“Huyền Cực Tinh, Thái Nhất Thạch, Nhật Nguyệt Thần Thủy, Ảm Dương Hồ Lô…”
Dương Phàm điên cuồng cướp đoạt bảo vật muôn màu rực rỡ trong Tàng Bảo Điện cùa Cừu Long Cung. Tiếng rít gào giận dữ của Long Hoàng Tổ truyền đến từ La Thiên Tiên Cảnh, chi làm trong lòng hắn tăng thêm khoái cảm, càng ngày càng kích thích và khoan khoái.
Đây cũng không phải là hành vi ăn cắp bảo vật, mà là cướp đoạt trắng trợn!
Trước đây lần lượt bị thua lo lắng, cũng vì vậy lần nàv phải vét sạch.
Giờ phút này, Cừu Long Cung truyền thừa tù thòi viễn cổ xa xưa, gần như trờ thành một đống đồ nát. Đương nhiên, so sánh với kết quả Long Lân Cung hoàn toàn bị san thành đất bằng, biến mất trên thế gian này, thì đây vẫn còn là vô cùng may mắn trong bất hạnh.
“ổ?”
Dư quang khóe mắt của Dương Phàm, vô tình rod xuống một cái khe nứt lộ ra dưới nền Tàng Bảo Điện.
“Chẳng lẽ phía dưới Tàng Bảo Điện này.
Dương Phàm tim đập nhanh hcm. vận chuyển pháp lực cùng ý chí vào tâm chường, trong phút chốc, ý chí cùa thiên đạo ở Tiểu thế giớii hội tụ ờ trên người hắn.
“Ầm!“
Đơn chưởng cách không đánh xuống, chỗ cái khe nứt kia bị mở ra một cái lỗ thủng lớn. Ngay lúc đó toàn bộ Cửu Long Cung rung chuyền mạnh, nước biên trong phạm vi vạn ức dặm chấn động.
Dương Phàm vẫn có chút không ngờ. độ cứng rắn cùa tài liệu xâv đựng Tàng Bảo Điện này đúng là vượt qua tưởng tượng của hắn.
Thân hình nhẹ nhàng bay xuống theo lỗ thủng kia, tiến vào một mật điện dưới lòng đất tòa ánh sáng dịu mắt.
Phía dưới Tàng Bảo Điện này. quả nhiên còn có mật thất!
Dương Phàm đảo mắt nhìn lướt qua, thấy được một đống tiên thạch trong suốt sáng rực, không ngờ đều là tiên thạch cực phẩm. Quy mô này nhưng lại không thua kém chút náo so với ờ T àng Tinh Điện trong Huyết Nhật Điện lúc trước.
Nhìn tiên thạch cực phẩm này chồng chất như núi. Dương Phàm không khỗi thờ dài, không hổ là Cửu Long Cung kế thừa từ thời xa xưa.
Có thể tường tượng, những bảo bối cùng tiên thạch cất chứa trong kho này. chi là một bộ phận của nội tình Cừu Long Cung, còn có nhiều tư sản hcm nữa ở trong tay bản thân Long Hoàng.
Trừ những tiên thạch nàv, Dương Phàm lại thấy được một cái rương kim đồng, trong lòng bỗng nhiên nhảy đựng lên.
Trực giác nói cho hắn biết bảo vật cất trong rương kim đồng này. tất nhiên không phải là nhò.
Một tay cầm lấy, lại truyền đến một cảm giác nặng trịch, và không ngờ vật này không thể thu vào nhẫn không gian.
– Cái gi!
Dương Phàm ánh mắt chợt ngưng trọng, nhẫn không gian trong tav hắn chính là cấp bậc Thứ Thần khí.
Có thứ gì mà ngay cả Thứ Thần khí đều không thể chịu tải?
Chẳng lẽ là Thần khí?
Dương Phàm vừa nghĩ lại cảm thấy rằng không đúng lắm. Nếu là Thần khí. thì Long Hoàng Tồ hoàn toàn có thể tự mình luvện hóa sau đó thu vào trong cơ thể.
“Bộp!“
Dương Phàm chụp trên rương kim đồng, thu nó váo trong kho hàng Tiên Hồng Giới.
Trên thế gian này còn có đồ vật gì mà ngay cả Tiên Hồng Giớii đều không thể chịu tải?
Khi hắn vừa thu cất vật ấy. Long Hoàng Tổ ờ La Thiên Tiên Cảnh xa xa. lừa giận toàn thân xông thẳng lên tròi cao:
– Dương Phàm! Ta muốn bầm thây ngươi vạn đoạn.
