Đang lúc hoàng hòn, mặt trời chiều ngà về tâv. trong thiên địa nhuộm một màu vàng đó như bức tranh tuvệt đẹp.
Phật giớii trước sau như một, hoàn toàn an bình như thưởng ngàv. có điều ít đi vài phần tường hòa, mà nhiều thêm vài phẩn tĩnh mịch.
“Coong Coong…”
Tiếng chuông cổ vang lẻn từ Linh Sơn chỗ Phật tồ tu hành, tiếng chuông du dương vang vọng gẩn xa, thanh tẩv hết thàv tiếng động huyên náo tục lụv.
Phật sĩ cùng tín đồ các phuong Phật giớii, tâm linh giống nhu phiêu bạt vào thế giới cực lạc. vên ả và hài hòa như thế.
Đồng thòi, vô số nguvện lực từ các nơi trên thất giớii, lúc đẩu nhu dòng suối nhó. rồi sau đó thành sông ngòi ao hồ, hàng ức hàng vạn tiếng lòng hòa tan cùng Phật lực vô cùng vô tận của thiên địa tạo hóa.
Các cường giả thất giới tất nhiên biết huvền bí của Phật, càng biết ở bản thố Phật giới nàv lực lượng của Phật to lớn vô hạn, không thể tấn côngbẳng sức mạnh.
Trong lịch sử qua các trận đại chiến giới diện xua ngv. Phật giớii chua bao giờ bị công phá. Dưới nguvện lực của Phật quảng đại khôn cùng trong thiên địa đó. tiên nhân phật sĩ có được lực lượng cùng tín niệm cuồn cuộn không cạn kiệt.
Loại tín niệm nàv ngoan cường, chấp nhất, bất khuất, thậm chí cuồng nhiệt, không thể chiến thắng.
Mỗi một lẩn đại chiến giớii diện, ba giới phía dưới thà rẳng tấn công Thiên giớii trong đó có nhiêu Đại Đế. cũng sẽ không đánh chú ý tới Phật giới.
Bời vậy có thể thấv được sự đoàn kết và lực lượng kiên cố của Phật giớii nàv.
Nhung một ngàn năm gần đâv chư cường Phật giớii đểu cảm nhận được một cồ sát khí đến từ thiên địa xa xôi.
Cổ sát ý đó không che dấu chút nào. từ ba giới phía dưới thông suốt mà đến. khiến cho người ta tâm thần bất an.
Trong thời gian này. chư cường Phật giớii gió nổi mây bav. đều hội tụ ớ Linh Sơn Thánh địa Phật môn.
Phật chủ. Bồ Tát hạ lệnh cho đệ tử môn đồ đểu đóng giữ ở sơn mòn chùa chiền, chủ trì Phật mòn đại trận không được ra ngoài, kè trái lệnh sẽ bị nghiêm trị!
Chốn cực lạc Phật giới nhất phương rơi vào bầu không khí tiêu điều và vên tĩnh như một hô nước tĩnh lặng.
Cường giả các phương thất giớii. Đại Đế. Tiên Đế cùng vô số nhân vật từng làm mưa làm gió đểu hội tụ, tọa trấn ở Linh Sơn Thánh địa.
Từng cổ từng cổ khí tức cường đại hội tụ ở Thánh địa Phật môn, ờ duới Phật nguvện lực kiên trìbao phủ thất giới.
Bàv vị Đại Đế. bốn muơi chín vị Tiên Đế. tọa trấn cổ Phật Thâm Uvên cấm địa của Phật mòn.
Đội hinh như thế trờ thành có một không hai ớ thất giớii.
Thế nhung cổ sát ý xuvên tới từ ba giới phía dưới kia, không vếu thế chút nào. ngưng tụ từng chút một sinh ra áp lực cực lớn.
Chúng sinh Phật giớii thân ờ trong áp lực lớn lao đều tâm thẩn bất an.
Một ngàn năm gần đâv. cổ sát ý kia càng ngàv càng gần. làm cho cả Phật giới đểu có vè trầm lắng lo âu.
Linh Sơn Thánh địa, ngav cả có nhiều đại năng thất giới tọa trấn nhu vậv. cũng có vè đơn độc chua từng có.
Thánh địa Phật môn, vô số Phật Đà đều cám ứng được một trường hạo kiếp sắp giáng xuống.
Mà ngàv hôm ngv. cổ sát khí kia kéo lên cao hơn mọi ngày, địa phưong Phật giớii lại nổi lẻn sấm chóp mâv đen cuồn cuộn, tiếng nồ vang điếc tai.
