá thảm trọng gấp mười, coi như báo xong đại cừu.

về phần có cần tiến thêm một bước đuổi tận giết tuyệt hay không, vậy phải xem tâm tình của Dương Phàm.

– Dương Phàm. Ngươi vì ý nguyện cá nhân mà giết hai chư cường thất giới, tổng cộng bổn vị Đại Đế, bổn mươi chín Tiên Đế. Đợi đến lúc Thiên Đế trở lại thất giới nhất định sẽ trừng phạt ngươi.

Long Hoàng Tổ miệng cọp gan sứa nói.

– Thiên Đế?

Dương Phàm nao nao. Cho dù là hắn ở trong Đại Thiên thần tháp thần thông vượt thời không thậm chí mơ hồ lên hệ với mình ở vào vô sổ giới năm sau nhưng cũng biết sinh linh Tiên Thiên sinh ra từ hỗn độn giống như Thiên Đế, dõi mắt khắp Đại Thiên Tu Di Trụ đều không phải hạng tầm thường.

Nhân vật cấp bậc Thiên, Minh nhị để, đặt ở Man Hoang Tổ Giới cũng là cao thủ đỉnh cấp.

Phía trên cường giả nghịch thiên siêu cấp còn có Phá Thiên cảnh.

Dương Phàm mượn dùng Vô Song Thần Kiếm đạt tới lực lượng Phá giới.

Nhưng cho dù là cường giả Phá Thiên cảnh chân chính ở trước mặt sinh mệnh Tiên Thiên hỗn độn chỉ sợ cũng không là gì.

– Dương Phàm. Ngươi yên tâm, không cần quá để ý lời của Long Hoàng Tổ.

Tiếng cười khẽ của Vân Tiêu Đại Đế truyền vào trong đầu Dương Phàm.

– Dương Phàm. Vân Tiêu Đại Đế mới là người phát ngôn của Thiên Đế tại thượng tam giới. Với tu vi trình tự của ngươi hiện nay cho dù là Thiên Đế trở về cũng sẽ không dễ dàng trừng phạt ngươi.

Man Hoàng cười ha hả nói.

Dương Phàm hiện nay đã xác định chắc chắn trở thành con rể của Vân Tiêu Đại Đế.

Long Hoàng Tổ đã sớm tuyệt tử tuyệt sinh, hôn ước tự nhiên hủy bỏ.

Trên thực tể, từ lần đầu tiên Vân Tiêu Đại Đế gặp mặt Dương Phàm đã có ý hổi hận đổi với hôn ước trước kia. Dù sao nam nhân mà Vũ Tịch chân chính yêu thương đă có đủ thực lực tương ứng.

Nhưng tiếc rằng Đại Đế là một người lời nói ngàn vàng. Ông ngầm đồng ý Dương Phàm mang Vũ Tịch đi, hy vọng ngày nào đó hắn có thể trưởng thành đạt tới độ cao sánh ngang với Đại Để, khi đó tự nhiên có năng lực phá bỏ hôn ước.

Mà cuối cùng, Đại Đế túc trí đa mưu đã mưu tính thành công.

Rõ ràng điểm này nhất không ai ngoài Ám Thiên, Dương Phàm cũng là về sau mới hiểu ra.

– Long Hoàng Tổ, nếu không phải vì ngươi cùng Phật tổ ngăn cản bước chân của Dương mỗ, cũng sẽ không làm cho nhiều cường giả thất giới như vậy ngã xuống.

Dương Phàm trừng mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Long Hoàng Tổ.

– Những Đại Để Tiên Để ngã xuống này, xét cho đến cùng là bởi vì cừu hận của ngươi!

Thanh âm của Dương Phàm âm vang đanh thép.

Trong thiên địa yên lặng như tờ, Long Hoàng Tổ không lời nào để nói.

Nếu bọn họ không liên thủ ngăn cản Dương Phàm cũng tuyệt không rơi vào tình cảnh như vậy.

– Cho dù là Thiên Để đích thân tới, ta cũng không sợ.