– Grào…
Một tiếng long ngâm chẩn động tròi cao, rung chuvển Tinh Thiên thế giới. Lừa giận cùa Long Hoàng T ổ lan tràn mỗi một tấc không gian trong thiên địa
Trên người Long Hoàng Tổ nở rộ long quang chín màu cao ức vạn trượng, Cừu Long Thứ trong người chấn động một tiếng, trong khoảnh khắc hóa thành một cây long thứ ngăm đen chống đỡ thiên địa. quấy động quy tắc khắp thiên địa. thậm chí ngay cả thòi không đều rơi váo hỗn loạn.
Cửu Long Thứ giống như cây trụ chống trời đột nhiên đâm xuống, khắp không gian đều đường như sôi trào lên, nổi lên một tầng ngọn lừa rực rỡ. tòa ra một màn hòa quang màu đen mờ nhạt, khiến cho không gian nhất giới bị lạnh giá.
“Xoạt…“
Cừu Long Thứ vừa đâm xuống, trong hư không hiện ra một cái hố tối đen sâu không thấy đáy.
“Phốc!“
Hồ Phi với thể phách Ma Thần bị ghim cứng trên hư không, trong khoảnh khắc thân thể hắn sinh cơ mai một. linh hồn nhưngọn đèn phập phều trước gió.
Sinh mệnh treo trên sợi tóc. hơi thờ thoi thóp yếu ớt.
Một mũi đâm đó thiên địa kinh sợ, quỷ thần khiếp vía, tru diệt vạn vật. lực công kích còn là đạt tới đinh phong ờ thất giới.
– Thực lực chân chính của Long Hoàng Tổ này không ngờ kinh khủng như vậy. còn kém một bước là đâm xuyên qua thất giớii rồi!
Tại một góc thế giới Tinh Thiên, một Đại Đế thất thanh nói.
-Hồ Phi!
Dương Phàm sợ ngây người, không nghĩ tói sự việc chuyển biến nhanh như vậy.
“Vèo!“
Ý niệm vừa động, Hồ Phi bị ghim trên hư không, biến mất trong Thiên giới.
Hư không biến mất.
Đồng từ Long Hoàng Tổ co rụt lại. sắc mặt kịch biến:
– Như thế nào có thể…
Các đại năng Thiên giới khác đang quan sát trận chiến này. cả một đám đều muôn phần khiệp sợ.
BỊ thần khí Cừu Long Thứ cố định ở trên không trung, cộng thêm thần thông cùa Đại Đế. căn bán không có khả năng thi tnển bất kv độn thuật gì để chạy trốn.
Huống chi sau một kích kinh thiên của Cừu Long Thứ kia. đã làm cho thời không của cả khu vực hỗn loạn, quy tắc mất cân bằng.
Dưới tình huống như vậy. ngav cả thành công thi tnển độn pháp chạv trốn, cũng sẽ vĩnh viễn bị lạc trong không gian hỗn loạn kia.
– Kế tiếp đến phiên ngươi!
Lý trí trong ánh mắt Long Hoàng Tổ đã bị lừa giận thay thế, Cừu Long Thứ trong tay run lên, biến mất tại La Thiên Tiên Cảnh, gần như xem thường hạn chế không gian, trong chợp mắt đâm tới trước mặt Dương Phàm.
Phốc!
Dương Phàm vừa mới bố trí Hồ Phi đến Tiểu thế giới Mệnh Hạch, hoàn toàn không kịp trốn tránh, bị một chiêu đâm thủng thân thể trong khoảnh khắc mai một, hồn phách tiêu tán.
Lực của nhát đâm đó thậm chí xuyên thấu qua liên hệ của linh hồn, xuyên thủng đến Tiểu thế giới Mệnh Hạch.
“Ầm…“
Tiểu thể giớii Mệnh Hạch lay động kịch liệt, lẩn nữa gặp phải đại họa, một hư ảnh mũi thứ vạch một vết thương trên Đại thụ Diễn Sinh nhìn thầy mà ghê người.
Dương Phàm vừa phẫn nộ vừa kinh sợ. Luân Hồi Môn mở ra một lần nữa đi ra, vẻ âm độc trong mắt lên tới cực hạn.
“Phốc!“
Thân thể hắn lại bị mai một. Đại thụ Diễn Sinh có thêm một vết rách.
Tiện đà, Luân Hồi Môn lại một lần mờ ra. Dương Phàm lại đi ra, ánh mắt càng thêm âm độc.
Phốc!
Cửu Long Thứ lại một lần làm Dương Phàm mai một. lại lưu lại trên Đại thụ Diễn Sinh một vết thương.