Áp lực bất an liên tục ngàn năm ngv. giờ khắc nàv lại đạt tói đinh cao.
Chư sinh Phật giới đều hô hấp khó khăn, trong lòng khó ồn định.
– Đại kiếp nạn sắp tới. chư sinh Phật giới trên dưới cẩn phái chung lòng chung sức chống lại kiếp nạn nàv.
Một giọng nói trang nghiêm hùng hậu vang vọng khắp nơi trong thiên địa.
Lập tức, tất cả mòn phái chùa chiền, đều sằn sàng trận địa đón địch, các đại trận phòng hộ đòng loạt sáng lẻn.
Lúc nàv. cũng không hể ít cường giả các giớii diện khác đua ý chí tinh thẩn vào Phật giớii thăm dò, quan sát cảnh rằm rộ chưa từng có nàv.
Ngav tại thời điểm tất cả cường giả đều nhu ngừng thờ. mặt tròi chiểu rốt cục hạ xuống đường chân trời, trong thiên địa dân mờ tối giống như ào ánh, khắp không gian Phật giớii rod vào tĩnh mịch. Đúng lúc đó tận cuối phía chân trời ờ chỗ mặt tròi hạ xuống, đi tói một người.
Một người.
Đồng tử của cường giả các phương co rút lại.
– Một người, chi một nạiời!
– Chu cường thất giới hoang mang trấn thủ Phật giới, chính là vì một người nàv sao?
Các cường già giớii diện khác, ai nấv đểu kinh hăi khôn xiết.
Ngm nhân ờ cuối chân tròi kia đi tói. dường như thờ ơ không quan tâm tói ai. nhung mỗi bước chân của hắn. trái tim trong ngực cường giả các phương ở Linh Sơn Thánh địa, đêu như đập nhanh hơn một nhịp.
Áp lực vô hirih từ trên minh một nguời siiứi ra. lại dường như là cà vù trụ thiên địa.
– Thực lực của Dương Phàm nàv không ngờ cường đại nhu vậv. chẳng lễ hoàn toàn vượt qua cấp bậc Đại Đế?
Đại Đế các giới diện khác đều khó có thể tin nổi.
Dương Phàm chậm rãi đi tói hướng Thánh địa Phật môn, trên mặt không vui không buồn, không quan tâm hơn thua. Thẩn quang trong mắt hắn trống vắng ròi rạc, giống như căn bán không có dừng lại ớ thế giớii trước mắt.
“Ba người!”“
“Toànbộ thếgiới. chi còn lại có ba người chúngta.,,
Thanh âm vô cùng tịch mịch kia, dường như từ viễn cồ vô tận vang vọng mãi không thôi.
– Dương Phàm! Đâv là cảnh địa Phật môn, không chấp nhận sát khí hung tàn, ngươi tốt hon là mau mau rút lui đi!
Một giọng nữ dịu dàng phổ độ thế nhản, nhu tiếng mua rod huyền ảo từ trong thiên địa buông xuống.
Chi một thoáng thiên địa vạn vật như được thấm nhuần mưa xuân, hết thảv sát phạt hung sát đêu tan thàiứi mây khói.
Bóng ma cùng áp lực bao phủ trong thiên địa cũng bỗng nhiên biến mất. chúng sinh các phương đều thở dốc.
– Niêm Ngọc Quan Àm! Thẩn thông Tịnh Thế Đạo của ngươi, lại thấv tăngtrưởng.
Phiêu Miều Đại Đế mim cười nói.
Lúc nàv. bàv vị Đại Đế tọa trấn các noi trên Linh Sơn, trong đó với Thích Thiên Phật Tổ ở trung tâm, bên cạnh có Bảy vị Phật chủ bảo hộ.
Mặt khác sáu vị Đại Đế tọa trấn ờ chung quanh, quanh thân mỗi người cũng có bảy vị Tiên Đế bào hộ.
Mà trên thực tế, khi thần quang trong mắt Dương Phàm tiêu tan, sát khí dĩ nhiên không còn nữa.
– Khổ hái vô nhai, quav đẩu là bờ. Vô Song Thẩn Kiếm siêu thoát khí đạo. muốn trớ thành sát tinh của thiên địa nén không thê xuất thế. Chăng lẽ Dương đạo hữu không chịu buôngbò chấp niệm trong lòng kia!
Niêm Ngọc Quan Àm dung mạo đoan trang hiền lành, đài sen dưới chân nở rộ hào quang bảy màu rực rỡ. Nàng lơ lừng trên hư không, tav nâng bạch ngọc binh, miệng hé nụ cười xinh đẹp, làm cho người ta có một loại cám giác xinh đẹp thẩn bí mờ ào, mà lại thẩn thánh không thê xâm phạm.