Trong thanh âm của Dương Phàm lộ ra tín niệm tất thắng.

– Ba người!

– Toàn bộ thế giới chỉ còn lại ba chúng ta.

Vào vô sổ giới năm sau, vô sổ sinh linh của Đại Thiên Tu Di Trụ, bất kể ngươi là Tiên Để, Đại Để hay là sinh linh hỗn độn đều sẽ tiêu vong mất đi.

Đến lúc đó, thế giới hỗn độn hủy diệt chỉ có ba người có thể sổng sót.

Đại Thiên hỗn độn diệt, mà ta không mất.

Có thể nghĩ tới, ba sinh linh cuối cùng của Đại Thiên thế giới sẽ cường đại tới bậc nào?

Bọn họ mới là chúa tể chân chính chí cao vô thượng.

Mà Dương Phàm không thể nghi ngờ là một trong ba người kia.

Trước mặt ba nhân vật chí cao vô thượng, hết thảy đều như con kiến.

Bởi vậy, Dương Phàm căn bản không sợ hãi Thiên Để có khả năng phải đổi mặt.

Cho dù là Thiên Để đích thân tới, ta cũng không sợ!

Cường ngạnh và tự tin trong lời nói của Dương Phàm khiến tâm thần chúng cường giả thất giới chấn động.

– Ha ha. Dương Phàm. Bản để không thể không thừa nhận, ngươi rất mạnh, rất mạnh!

Gương mặt Cửu Âm Đại Đế âm nhu mặt mày như tranh vẽ hiện lên trong đầu Dương Phàm.

– Nhưng là, chênh lệch giữa ngươi cùng Thiên Minh nhị để giống như chúng ta ở trước mặt ngươi không hề có lực trả đòn.

Khóe miệng tuấn mỹ của Cửu Âm Đại Đế cong lên.

Mặc dù bị thương đến căn nguyên nhưng hắn vẫn còn có thể giữ được vẻ trấn định, nói cười tự nhiên.

– Dương Phàm, ngươi phải cẩn thận. Cửu Âm Đại Đế này chính là người phát ngôn của chúa tể Minh giới – Minh Đế.

Trong thanh âm Vân Tiêu Đại Để lộ ra vài phần gấp gáp.

Khi thất giới sơ khai chỉ có hai giới căn nguyên Thiên, Minh.

Thiên Minh nhị để dựng dục trong hỗn độn, chính là để tổ của thất giới.

Nhưng là Thiên Minh nhị để sẽ không quản nhiều đến việc thất giới. Bản thể

của họ ở nơi căn nguyên của Đại Thiên vũ trụ – Man Hoang Tổ Giới.

Thất giới chỉ là cổ hương, nơi sinh của bọn họ, một nơi thâm sơn cùng cốc.

Nghe được lời nói của Cửu Âm Đại Để, Dương Phàm nhướng mắt, trên mặt lại không có chút sợ hãi nào.

Cho dù địch nhân mà có phải liên hợp Vô Song cũng không chiến thắng được, hắn còn có một con át chủ bài chưa từng sử dụng.

– Ha ha ha… Có lẽ Dương mỗ không phải đổi thủ của Minh Để nhưng tự nghĩ có đủ sức tự bảo vệ.

Dương Phàm cười dài một tiếng, khí thế như hồng, cả thiên địa đều vọng lại tiếng vang của hắn.

Hiện tại nắm giữ lực Phá giới, Dương Phàm có thể hoàn toàn thoát ly thất giới mang theo thân hữu ngao du Đại Thiên vũ trụ.

Các phương Đại Để, Tiên Để trong lòng không khỏi hâm mộ độ cao và thích ý của hắn.

Dõi mắt thất giới, bất kỳ kẻ nào khác cũng không có khả năng chổng lại Thiên Minh nhị để.

Nhưng duy có Dương Phàm là một ngoại lệ.

Nắm giữ lực Phá giới, tiến lùi tự nhiên.

Với thần thông vô thượng của đại đạo Tiên Hồng, sớm vượt qua sinh tử Luân hồi.