Liên tục ba lượt từ vong, Dương Phàm đều bền bỉ tân sinh lại.
Tình hình như thế chấn nhiếp rất nhiều bá chủ trên Thiên giới.
– Long Hoàng! Đừng ra tay nữa!
Truvền đến tiếng cảnh báo cùa Từ Thiên Đại Đế.
Kích thứ tư bị chặn lại Long Hoàng Tổ bình tữđi lại vài phần, trong ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm chứa đựng vô tận cừu thị phẫn nộ. cũng lộ ra vẻ không cam lòng thật sâu.
Giết không chết.
Ngay cả là Đại Đế cũng giết không chết hắn.
Dương Phàm chợt lộ thái độ khác thường, vè âm lãnh trên mặt khiến cho người ta thấy mà phát lạnh.
– Ha ha ha…
Lau khô vết máu nơi khóe miệng. Dương Phàm cất tiếng cười một trâng dài.
– Ngươi còn cười?
Thân thể Long Hoàng Tồ mơ hồ đang run rẩy.
– Ngươi là Đại Đế. ở trong thất giới vĩnh hằng bất diệt…
Trên mặt Dương Phàm hiện lên một nụ cười quỷ dị khiến người ta kinh sợ. với một ngữ điệu kỳ lạ nói:
– Nhưng là, Dương mỗ có thể dùng nhân quả ngươi khiến ta tử vong ba lần, đồn lên trên người con cháu đòi đời của ngươi.
Ý cười trên mặt quỷ dị tói cực điểm, phàm là người nào nhìn chăm chú vào hắn, đều ớn lạnh rùng mình.
Vừa dứt lời. một cái hư ảnh luân hình vô hình từ theo trên người tnển khai, mở rộng vô hạn, cuối cùng trờ nên trong suốt hòa tan vào thể giới.
– Ngươi làm cái gi với con cháu của ta?
Long Hoàng Tổ biến sắc. sắc mặt trắng bệch, ý chí lướt ngang qua Tinh Thiên, phát hiện mấy con trai cùa hắn đều còn nguyên vẹn.
Nhưng tiệp theo, một thanh âm mờ mịt lạnh lùng, vang khắp trên mặt Luân Hồi.
– Thiên địa Đại Luân Hồi làm chứng, ta tại đây lập hạ Luân Hồi Chú:
Long Hoàng Tổ gây nhân với ta. do đó tù nay tất cả hậu bối tuyệt từ tuyệt sinh làm quã
Nếu muốn hóa giải chú này. trừ phi nước của tứ hải Tinh Thiên khô cạn, Long Hoàng Tổ phải hành lễ tạ tội đi tám bước bái chín bước lạy.
Nếu thiên địa không hủy diệt, Luân Hồi còn, lời chú nàv trọn đời bất diệt.”
“Lập chú!”
Sau khi hai chữ cuối cùng rơi xuống, chi thấv thân thể Dương Phàm hóa thành một bãi máu loãng tiêu tán trong một tầng hư ảnh luân hình.
Kế tiếp, một cái cự luân hư vô màu máu, như một lốc xoáy khí thế nuốt thiên phệ địa, lan tràn khắp Thiên giớii.
Thậm chí cổ lực lượng này còn coi thường không gian ngăn cách, nhẹ nhàng bay đi khắp thất giới.
Sau khi nghe xong lời chú này. Long Hoàng T ổ sắc mặt tái nhọt như tờ giấy.
Một đám đại năng Thiên giới cũng đều sờn tóc gáy.
Tuyệt từ tuyệt sinh!
Lời chú này thật sự rất ác độc!
Mà phương phép hóa giải chú này, gần như là không có khả năng thực hiện.
Nước của Tứ Hải vô cùng vô tậạ làm sao có thể khô cạn.
Mà để một vị Đại Đế hành lễ chịu tội đi tám bước bái chín bước lạy. điều này quả thực là một chuyện khôi hài lớn nhất.
Khi Long Hoàng Tổ quay về Cừu Long Cung, nhìn thấy một mảnh phế tích trước mắt. vẻ mặt hắn sa sầm xuống.
Cừu Long Cung truyền thừa lâu dài như thế, mà hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Áp chế lừa giận vô tận trong lòng. Long Hoàng Tổ chi đành mời đến nhiều vị tông sư trận pháp, một lần nữa chữa trị đại trận Cừu Long.
Vẻn vẹn chi chữa trị đại trận, đã mất thời gian mấy năm.
Tiếp theo. Long Hoàng Tổ mời đến mấy người Từ Thiên Đại Đế, hiệp trợ gia tăng dùng số mệnh lực khôi phục Cừu Long Cung.