Đại Từ Đại Bi Niêm Ngọc Quan Àm. đâv là vị Bồ Tát từ thiện nhất trong Phật môn, có được nguvện lực rộng rãi khắp thế gian.
Giờ phút nàv. ớ đại kiếp nạn rơi xuống nàng động thản mà ra, ý đồ thuvết phục Dương Phàm hóa giài kiếp nạn nàv.
Nhưng mà, Dương Phàm vẫn ánh mắt trống vắng rời rạc. nhẹ nhàng nện bước, tìmgbuớc một đi tói. làm như không nghe thấy lòi nói của Niêm Ngọc Quan Àm.
– Trên thế gian nàv có một dòng sông vận mệnh, mỗi khi xuất hiện bất cứ một chi tiết thav đồi nào. sẽ làm cho dòng sông xuất hiện một cái nhánh, do đó xuất hiện một hướng đi hoàn toàn bất đồng.
Dương Phàm rốt cục mở miệng, thaiứi âm kia có thể sárih với phạm âm, kéo dài mãi mãi. Các cường giả thất ạới nghe câu nói ấv. trong lòng đêu chấn động.
– Luận điệu hoang đường! Dòng sông vận mệiứi rộng lớn như thế, không ai có thể xoav chuyển được. Ngươi có cố gắng mấv đi nữa cũng chi là con tôm con cá giữa dòng sông, dù có giẫv giụa thế nào cũng chi có thẻ nhấc lẻn gợn sóng bé nhò không đáng kê. không thẻ thav đồi kết quả cuối cùng được!
Phiêu Miêu Đại Đế trong bảy vị Đại Đế cười lạnh nói. Hắn nghiên cứu vê vận mệnh, thậm chí không thua kém so với Phật tổ.
– Nhưng bất kể những chi nhánh nàv chảy theo hướng nào. cuối cùng chúng cũng sẽ rót vào biển cả, vạn nguyên quv tông, về tói bến cuối cùng.
Ánh mắt trống vắng ròi rạc của Dương Phàm dẩn dẩn xuất hiện vài tia thẩn quang.
Nghe câu nói đó. Phiêu Miểu Đại Đế chấn động tâm thẩn. Dương Phàm hiểu biết về thòi gian vận mệnh, về chiểu sâu rõ ràng hơn xa hắn.
Sau khi từ Giớii Ngoại Thần Tháp đi ra. Dương Phàm thấv được kết quả cuối cùng của Đại Thiên Tu Di Trụ nàv:
Banạiời.
Chi còn lại có ba nguời.
Đâv là loại thẻ lương bi thương đến mức nào?
Mà kết quả này. bất kể hắn có cố gắng như thế nào đểu không có khá năng thav đồi.
Ngav cả ờ thời không nàv hắn có làm ra cố gắng gì. cũng chi là làm cho dòng sông vận mệnh xuất hiện một cái nhánh, nhung ròi cuối cùng nó vẫn phái chảy vào biên rộng.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng đó chi xàv ra thật lâu thật lâu sau nàv. khi thất giới đã bị hủv diệt vô số lẩn.
– Chớ có nói càn!
Long Hoàng Tồ phẫn nộ mắng một câu:
– Ngươi hỏm ngv đến Phật giới, không phải chính là để thu lấv Vô Song Thẩn Kiếm sao? Có chúng ta tọa trấn, ngươi tuvệt đối không có khả năng thực hiện được!
Dương Phàm căn bản không để ý tới hắn, chậm rãi đi tới hướng Linh Sơn.
Giờ khắc nàv rất nhiều cường già thất giớii, đểu đang âm thẩm quan sát trận chiến này.
Kỳ quái là rất nhiều cường giả trấn thủ Linh Sơn lại để mặc cho Dương Phàm đi tói. không ngờ không có ý ra tav ngăn cán.
Đương nhiên cũng có cường giả cá biệt, như Cửu Àm Đại Đế của Minh giớii có chút kiểm chế không được, muốn ra tav.
– Chư vị hãv binh tĩnh! Thẩn thông của Dương Phàm vô cùng quái dị. truớc khi mở ra Hoàn Vũ Chư Thiên Luân Hồi Trận, tuyệt đối không được động thủ với hắn.
Tiếng cảnh báo của Thích Thiên Phật Tô vang lẻn trong đâu các phương Đại Đế, Tiên
Đế.
– Dương đạo hữu! Dừng cương trước bờ vực. vẫn còn kịp thòi không muộn.