– Ha ha ha… Thật không, vậy có thể cho ta kiến thức một chút!

Cửu Âm Đại Để khẽ cười, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú như hoa đào nở.

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy trong mắt hắn chợt lóe lệ quang, lòng bàn tay hiện lên một tấm hắc bài dòng khí xám quanh quẩn.

– Minh Để bài?

Vân Tiêu Đại Để khẽ hô một tiếng sắc mặt biến đổi.

– Minh Đế chí cao vô thượng chưởng khổng Luân hồi tử vong. Là người hầu của ngài cùng với Minh giới gặp phải nguy cơ không thể hóa giải, sẽ có thể dùng Minh Đế bài này kêu gọi ngài ở nơi xa xôi.

Theo tiếng nói của Cửu Âm Đại Để vừa dứt, Minh Để bài trong tay hắn nhộn nhạo một vùng khí xám hỗn độn, toàn bộ giới diện theo đó run rẩy, bổn phía lộ ra xu thế không ổn định.

Dương Phàm cùng chúng cường giả thất giới đều cảm nhận được một cỗ áp lực đáng sợ, linh hồn run rẩy không tự chủ.

Ông… Ông-

Dưới sự thiêu đốt của khí xám hỗn độn, Minh Để bài hóa thành một hư ảnh hai mắt tím thẫm trên đầu có sừng cao lớn như Thần ma, rồi dần dần ngưng thật.

Khoảnh khắc này, sinh linh của chư thiên thất giới sinh lòng cúng bái.

– Minh… Minh Đe!

Vân Tiêu Đại Để nói một cách gian nan.

Chúng cường giả thất giới đều ngừng hô hấp, câm như hến.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nơi nguồn gốc của không gian run rẩy sụp đổ, hư ảnh Ma Thần càng ngày càng chân thực, một cỗ uy áp tới từ thái cổ hỗn độn kinh sợ thần, ma, tiên của thất giới.

Thân thể Ma Thần cường đại như Hồ Phi giờ phút này cũng không tự chủ run lên rất khẽ.

Dương Phàm cùng Vô Song đều lộ vẻ ngưng trọng.

Đổi mặt với Minh Để chí cao vô thượng chân chính, ai dám nắm chắc toàn thân trở ra.

Luồng áp lực kia gần như khiến Dương Phàm không thở nổi.

– Chậc chậc, dường như xuất hiện một nhân vật cường đại nào đó.

Thanh âm của con chó nhỏ truyền vào trong đầu Dương Phàm.

Là khí linh của Tiên Hồng Giới, con chó nhỏ dù thường xuyên ngủ gật nhàn hạ cũng không đại biểu nó mất liên hệ đổi với thất giới.

– Sinh linh hỗn độn…

Thân thể con chó nhỏ đột nhiên căng thẳng, trong mắt bắn ra ánh mắt sắc bén bức người.

Xem ra Minh Để hiện thân đủ khiến con chó nhỏ sinh lòng kiêng kị.

– Ngươi có nắm chắc hay không?

Dương Phàm ngưng trọng hỏi.

Giờ phút này Minh Để hiện thân quả thật là rất khủng bổ, khí tức uy hiếp áp lực thậm chí thâm nhập vào thế giới Mệnh Hạch.

– Tới chỉ là một phân thân, đại khái chỉ có một phần mười lực lượng của bản thể, để cho chủ nhân người chơi đùa đi.

Con chó nhỏ bĩu môi rồi nằm úp suổng ngủ.

– Này…

Dương Phàm đưa tay véo tai nó, hết sức bất mãn.

Con chó nhỏ lúc này mới nói:

– Chủ nhân không cần lo lắng. Người tới cũng không phải bản tôn của Minh Để, nếu thật sự không ổn ta sẽ ra tay. Dù sao ta không thể vi phạm quy tắc của Tiên Hồng Giới.

Mà giờ phút này ở bên ngoài đang phát sinh đoạn đổi thoại hoàn toàn trái ngược.