Tình hình kế tiệp nếu Dương Phàm ở đây, nhất định sẽ rung động vạn phần.
Cửu Long Cung đã hóa thành phế tích kia, ờ dưới lực lượng huyền bí nào đó từng chút một được chữa trị, khép lại.
Mặc dù quá trình này khá chậm. Nhưng nếu thòi gian một trăm năm kéo lui thành một cái chớp mắt. như vậy Cừu Long Cung hóa thành phế tích kia cũng chỉ trong nháy mắt khôi phục đầy đủ.
Mà trên thực tế sau một trăm năm, bốn vị Đại Đế đều rơi vào tình trạng kiệt sức, nguyên khí tổn hao lớn.
Long Hoàng Tổ tất nhiên là một phen xuất huyết nhiều.
– Thuật nghịch thiên như thể. nếu không có bốn vị Đại Đế liên thủ, lại có số mệnh Tứ Hải gia tăng, bản đế cũng sẽ không vì thế hao phí căn nguyên lực.
Phiêu Miều Đại Đế đến từ Tiên giới, vè mặt lạnh nhạt nói.
Phiêu Miểu Đại Đế chính là chúa tể nhất phương của Tiên giới, pháp lực thẩn thông không thua kém Long Hoàng Tổ.
– A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai! Đại kiếp nạn cùa Cừu Long Cung còn có thể xoay chuyển, mà Luân Hồi Chú kia, thì quả thực rất gay go.
Một Phật Đà toàn thân có màu vàng đồng cổ, ngồi xệp bằng một bên, khẽ thờ dài.
– Thích Thiên Phật Tổ! Phật phép cùa ngài ngộ Nhân Quả, thông Luân Hồi. chẳng lẽ thực không có phương phép hóa giải Luân Hồi Chú sao?
Long Hoàng T ổ đầy vẻ u sầu nói.
– Hóa giải chú này. cần phải dựa theo quy tắc của người hạ chú. hoặc là thiên địa Luân Hồi đều bị hùy diệt, chú này tự nhiên không còn nữa Ngoài ra. chỉ sợ…
Thích Thiên Phật Tổ đối với chú này tuy rằng có hiểu biết nhất định, nhưng cũng không có phương phép hóa giài.
Ngay cả là Phật tổ cũng chi đừng lại ở cảm ngộ về nhân quả cùng Luân Hồi, so vói Dương Phàm vượt qua sinh từ. nắm trong tay Luân Hồi lực, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
– Điều đó cũng chưa chắc!
Từ Thiên Đại Đế hơi mỉm cười.
– Tử Thiên Đại Đế có thượng sách gì?
Trong mắt Long Hoàng Tồ lộ ra một tia hy vọng.
Mói đầu, hắn đối với lời chú cùa Dương Phàm lập hạ, tuy là lo lắng, nhưng không có chân chính để trong lòng.
Mà ở năm thứba sau khi DươngPhàm lập ra sinh tử chú.
Một hài đồng mới sinh ra không lâu cùa Tam hoàng từ Ngao Phương, không hiểu vì sao rơi váo Thiên Hòa Tn, hóa thành tro tàn.
Năm thứmười.
Một long tôn khác ờ bên ngoài đi tim tình phụ. bị long thê yêu quá sinh hận giết chết.
Năm thứ tám mươi.
Lại một đứa cháu bốn đời thiên phú tuvệt hảo, trong lúc tu luyện công pháp xảy ra sơ suất, bị tẩu hòa nhập ma, linh hồn mai một.
Những long từ long tôn từ vong này đều có đủ loại đù kiểu chết, nhưng lại là hơp tình họp lý.
Long Hoàng Tồ cũng không phải không thừ đùng quay ngược thời gian, hòng làm sống lại con cháu chết đi. nhưng pháp thuật này lại không nghich chuyển được nhân quả Luân Hồi.
Ngắn ngủn trong thòi gian trăm năm. Long Hoàng Tồ đã chết đi ba long từ long tôn.
– Cũng không phải là thượng sách gì.
Từ Thiên Đại Đế lại cười nói:
– Long tổ chẳng lẽ quên rồi, Vô Thượng Thiên Đình còn có gần mười vạn năm sẽ mở phiên toà. Ấn theo lệ thường, Thiên Để đại nhân mỗi ba lần mở phiên toà, ít nhất sẽ xuất hiện một lần.
– Thiên Đe!
Mấy vị Đại Để ở đây. trong mắt đều lộ ra vô cùng thành kính và sùng bái.
0O0