Niêm Ngọc Quan Àm mặt ngọc đoan trang, thanh âm nhu hạt mua rơi róc rách, ân chứa một cồ phật lực kỳ lạ. dường nhu muốn làm giảm đi chấp niệm trong lòng Dương Phàm.
Nếu là nhân vật Tiên đế bình thưởng, theo phạm âm Phật mòn của nàng, hết thàv chấp niệm cùng tâm ma trong lòng sẽ trong chóp mắt tiêu tan. Người tu vi thấp kém. thản thể linh hôn sẽ trực tiếp hóa thành làn khói nhẹ. Có thê thấy được chỗ kỳ diệu của thân thông này.
– Ta nhận ra ngươi!
Dương Phàm tựa cười như khôno cười nhìn về phía Niêm Ngọc Quan Àm.
Phốc!
Thản thể thẩn tiên của Niêm Ngọc Quan Àm nin lẻn. khóe miệng tràn ra một vệt máu, sắc mặt tái nhợt.
– Thẩn thông của Tiên Hồng Đạo Tổ. Niêm Ngọc lĩnh giáo!
Niêm Ngọc Quan Àm thản thể mềm mại lung lav sắp đồ. vội vàng ngồi xếp bẳng trên đài
sen.
Cùng lúc đó. từ Thánh địa Phật mòn vang lẻn phạm âm phật văn vô tận, vô số nguvện lực cùng phật quang bao phủ trên người Niêm Ngọc Quan Àm, thương thế của nàng liên rất nhanh chuyển biến tốt đẹp.
Nhìn thấv tình hình nàv. Dương Phàm hơi biến sắc.
– Kết trận!
Mắt thấv Dương Phàm sắp sửa tới gần, Phật môn tịnh địa phạm âm rung chuvển chín tâng trời, thiên địa cộng minh, phật quanghùng hôn quảng đại, bao phủ toàn bộ Linh Sơn.
Hàng ức vạn phật văn mênh mòno quanh quần trên hư không, hình thành một lực cán vô hình cường đại.
Dương Phàm đang bước tói. tốc độ bước chân đột nhiên chậm lại đến một phẩn ba.
– Giới lực?
Đồng tử Dương Phàm co rụt lại.
Liên họp toàn bộ lực lượng của phật sĩ Linh Sơn cùng với giới phật vô thượng, rồi lại hội tụ lực lượng của giới diện, không ngờ lại hình thành trớ ngại với Dương Phàm.
Lực lượng của một người dù có cường đại mấv đi nữa, cũng đâu thế nào chống đỡ được lực của cả một giới?
Đương nhiên, cổ lực lượng của giớii diện này, chi dám dùng để ngăn càn Dương Phàm, tuvệt đối không dám dùng cho công kích hắn.
– Vô Song! Chuầnbị tốt chưa?
Trong Mắt Dương Phàm lóe ra thẩn quang.
Lúc nàv. hắn cảm nhận được ờ chỗ tâm ấn linh hồn. ý chí Vô Song dẩn dẩn thức tinh.
Ầm ảm!
Ẩm ẩm! Ảm ẩm!
Nguvên lực tiêu hao cuối cùng ý chí Vô Song thức tinh.
Nếu lẩn này, bản thể không dung họp cùng thần kiếm, chờ đợi vỏ Song chi có cái chết.
C.Ơ hội chi có một lẩn.
Không được thi chết.
Vô Song lại một lẩn nữa tự đặt mình trong tử địa.
Mà Dương Phàm có thể để hắn thất vọng sao?
Dương Phàm mở ra song chưởng, trong Diễn Sinh Nguvẻn giới ý chí thiên đạo mênh mòng như biên cà cùng sinh mệnh lực cùng cực vô hạn thêm vào thân thẻ hắn.
Trong phút chốc, chỗ hắn dừng thản, hiện ra từng máng lớn không gian sụp đồ.
“Hàỵ…”
Toàn bộ giới diện Phật giớii trong một tiếng hét lớn lòi đình đó. chấn động rung chuvên.
Khu vực ranli giớii Linh Sơn dường như sắp sụp đổ xuống.
Đại Đế các phương, vô số cường giả, tâm thẩn đều run rẩv.
Lực lượng nàv rốt cuộc hùng mạnh đến mức nào?
Vô số cường giả trên Linh Sơn Phật mòn đểu mặt nghẹn đó bừng.
Theo song chường chấn động, giớii diện nồ vang, trời lay đất chuvển.
“Phốc! Hống! Phoc…^
Vô số cường già Phật mòn dùng Phật dẫn đạo cồ lực lượng của giớii diện này, đểu đồng loạt hộc máu.