– Minh Để chủ nhân. Người trước mắt cùng Tạo Hóa Thần Kiếm phá vỡ thiết tắc thất giới, lại tru sát bổn mươi chín Tiên Để, bổn vị Đại Để khiến sinh linh thất giới gặp phải nguy cơ to lớn. Người hầu của ngài cũng bị uy hiếp sinh mệnh mới bất đắc dĩ kêu gọi ngài hiện thân.

Cửu Âm Đại Để quỳ trên mặt đất cúng bái như con dân đổi với quốc vương.

Minh Để lại không thèm để ý đến hắn, đồng tử màu tím thẫm co rụt một hồi, dừng trên người Dương Phàm sau đó đảo qua Hồ Phi cùng Vô Song.

– Rất tốt, rất tốt. Một người thông suốt Đại Luân Hồi vượt qua sinh tử, một người là thân thể Tiên Thiên Ma Thần, một người là tạo hóa thần kiếm có hy vọng tấn chức Hỗn Độn Thiên Khí. Cho dù là ở Man Hoang Tổ Giới cũng rất ít gặp phải cực phẩm như vậy.

Khí xám hỗn độn nhàn nhạt trên thân Minh Để tản mát ra uy lực càng thêm bức người, đầu lưỡi màu đen thẫm vươn ra liếm liếm môi.

Từ gương mặt và ánh mắt dữ tợn của hắn không khó nhìn ra được hắn nảy lòng tham đổi với ba người Dương Phàm.

Khi bị ánh mắt của hắn tập trung, Dương Phàm toàn thân phát lạnh, dường như cảm thấy sinh mệnh cùng linh hồn không nằm trong tầm tay.

Minh Để này lại là nhân vật nắm giữ Luân hồi cùng tử vong.

Dương Phàm thầm nghĩ không ổn. Thần thông của Minh Để thật sự đáng sợ, chính mình đều bị uy hiếp càng không nói tới đám người Hồ Phi.

Ngay vào lúc chỉ mành treo chuông này.

– Dương Phàm. Người này, giao cho ta đi!

Một thanh âm đạm mạc muôn đời từ trong thiên địa khôn cùng truyền đến.

Bá!

Một nam nhân cao lớn chắp tay sau lưng trổng rỗng xuất hiện trên thiên hà vô tận.

Trên người hắn dải sáng ba màu lần lượt thay đổi, tản mát ra khí nguyên thủy hỗn độn cường đại còn cường đại hơn phân thân của Minh Để.

Nam nhân này đứng yên trong gió nhẹ, gần ngay trước mặt lại xa không thể với tới.

Dáng người cao nất giống như ở cuối thiên địa mông lung, một khuôn mặt nhìn như bình thường mà kỳ thật lại cực kỳ hoàn mỹ.

Khoảnh khắc hắn mở mắt, gió chung quanh theo hắn mà động, dường như trở thành trung tâm cả thế giới.

Đó giống như một cảnh giới siêu nhiên thiên thu bất diệt, vạn cổ vô ngân.

Dáng người cao ngất kia chắp tay đứng ngạo nghễ, trên thân hắn dải sáng ba màu mông lung lần lượt thay đổi, quanh quẩn một dòng khí hỗn độn.

Nơi hắn đứng phảng phất như cuối của thiên địa. Gần ngay trước mắt lại như xa tận chân trời.

Dương Phàm nhìn chăm chú nam nhân trước mắt, dường như thấy được Đại tông sư đã từng kinh sợ cổ kim tại Nội Hải.

Thiên thu bất diệt, vạn cổ vô ngân.

Từ đầu tới cuối hắn đều không thay đổi.

Thần sắc Dương Phàm nhìn về phía hắn có chút biến hóa.

Một bước cuối cùng của Tam Linh Hóa Nhất gần như là liên tục vượt qua hai giai vị.

Chỉ một bước hóa thân Hỗn độn thiên giai, khiến thiên địa thất sắc.

Nhưng đáng mừng chính là, trong giây phút chỉ mành treo chuông này, Thiên Thu Vô Ngân động thân đứng ra.

– Ngươi là ai?

Đồng tử màu tím thẫm của Minh Để hơi co rút lại, lộ ra vài phần kiêng kị và khiếp sợ.

Trong hệ thống thất giới khi nào thì sinh ra nhân vật đáng sợ như thế?

Giờ phút này sự chú ý của chúng cường giả thất giới đều bị Đại tông sư siêu việt muôn đời này hấp dẫn.

Tinh thần ý chí của mọi người sau khi tới gần hắn đều trở nên mơ hồ, ngu ngơ giống như sinh mệnh vừa sinh ra.

– Thiên Thu Vô Ngân!

Thanh âm của nam nhân cao ngất không mang một tia cảm tình nào.

Khó thể tưởng tượng nam nhân gần như tuyệt đổi lý trí này sẽ vì bằng hữu mà đứng ra.

– Thật mạnh, thật mạnh.

Vô Song nhìn chằm chằm Thiên Thu Vô Ngân, không khỏi phát ra lời nói từ nội tâm.

Thật mạnh, thật mạnh.

Vài từ này phát ra từ trong miệng của Vô Song tâm cao khí ngạo, khó thể tưởng tượng được trình tự của Thiên Thu Vô Ngân giờ phút này.

Nhớ trận chiến lưu danh thiên cổ ở Ngoại Hải vực Phàm giới ngày trước, Vô Song cùng Thiên Thu Vô Ngân giao chiến kinh hồn gần như không phân thắng bại.

Vô Song cũng chỉ vẻn vẹn vào thời điểm cuối cùng thắng hiểm một bậc.

Thiên Thu Vô Ngân dù bại nhưng trên mặt không có bất kỳ một tia thất lạc.

Thắng hay thua đổi với Đại tông sư trong lòng chỉ có đại đạo này không có tác dụng thực chất.

– Thắng có gì vui, bại cũng buồn gì.

Trên mặt Thiên Thu Vô Ngân giữ nguyên một vẻ cười nhạt vạn cổ vô ngân:

– Trận chiến này khiến ta được siêu việt, tìm hiểu trình tự cao hơn. Tuy ta bại nhưng vẫn phải cảm tạ Vô Song.

Trên Bác Dịch Thai thượng cổ, lời dạy của Thiên Thu Vô Ngân đổi với đệ tử Hàn Kỳ hiện ra trước mắt như còn mới nguyên:

Khi đó, Thiên Thu Vô Ngân từng nói:

– Thật lâu trước kia vi sư mới bước vào tiên đạo không lâu, trong một lần đấu pháp cùng người trước công chúng, bởi vì tu vi không bằng đổi phương mà bại, bị người nhục nhă. Lúc ấy vi sư hướng về hắn cúi người thật sâu, kính trọng thực lực của hắn, thua tâm phục khẩu phục.

– Nhưng người đó làm nhục lão sư người…

Đám người Hàn Kỳ, Tần Hoàng khó có thể tin.

– Nhân phẩm, thân phận, địa vị của đổi thủ, quan hệ địch hữu có quan hệ gì với

ta?

Thiên Thu Vô Ngân lạnh nhạt cười:

– Tài nghệ không bằng người, ta kính trọng thực lực của hắn, chỉ vậy mà thôi. Không lâu sau, người kia bị ta chiến thắng và bỏ lại rất xa. Đến sau này ấn tượng

người kia trong đầu ta dần dần mơ hồ, hiện nay ta thậm chí quên mất hắn tên gọi là gì. Ở trong đời ta, có rất nhiều rất nhiều người như vậy. Bọn họ lần lượt bị ta vượt qua, mà ta cũng từng rất kính trọng tài nghệ của bọn họ.

Tấm lòng của Thiên Thu Vô Ngân, thành kính đổi với tài nghệ, theo đuổi đại đạo không ai có thể bì.

Khi người khác nói cười chơi đùa, hắn đạm mạc vô tình nhắm mắt tu luyện.

Khi người khác chém giết vì lợi ích, hắn cũng tìm hiểu như cũ.

Cho dù là trên đường đi gấp, mắt hắn vẫn không mở.

Tu luyện, tìm hiểu, không ngừng tu luyện và tìm hiểu cùng đi khắp muôn núi ngàn sông.

99% thời gian trong cuộc đời hắn đều nhắm mắt tu luyện và tìm hiểu, gần như vứt bỏ mọi cảm tình.

Cũng khó trác, hắn ở một bước cuối cùng này có thể đi tới phía trước Dương Phàm và Vô Song.

Người có thể đồng thời khiến Dương Phàm cùng Vô Song khâm phục, thế gian này chỉ sợ ít ỏi không có mấy.

Nhưng Thiên Thu Vô Ngân tất nhiên là một người, hơn nữa còn có thể xếp thứ nhất.

– Ngươi muốn ngăn cản ta?

Trong đồng tử màu tím thẫm của Minh Để lóe ra hàn quang lạnh lùng.

Thiên Thu Vô Ngân im lặng không nói gì, nhắm mắt lại dường như lại bắt đầu tìm hiểu cái gì.

– Một cường giả mới bước vào Hỗn độn thiên giai như ngươi, trong tay lại không có Hỗn Độn Thiên Khí. Nếu bản tôn của ta đích thân tới ngươi cũng không phải đổi thủ.

Trong lời nói của Minh Để mơ hồ có vài phần uy hiếp.

Hỗn độn thiên giai?

Chúng cường giả âm thầm kinh hãi. Đây là cảnh giới trình tự gì, ngay cả nhân vật cấp bậc Minh Đế đều kiêng kị vài phần.

Dương Phàm lại biết Hỗn độn thiên giai chính là trình tự Phá Thiên cảnh phía trên cường giả siêu cấp nghịch thiên.

Thiên Thu Vô Ngân đứng yên tại chỗ, vẫn như cũ không nói một lời.

– Bản để thật muốn kiến thức thực lực của ngươi một chút.

Minh. Đế trong lòng giận dữ tột cùng. Trong thất giới này lại có người dám bất kính đổi với hắn. Cho dù dõi mắt Man Hoang Tổ Giới, hắn cũng là nhân vật đỉnh tầng.

Hô~

Chỉ thấy đồng tử màu tím thẫm của hắn lóe lên một cái, toàn bộ Phật giới chìm vào một mảnh tối đen giống như ngày tận thế.

Lực lượng tử vong vô tận đầy trời tràn ngập cả thiên địa.

Chỉ một thoáng, tất cả sinh linh trong Phật giới không khỏi kinh hãi run sợ.

Nhân vật cường đại như hạng Tiên Để, Đại Để đều thấy linh hồn lạnh băng, phảng phất như sinh mệnh hoàn toàn không nằm trong tầm tay.

Lực lượng như thế khiến Dương Phàm vô cớ sinh ra một loại chán ghét.

Hiển nhiên lực lượng của Minh Để có chút tương khắc với hắn.

Nhưng là trước mặt đại thần thông tử vong bao phủ một giới này, Dương Phàm có chút khó thở.

Giờ phút này phủ xuống Phật giới dù chỉ là phân thân của Minh Để nhưng thực lực cũng không phải cường giả nghịch thiên siêu cấp có thể chổng lại.

Muốn chém giết hắn, trừ khi Dương Phàm cùng Vô Song lại liên thủ thi triển ra một kiếm lúc trước.

Khi sinh linh một giới đều sợ hãi run rẩy, Thiên Thu Vô Ngân sừng sững như cuối thiên địa đột nhiên mở mắt, dải sáng ba màu xẹt qua.

Bá!

Ba hư ảnh màu sắc khác nhau như quỷ mị chia ra đứng quanh thân Minh Để,

đồng thời vỗ ra một chưởng.

Động tác của mỗi hư ảnh đều không giống nhau, lúc đánh ra một chưởng lại nhẹ nhàng không chút sứ lực, không nghe được bất kỳ thanh âm gì.

Nhưng phân thân của Minh Để lại ngưng đọng ở tại chỗ, khó thể tin nổi nhìn chằm chằm Thiên Thu Vô Ngân.

Bá Bá Bá —

Ba hư ảnh màu sắc khác nhau đồng thời trở về thân thể hỗn độn của Thiên Thu Vô Ngân.

– Làm… Làm sao có thể!

Minh Để cắn chặt hàm răng, hoàn bộ thân hình đứng tại chỗ run kịch liệt.

Chúng cường giả thất giới, gần như tất cả mọi người đều không nhìn rõ rốt cục là chuyện gì xảy ra.

Nhưng Dương Phàm biết chiến đấu đã kết thúc.

Minh Để chỉ là phân thân nhưng Thiên Thu Vô Ngân đồng dạng cũng vậy.

Khác nhau ở chỗ phân thân của Thiên Thu Vô Ngân có ba cái, trong nháy mắt thi triển thuật hợp kích đánh bại Minh Để.

Khanh… Ông—

Một tiếng vang kỳ dị từ trong thân thể Minh Để nổ tung, lực lượng tử vong bao phủ Phật giới tan thành mây khói.

Thiên Thu Vô Ngân đưa một bàn tay ra khẽ quệt trong hư không tiêu trừ dư ba vụ nổ do lực lượng Phá giới sinh ra.

Sau khi làm xong hết thảy, Thiên Thu Vô Ngân mới mỉm cười nhìn phía đám Dương Phàm.

– Thiên Thu Vô Ngân. Chúc mừng ngươi thành công Nghịch Diễn Tam Thanh.

Dương Phàm lại cười nói chúc mừng.

– Đi, đi Luân Hồi Tinh Bảo của ta.

Dương Phàm thật sự vui mừng, đưa đám người Thiên Thu Vô Ngân, Vô Song vào Luân Hồi Tinh Bảo.

Bá bá!

Lúc này hai bóng người na di tới trước Luân Hồi Tinh Bảo, chính là Man Hoàng cùng Vân Tiêu Đại Để.

Thất giới sinh ra cường giả như thế, bọn họ tự nhiên có tâm đến kết giao.

Đổi với điều này Dương Phàm cũng không phản đổi.

Hai người này, một người là trưởng bổi của Hồ Phi, có ơn tri ngộ; người kia còn là nhạc phụ tương lai của Dương Phàm.

Sau khi mọi người tiến vào, Luân Hồi Tinh Bảo hóa thành một đường cong huyễn lệ, nhoáng một cái rồi biến mất khỏi không gian Phật giới, để lại một đám cường giả thất hồn lạc phách ở phía sau.

Mấy vị Đại Để còn lại cuối cùng sau trận chiến: Long Hoàng Tổ, Cửu Âm Đại Để, Niêm Ngọc Quan Âm đều bị thương nặng đến căn nguyên.

– Dương Phàm này căn bản là khinh thường giết ta sao…

Long Hoàng Tổ không khỏi nghiến răng nghiến lợi, lòng tự trọng bị đả kích thật mạnh.

Trước khi đi Dương Phàm căn bản không nhìn ba người bọn họ, dường như đã sớm quên.

– Làm sao có thể… Ngay cả phân thân của Minh Để cũng không phải đổi thủ. Dương Phàm này quả thật là thiên chi kiêu tử!

Khóe miệng Cửu Âm Đại Để hơi run run.

Niêm Ngọc Quan Âm thở dài sâu kín, trầm mặc không nói. Nàng lại nghĩ đến “Con kiến” khi xưa ở Phàm giới nhìn lên thần linh.

Hiện nay, bọn họ ở trong mắt Dương Phàm có phải cũng là con kiến hay không?

Tâm tình tốt thì không giết, tâm tình không tốt có thể tiện tay xóa bỏ.

Luân Hồi Tinh Bảo rời không gian Phật giới, bay rất nhanh về Tinh Thiên thế

giới của Thiên giới.

Mọi người trong Tinh bảo lấy đám người Dương Phàm, Vô Song, Hồ Phi, Thiên Thu Vô Ngân làm trung tâm, cùng nhau nói cười vui vẻ, ấm áp như một nhà.

Trong bữa tiếc có đề cập khi nào thì Dương Phàm chính thức cưới Cửu Công chúa.

Vân Vũ Tịch lập tức xấu hổ mặt đỏ như gấc chín, nhưng trong đôi mắt đẹp như nước lại lộ ra vui sướng từ đáy lòng.

Vân Tiêu Đại Để ngược lại rất thản nhiên nói:

– Dương Phàm. Nếu ngươi vẫn là một kẻ vô danh tiểu tốt ở Phàm giới xưa kia, ta sẽ không dễ dàng gả Vũ Tịch cho ngươi. Hiện nay ngươi bất kể là thực lực địa vị đều đủ để che chở Vũ Tịch, mang hạnh phúc cho nàng. Bản để tự nhiên sẽ không phản đổi.

Đại Để rất hiện thực cũng rất rõ ràng.

Thử nghĩ nếu Dương Phàm chỉ là một tu sĩ Phàm giới, sao có thể che chở tiên tử tuyệt tể như Vũ Tịch?

Bất kỳ một người theo đuổi nào của Vân Vũ Tịch đều có thể tiêu diệt hắn như di một con kiến. Dưới sự chênh lệch về địa vị5 hai người cuối cùng có được hạnh phúc hay không?

Dương Phàm hiểu được lập trường và dụng tâm lương khổ của Đại Để.

Năm đó nếu không phải Vân Tiêu Đại Để ngầm đồng ý, hắn muốn toàn thân trở ra cũng không đơn giản như vậy.

Môn đăng hộ đổi. Loại tư tưởng giống như cổ xưa cổ hủ quá mức này kéo dài vô sổ thời đại, ảnh hưởng bất kỳ thế giới nào tự nhiên có nguyên nhân của nó.

– Ta tính toán một vạn năm sau cưới Vũ Tịch.

Dương Phàm cân nhắc một lát mới nói ra ý nghĩ của mình.

Lúc trước đổi kháng với bảy Đại Để, bổn mươi chín Tiên Để cùng Thiên Diệp Cổ Phật khiển Dương Phàm có lĩnh ngộ mới. Đặc biệt sau khi chém ra một kiếm phá giới, tu vi tinh tiến rất lớn, có hy vọng lại được đột phá trong mấy ngàn năm gần đây.

Loại lĩnh ngộ này không thể để lâu, nhất định phải sớm đi nghiên cứu nếu không hiệu quả sẽ giảm mạnh.

– Được. Cứ quyết định như vậy.

Vân Tiêu Đại Để gật gật đầu.

Đương nhiên, để đúng với lễ nghi, phụ thân Dương Thiên cũng ra mặt, quyết định hôn ước cùng với Đại Để.

– Tuy nhiên, ta còn có một yêu cầu.

Ánh mắt Dương Phàm đảo qua hai nàng Vũ Tịch và Thi Dao.

Giữa ba người như tâm ý tương thông.

– Ta muốn làm một buổi hôn lễ long trọng. Chẳng những cưới Vũ Tịch, đồng thời còn có thể tử của ta Thi Dao.

Không ai phản đổi quyết định của Dương Phàm.

Vân Tiêu Đại Để tuy có chút không vui, bất bình vì con gái. Mà lúc này hai nàng Vũ Tịch cùng Đặng Thi Dao nắm chặt tay cùng một chỗ, đều ẩn chứa thâm tình nhìn Dương Phàm.

Khi xưa Phàm giới, Dương Phàm cùng Đặng Thi Dao trong lúc gấp gáp trở thành song tu đạo lữ.

Sở dĩ cùng lúc làm hôn lễ cho hai nàng là vì cho thấy rõ địa vị của hai nàng trong lòng hắn là bình đẳng.

Chính vào lúc bầu không khí trong Luân Hồi Tinh Bảo vui mừng dào dạt, một đạo huyết quang quỷ dị từ phía sau đuổi tới.

– Là khí tức của Đại Để.

Trong lòng Man Hoàng chấn động.

– Thì ra là hắn.

Dương Phàm như có suy tư nói.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.